Địa Ngục Tầng Thứ 19

Chương 39: Ngày đầu tiên đổi chỗ




Thẩm Thiển gần đây luôn bất an, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh người đàn ông đội mũ lính, trên vai có một ngôi sao vàng là trong lòng không hiểu sao lại không yên. Có khi lại ngẩn người một hồi lâu, nhìn thẩn thờ cứ như nặn tượng. Mấy lần đầu đều chỉ là ngẩn người lúc không đi làm, lần này là vào lúc cô nấu ăn, rau cải trắng trong chảo kêu xèo xèo, bắt đầu chuyển thành màu đen, bốc mùi khét lẹt.

Vưu Nhiên ngồi trên bàn ăn ở ngoài cửa chơi với hai con chó, bỗng nhiên ngửi thấy mùi khét trong phòng bếp liền tò mò đi vào, nào ngờ lại thấy Thẩm Thiển đang luống cuống tay chân tắt bếp, hoảng quá mà đụng phải chảo nóng, bị bỏng đến mức phải nhảy dựng lên.

Vưu Nhiên vội vàng cầm lấy tay cô, mở vòi nước, dội thẳng vào tay cô, ánh mắt anh quở trách, ngữ khí cũng không tốt nói: "Sao lại bất cẩn như vậy?"

"Tôi... Lúc nãy tôi mải nghĩ." Thẩm Thiển cúi đầu, không dám nhìn Vưu Nhiên, cô sợ Vưu Nhiên lại mắng cô, nhìn đám đồ ăn cháy khét dính ở đáy nồi, thật sự là không thể nào giấu được.

Vưu Nhiên kéo Thẩm Thiển đến phòng khách, lấy thuốc trị bỏng từ trong hộp cấp cứu ra thoa cho cô, làm xong mọi thứ, anh mới nói: "Cô ngoan ngoãn ngồi đây. Ngu ngốc."

"Tôi còn chưa nấu ăn xong." Thẩm Thiển chìa "Lan Hoa Chỉ", muốn đứng lên. Vưu Nhiên liền lườm một phát, "Tôi làm, cô ngoan ngoãn ở đó đi." Nói xong, anh liền đi thẳng vào bếp, để lại Thẩm Thiển đang vô cùng kinh ngạc.

Vưu Nhiên biết nấu ăn? Đùa cái gì vậy? Thẩm Thiển giống như là bị sét đánh đứng bật dậy, lén đi theo vào bếp nhìn trộm. Không nhìn còn may, vừa nhìn đã biết cao thủ đều là thâm tàng bất lộ. Anh rửa rau thái rau gì cũng rất thành thạo, kỹ thuật dùng dao gọn gàng, có hiệu quả phân phối thời gian, lúc đang nấu nước thì thái rau, làm hết mọi công tác chuẩn bị, hai cái bếp đều được dùng đến. Thẩm Thiển chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người đàn ông vào bếp trước mắt. Đây có đúng là cái người lúc không có cô sẽ đi ăn mỳ ăn liền không vậy?

Vưu Nhiên dường như cũng nhận ra Thẩm Thiển đang ở đằng sau, anh vừa làm luôn tay vừa nói, "Giúp tôi tới tủ lạnh lấy hai quả trứng."

"Ờ." Thẩm Thiển vui vẻ đi lấy trứng.

Đồ ăn sau khi nấu xong càng khiến Thẩm Thiển muốn rơi lệ đầy mặt. Cô vẫn luôn tự xưng mình là trên phòng khách dưới phòng bếp, nhưng so với Vưu Nhiên, quả thực là thầy mo nhỏ gặp thầy mo lớn. Bộ dạng anh chói lóa như vậy, chỉ cần đứng ở trên đường là đã khiến người ta chú ý rồi. Nay anh còn có năng lực xuống bếp làm ra những món ăn ngon, Thẩm Thiển chỉ có thể toàn thân run rẩy, có cần phải đả kích lòng tự trọng của người ta như vậy không chứ.

