Địa Ngục Thời Gian

Chương 399: Vân Lăng chết?




Nếu không có thần, tại sao Địch Thanh biến được như vậy?

Bàng Tịch trầm lặng hồi lâu nói:

- Rất nhiều chuyện, chỉ có thể nói tin thì có, không tin thì không.

Triệu Trinh đột nhiên cười, nói:

- Nếu không có thần linh, chỉ có thể có một giải thích, đó chính là đồng tiền Địch Thanh sử dụng, nhất định là hai mặt đều là chữ!

Lại nghĩ lúc trước cùng Địch Thanh chạy nạn, Địch Thanh mưu kế đầy rẫy. Mấy năm này, đương nhiên Địch Thanh vận dụng mưu kế đương nhiên càng dày công tôi luyện rồi.

Bàng Tịch cười, cũng không nói nhiều.

Triệu Trinh cũng cười, cho rằng đoán ra mưu kế của Địch Thanh, rất đắc ý, lại hỏi:

- Sau khi Địch Thanh cầu thần, lại làm chuyện gì?

Bàng Tịch trầm ngâm hồi lâu mới nói:

- Theo quân tình mới nhất, Mã Chí Thư biết Địch Thanh tiến đến, đãthu hẹp binh lực, ý muốn kéo dài chiến tuyến, kéo dài mệt mỏi quân Tống. Mà tết Nguyên Tiêu tới, Địch Thanh hành quân đường dài, suy xét khả năng binh sĩ mỏi mệt, trước tiên đi trước ba trăm dặm Côn Lôn Quan đóng quân mấy vạn tại Giang Bắc, đứng vững gót chân, đối kháng với năm mươi ngàn đại quân của Mã Chí Thư tại núi Mã Độ trăm dặm phía đông bắc Côn Luân quan. Sau đó Địch Thanh lệnh đại quân tiếp tục từ từ vào theo, binh sĩ tạm nghỉ mười ngày, nghỉ tết trước, sau đó cùng Mã Chí Thư quyết một trận tử chiến.

Triệu Trinh nghe quân tình đó, trong lòng khẩn trương, nóng lòng mong muốn Địch Thanh khai triển thần uy, một đao chém bay đầu Mã Chí Thư tốt nhất, thấy chiến sự dừng nghỉ, ngược lại có chút thất vọng, lẩm bẩm nói:

- Vậy à, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Đột nhiên nhìn thấy ngọn đèn dầu ngoài điện như sao, lúc này mới nghĩ tới:

“Hôm nay không phải là Tết Nguyên Triêu sao?”

Tết Nguyên Tiêu năm trước, trong cung đều là giăng đèn kết hoa chúc mừng, Biện Kinh cũng tưng bừng nhộn nhịp một trận. Nhưng bây giờ Lĩnh Nam có loạn, Triệu Trinh sớm nói năm nay tết Nguyên Triêu đơn giản, trong cung tuy có treo đèn lồng, nhưng yên tĩnh không có chút náo nhiệt như ngày xưa.

Triệu Trinh không nghĩ đến tết Nguyên Tiêu, chỉ nghĩ đến Địch Thanh mười mấy ngàn binh sĩ đối với năm mươi ngàn binh mã Mã Chí Thư, không biết có thể giành lấy phần thắng không?

Cho dù Địch Thanh dành được thắng lợi ở núi Mã Độ, sau lưng quân Mã còn có Côn Luân quan, sau Côn Luân quan lại có đại quân Mã Chí Thư đóng quân. Trận đánh này, không biết đánh tới khi nào.

Triệu Trinh lo lắng Lĩnh Nam, cũng biết Côn Luân quan xây dựng vào triều Đường, vốn là phía đông núi Đại Minh hướng về dư mạch. Nghe nói vách núi cửa quan dựng đứng, đường khó đi, Mã Chí Thư biết Địch Thanh nam chinh, sớm phái binh giữ cửa ải này. Năm đó thủ lĩnh man di Đường Lĩnh Nam Lương Đại Hải từng đánh đại quân Đường ở Côn Luân quan. Địch Thanh muốn quyết đấu với chủ lực Mã Chí Thư, chỉ sợ Côn Luân quan lại có một phen huyết chiến.

Binh pháp có mây, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, mà lại suy lại kiệt. Địch Thanh đánh núi Mã Độ trước, sau đó đánh Côn Luân quan, lại quyết chiến chủ lực của Mã Chí Thư, chỉ sợ phong nhuệ đã giảm...