Vưu Nhiên nhìn Thiển Thiển ăn đồ anh nấu, tình cờ ngẩng đầu thấy Thẩm Thiển đang thẹn thùng nhìn lén mình, anh không khỏi buồn cười hỏi, "Cô Thẩm, cô nhìn cái gì vậy? Hay là muốn nói cái gì?"

Thẩm Thiển không đấu lại được sự tò mò trong lòng, "Anh rõ ràng biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu ngon hơn tôi, vì sao nhất định cứ muốn tôi làm?"

Vưu Nhiên sửng sốt, nghĩ nghĩ, "Nếu tôi nói tôi chỉ muốn ăn đồ cô nấu, cô có tin không?"

"Đánh chết tôi cũng không tin."

Vưu Nhiên hé miệng cười, "Cô thông minh rồi đó."

"..."

Ban đêm, trời thưa trăng vắng sao, nhưng bầu trời đêm hè vẫn sáng ngời, ánh trăng dịu dàng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong nhà. Thẩm Thiển ngủ thẳng đến nửa đêm bỗng thấy khát nước, đứng dậy xuống lầu tính đi rót miếng nước uống. Cô vừa mở cửa liền không cẩn thận nhìn thấy Vưu Nhiên đứng ở bên cửa sổ cuối hành lang, ngửa mặt nhìn lên trên. Hình bóng thon dài của anh đứng sừng sững trong hành lang dài u tối, ánh trăng đậu trên vai anh lại khiến anh thêm phần cô đơn.

Khuya vậy rồi mà anh còn chưa ngủ? Đứng đó ngắm trăng sao? Thẩm Thiển không hiểu sao lại hiếu kỳ, đi qua đó, gọi một tiếng, "Anh Vưu."

Vưu Nhiên hơi hơi xoay mặt qua, khẽ cười, "Thiển Thiển."

Thẩm Thiển đi đến bên cạnh anh, đứng song song với anh, cúi đầu liếc mắt nhìn trên ngón cái và ngón trỏ của anh có đeo một chiếc nhẫn, sắc bạc đã hơi ố vàng, tuy nhìn rất bình thường nhưng chiếc nhẫn này vẫn rất đặc biệt, nhất là những chữ viết hoa ở trên đó, có vẻ là dùng vàng để khắc, còn là chữ gì thì Thẩm Thiển không nhìn rõ, dù sao từ chỗ cô nhìn qua đó cũng khá xa.

"Thiển Thiển." Vưu Nhiên bỗng nhiên xoay người lại, đưa chiếc nhẫn kia cho cô, "Đeo giúp tôi được không?"

"Hở?" Thẩm Thiển nhìn chiếc nhẫn xuất hiện ngay trước mắt mình mà có chút ngây ngốc.

"Phiền cô." Vẻ mặt tươi cười của Vưu Nhiên khiến Thẩm Thiển không thể nào cự tuyệt. Cô nhận lấy chiếc nhẫn, lén liếc mắt nhìn hàng chữ phía trên, đây hiển nhiên không phải dùng đao khắc hoặc là làm thủ công, rõ ràng là dùng máy khắc lên sáu chữ rất theo khuôn phép.

Thẩm Thiển sở hữu duy nhất.

Thẩm Thiển không dám tin, lập tức sửng sốt, dùng ánh mắt kinh ngạc hỏi Vưu Nhiên cái này rốt cuộc là sao? Nhưng mà Vưu Nhiên chỉ nhìn cô chăm chú, nét mặt rất bình tĩnh, cũng không tính giải thích, mà chỉ nói: "Giúp tôi đeo đi."

"Chữ trên đó..."

"Đeo xong, tôi sẽ nói." Trong mắt anh lóe lên một tia bỡn cợt, khóe miệng cong lên một nửa hình cung, như hoa lê bung nở.