Triệu Trinh theo lẽ thường mà phán đoán, ý thức được tình hình Địch Thanh không hay, thấy bộ dạng Bàng Tịch lại chau màu lo lắng, càng thêm lo lắng. Lại nói mấy câu quân tình với Bàng Tịch, có cung nhân vội vàng đến báo, thấp giọng nói hai câu, Triệu Trinh nghe xong, bảo Bàng Tịch lui xuống, đứng dậy vội vàng tới trong cung của Trương mỹ nhân.

Trương mỹ nhân bị bệnh liệt giường, thấy Triệu Trinh đến, cố gắng đứng lên thi lễ. Triệu Trinh thấy dung nhan Trương mỹ nhân tiều tụy, trong lòng rất đau buồn, vội nói:

- Mỹ nhân... nàng đừng đứng dậy.

Từ sau khi Trương mỹ nhân trúng độc, vẫn bệnh nặng không khỏi, mời vô số ngự y đến xem, vẫn không trị khỏi bệnh của Trương mỹ nhân. Triệu Trinh thấy Trương mỹ nhân từng ngày tiều tụy, lòng yêu thương đối với Trương mỹ nhân lại không có nửa phần thay đổi, không biết bao nhiêu lần cầu thần khẩn nguyện, hy vọng Trương mỹ nhân có chuyển biến tốt.

Nhưng Trương mỹ nhân vẫn mỗi ngày không thấy khá, trong lòng Triệu Trinh đã có điềm không may.

Trương mỹ nhân thấy Triệu Trinh đến, ho nhẹ vài tiếng, thấp giọng hỏi:

- Quan gia mấy ngày nay mặt cau mày có, có phải trong lòng lo quốc sự?

Triệu Trinh gật đầu, nói:

- Mỹ nhân, nàng không cần bận tâm giang sơn của trẫm, điều trị thân thể cho tốt thì tốt rồi.

Trương mỹ nhân buồn bã cười, dưới ngọn đèn dầu có u oán không nói ra:

- Quan gia, thần thiếp thấy ngài cả ngày lo lắng, làm sao không bận tâm chứ? Bây giờ Mã Chí Thư... làm loạn, vậy tình hình chiến tranh thế nào rồi?

Triệu Trinh vốn không muốn nói, nhưng không chịu nổi ánh mắt u oán của Trương mỹ nhân, nói sơ lược chuyện Lĩnh Nam qua một lần. Trong lòng chua xót, thầm nghĩ mỹ nhân cho dù mang bệnh, vẫn bận tâm giang sơn của trẫm. Trời ơi, nếu ông để trẫm gặp được Trương mỹ nhân, tại sao không để trẫm và nàng ấy cùng vui vẻ với nhau chứ?

Nghĩ tới đây, gần như muốn rơi lệ.

Trương mỹ nhân nghe loạn Lĩnh Nam, thần sắc có chút khẩn trương. Sau khi nghe xong chìa tay ra, nắm lấy tay Triệu Trinh, buồn bã nói:

- Quan gia, ngài cảm thấy Địch Thanh có thể thắng không?

Triệu Trinh thở dài, nói:

- Giang sơn của trẫm, buộc ở trên người hắn rồi. Nếu hắn bại nữa, nếu Khiết Đan, Tây Hạ thừa cơ tấn công Đại Tống, vậy giang sơn của trẫm không giữ được.

- Nhưng hắn thắng, giang sơn của Quan gia cũng không thể yên ổn.

Trương mỹ nhân đột nhiên nói.

Triệu Trinh kinh ngạc không ngừng, dưới ngọn đèn dầu, sắc mặt âm tình bất định. Trong cung tuy mùi hương thầm lan tỏa, ấm áp như xuân, nhưng giây khắc đó, không khí như băng, hồi lâu nói nói:

- Tại sao mỹ nhân nói như vậy?

Trương mỹ nhân vẫn nhìn thần sắc của Triệu Trinh, thấy thế hai mắt nhắm nghiền, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Quan gia, ngài xem như thiếp không có nói gì thì được rồi.

Triệu Trinh vội nói:

- Nếu đã nói rồi, sao có thể làm như không nói? Nhưng mặc cho y dùng mọi cách truy hỏi, cuối cùng

Trương mỹ nhân vẫn không nói gì. Triệu Trinh hỏi hồi lâu, thấy Trương mỹ nhân im lặng không nói, nhẹ thở dài, nói:

- Mỹ nhân, vậy nàng nghĩ ngơi cho khỏe đi.

Y vừa định đứng lên, thì nhìn thấy góc mắt Trương mỹ nhân chảy ra hai giọt lệ.

Triệu Trinh cuống cuồng, lại ngồi xuống, chỉ là nắm tay Trương mỹ nhân.

Bàn tay mềm mại đó lạnh như băng.