Thẩm Thiển nhìn mà ngây ngẩn, lòng tràn đầy nghi hoặc, cầm tay anh. Tay trái thon dài, xương ngón tay nhỏ dài, làn da trắng nõn, vừa thấy đã biết không thường xuyên làm việc động đến tay. Cô thật cẩn thận đeo nhẫn lên cho Vưu Nhiên, mặt cũng cùng lúc đỏ rần rần.

Sáu chữ đó dù sao vẫn làm cô cảm thấy báu vật trước mắt này chính là của cô. Thẩm Thiển... Giống tên cô như đúc, tuy rằng cô thừa nhận tên mình rất bình thường, số lần trùng tên nhất định rất cao.

"Cái đó, giờ nói cho tôi biết đi." Thẩm Thiển hiển nhiên phát hiện bản chất bà tám của mình, cô đúng là rất tò mò về sáu chữ này, chúng rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Thẩm Thiển kia từ đâu mà đến? Vì sao trong lòng cô lại có cảm giác kinh hoàng, máu cũng muốn chảy ngược?

Vưu Nhiên đi đến trước Thẩm Thiển một bước, để tránh va vào anh, Thẩm Thiển lui ra sau một bước, nào ngờ Vưu Nhiên lại tiếp tục tới gần cô, cô đành phải tiếp tục lui bước, mãi đến khi cô dựa vào tường, không còn đường thối lui. Cô dán chặt lên tường, trước mắt tối sầm, Vưu Nhiên đã sán lại gần, Thẩm Thiển sợ tới mức không còn nghĩ được rõ ràng, cô ngập ngừng hỏi, "Anh Vưu, anh muốn làm gì vậy?"

Vưu Nhiên một tay để trên tường, một tay nâng tay trái lên, Thẩm Thiển tưởng anh muốn làm gì bèn vội vàng nói, "Anh Vưu, quân tử động khẩu không động thủ."

"Vậy à ~" Vưu Nhiên ý vị thâm trường kéo dài giọng, nắm tay đặt ở trước mắt Thẩm Thiển, để cô càng gần sát nhìn chiếc nhẫn trong tay anh, Vưu Nhiên nói: "Chữ trên này là gì? Hửm?"

Thẩm Thiển nuốt nước miếng, mặt nóng như thiêu như đốt, cô mất tự nhiên lắp bắp nói: "Thẩm Thiển sở hữu duy nhất."

"Thẩm Thiển? Uhm?" Vưu Nhiên kia lại phe phẩy tay phải trước mắt Thẩm Thiển, Thẩm Thiển lập tức nói, "Quân tử động khẩu không động thủ, có chuyện gì từ từ nói."

"Uhm, tôi động khẩu, không động thủ."

Thẩm Thiển vừa nghe, tim còn chưa kịp thư giãn, hơi thở còn chưa kịp hắt ra lại bị Vưu Nhiên đột nhiên hôn cho quay ngược trở lại phổi, không có đường thoát, cô chỉ có thể trừng to mắt, mặc cho Vưu Nhiên thực hiện hành vi quân tử, động khẩu, không động thủ. Cô hoàn toàn quên phản kháng, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì.

Bàn tay đeo nhẫn của Vưu Nhiên ôm lấy Thẩm Thiển, da thịt hai người dán chặt vào nhau, Thẩm Thiển cũng có thể cảm giác được sự nóng bỏng đến từ cơ thể anh. Anh phả hơi bên tai cô, nhẹ giọng nói, "Mọi thứ của anh đều là của Thẩm Thiển." Vưu Nhiên đem bàn tay chống ở trên tường ôm lấy cô, còn bàn tay đeo nhẫn thì nắm lấy bàn tay cô đang không biết đặt ở đâu, dẫn dắt nó sờ lên gương mặt anh, cơ ngực, xương sườn, cơ bụng, anh lại từ từ di chuyển xuống dưới, Thẩm Thiển cũng theo anh chỉ dẫn từ từ di chuyển xuống dưới, lúc tới dưới rốn, Vưu Nhiên hơi dừng lại, Thẩm Thiển ngược lại theo quán tính tiếp tục sờ xuống dưới, Vưu Nhiên bắt lấy, nắm chặt bàn tay không an phận kia, cười xấu xa, "Bao gồm cả chỗ đó."