Sau hồi lâu, Trương mỹ nhân mới nói:

- Quan gia, thần thiếp từ nhỏ tin Phật.

Triệu Trinh có chút không hiểu, nhưng chỉ im lặng chờ Trương mỹ nhân kể chuyện. Trương mỹ nhân trầm ngâm hồi lâu mới nói:

- Thần thiếp vì tin Phật, mới kính Phật. Do đó.. lúc Bao Chửng lấy ra ngọc Phật đó, thần thiếp không muốn sờ, cũng không phải trong lòng có hổ thẹn.

Giọng nói dần dần nghèn ngào.

Triệu Trinh nghe vậy, vội nói:

- Vậy tại sao lúc đó nàng không nói?

Trương mỹ nhân ngưng nghẹn ngào nói:

- Lúc đó, cho dù thần thiếp nói, bọn họ cũng nói thần thiếp ngụy biện, không ai có thể tin thần thiếp...

Giọng nói thống khổ, nước mắt đã cuồn cuộn chảy xuống.

Triệu Trinh nắm chặt tay Trương mỹ nhân, khàn giọng nói:

- Mỹ nhân, trẫm vẫn luôn tin nàng, chuyện này có kỳ quái, trẩm không thể điều tra ra chân tướng, nhưng trẫm trước sau đều tin nàng là vô tội.

Nhớ tới tình hình năm đó, vẫn luôn chau mày, Trương mỹ nhân là vô tội, Địch Thanh cũng không có tội, vậy rốt cuộc là vấn đề của ai?

Trương mỹ nhân khóc hồi lâu, tâm tình uất ức dường như chuyển biến tốt đẹp, cảm kích nói:

- Quan gia, đa tạ người.

Triệu Trinh thấy thần sắc Trương mỹ nhân ẩn có tủi thân, nhưng không tiếp tục kể với y nữa, đau khổ như cắt. Thầm nghĩ trẫm thân là Thiên tử, nhưng vụ án này lại không thể điều tra phá giải, thật sự hổ thẹn khôn kể. Y khô cạn ngồi bên giường Trương mỹ nhân nữa đêm, an ủi hồi lâu, lúc này mới về nghĩ ngơi. Liên tiếp mấy ngày, y tạm thời quên chuyện Lĩnh Nam, không có lòng dạ phê duyệt tấu chương, bớt chút thời gian muốn bên cạnh Trương mỹ nhân.

Tối hôm đó lúc lên đèn, Triệu Trinh mới định đi thăm Trương mỹ nhân, đột nhiên có cung nhân vội cấp báo, Bàng Tịch xin gặp.

Triệu Trinh biết Bàng Tịch mới đến, nhất định có liên quan với Lĩnh Nam, lập tức triệu Bàng Tịch vào điện.

Bàng Tịch tay cầm tấu chương, vừa thấy Triệu Trinh thì nói:

- Thánh Thượng, tin vui.

Triệu Trinh vừa nghe hai chữ tin vui, trong lòng nhẹ hẳn, vội nói:

- Tin vui từ đâu đến? Là Địch Thanh chiến thắng quân Mã núi Mã Độ phải không?

Theo y nghĩ, tết Nguyên Tiêu vừa qua mấy ngày, Địch Thanh xuất binh quyết đấu với Mã Chí Thư, có thể thắng năm mươi ngàn binh mã phản quân núi Mã Độ, chính là chuyện vui lớn.

Bàng Tịch lắc đầu, Triệu Trinh vừa nhìn, lòng đã nguội lạnh một nữa, thấp thỏm nói:

- Vậy... chính là thắng một trận?

Từ khi Mã Chí Thư khởi nghĩa, quân Tống liên tục chiến liên tục bại, hao binh tổn tướng, chưa từng thắng qua một trận. Triệu Trinh thấy Bàng Tịch lắc đầu, hy vọng đã giảm xuống thấp nhất, chỉ mong Địch Thanh thắng được một trận nhỏ, xoay chuyển sĩ khí cũng tốt.

Bàng Tịch tuy là trầm ổn, nhưng đã khó kìm nén tình cảm vui mừng, nói:

- Thánh Thượng, Địch Thanh không những phá mấy chục ngàn binh mã Mã Chí Thư núi Mã Độ, còn công phá Côn Luân quan. Hôm nay đại binh qua ải, binh phong trực tiếp đến Ung Châu, Mã Chí Thư không có đề phòng, biết Địch Thanh phá nơi hiểm yếu Côn Luân quan, lập tức điều binh nghênh chiến. Hôm nay Địch Thanh trú binh ở trại Quy Nhân, cùng quyết đấu với Mã Chí Thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.