Máu nóng lập tức chảy vọt lên mặt Thẩm Thiển, cô xấu hổ nói: "Vừa rồi là do tay hơi bị trượt một chút thôi chứ tuyệt đối không có cố ý." Nhưng những lời này của cô, ngược lại là càng tô càng đen, Vưu Nhiên phì cười, "Muốn sờ thì cứ sờ đi, cũng lâu lắm rồi không có khai trai."

Thẩm Thiển hết chịu nổi liền lập tức buông tay, đẩy Vưu Nhiên ra, khom người lại, "Anh Vưu, tôi đi ngủ trước, ngủ ngon." Nói xong liền nhanh như chớp chạy vào phòng mình, đóng cửa cái rầm.

Đêm, lại trở về yên tĩnh. Vưu Nhiên nâng tay lên, nhìn chiếc nhẫn kia chăm chú thật lâu. Thẩm Thiển sở hữu duy nhất, sáu chữ này, anh vẫn tuân thủ...

Chiếc nhẫn này, là sau kỳ Valentine đầu tiên, Thẩm Thiển đã kỳ công chế tác. Bản thân Thẩm Thiển là một cô gái vô tâm vô phế, ngày Valentine đó nếu Vưu Nhiên không nhận được một đống quà do các nữ sinh mếm mộ tặng thì Thẩm Thiển cũng sẽ không để ý đến nó như vậy.

Cô ghen tị nói: "Đồ báu vật đáng chết, anh có thể bớt đào hoa một chút không vậy?"

Vưu Nhiên chỉ có thể dở khóc dở cười, "Thiển Thiển, anh cũng đâu có muốn."

"Em muốn làm một cái bảng thông báo, ai dám nhúng chàm báu vật của em, em sẽ liều mạng với kẻ đó."

Cô đặc biệt chạy đến tiệm vàng, đem hết tiền tiêu vặt tiết kiệm được ra bảo thợ đánh cho cô chiếc nhẫn bạc, ở bên ngoài khắc sáu chữ hoa, Thẩm Thiển sở hữu duy nhất. Sau đó bảo Vưu Nhiên đeo, vẻ mặt cô đắc ý túm cánh tay Vưu Nhiên, cười hì hì nói: "Ai dám nhúng chàm anh, cứ trực tiếp giơ ngón tay giữa lên với cô ta."

"Thiển Thiển, đây chính là động tác tay mắng người theo tiêu chuẩn quốc tế đấy."

"Vốn dĩ nên bị mắng như vậy mà, dám giành người đàn ông của Thẩm Thiển này, có xấu hổ không vậy?"

Chiếc nhẫn này đeo được hai năm, ngày chia tay anh đã lấy nó xuống trả lại cho Thẩm Thiển, Thẩm Thiển chỉ nhìn chăm chú thật lâu, vuốt ve chiếc nhẫn trong tay anh rồi lạnh lùng xoay người bỏ đi. Anh không có cam đảm tìm cô về, cho nên cứ cất nó mãi cho đến bây giờ, cũng luôn thực hiện lời thề lúc trước.

Anh thuộc sở hữu duy nhất của Thẩm Thiển, ai cũng không thể giành được.

Đúng không? Thiển Thiển? Vưu Nhiên ngóng nhìn cánh cửa đang đóng chặt, dưới bầu trời đêm hè mênh mông, đôi mắt xếch xinh đẹp của Vưu Nhiên lại lấp lánh.

Thẩm Thiển cũng vậy, là thuộc sở hữu duy nhất của anh, ai dám giành, anh sẽ không chỉ giơ ngón tay giữa lên đơn giản như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.