Địa Ngục Tầng Thứ 19

Chương 27: Lâm Quân Thần




Mẹ con nhìn nhau rơi lệ, khiến cho đám Vương Nhị Mao cũng dụi mắt theo. Sau một hồi kích động, Trình Chu thị cuối cùng đã nén bi thương, tát mạnh Trình Danh Chấn mấy phát, khẽ quát hỏi:

- Con trốn đi đâu hả? Sao không cả gửi thư về! Mọi người đều nói con chết rồi, chỉ Nhị Mao thề sống chết bảo đảm với ta con vẫn còn sống. Sớm biết con làm mọi người lo lắng như vậy, chi bằng lúc trước đã không sinh con ra!

- Mẹ, mẹ, chẳng phải giờ con về rồi sao?

Trình Danh Chấn vội vã xin tha thứ, tiến lên đỡ lấy cánh tay của mẫu thân. Hai tiểu nha đầu từ lâu đã nghe nói đến sự tích anh hùng của gia chủ nên tim cứ đập thình thịch. Thấy Trình Danh Chấn không hung hãn như trong truyền thuyết cũng không ra vẻ gì, vội vàng cười hì hì giúp nói đỡ cho hắn trước mắt lão thái thái.

Trình Chu thị vốn cũng không trách con trai lắm, chỉ là trong lòng nhất thời vui buồn lẫn lộn nên bộc phát ra mà thôi. Nghe tiểu nha đầu giúp thỉnh cầu nên cũng theo đó bớt giận, sai người mở cửa sân, mời con trai và bằng hữu của con vào trong uống trà.

Đám Vương Nhị Mao mặc dù có rất nhiều lời muốn nói với Trình Danh Chân, nhưng cũng biết lúc này không nên quấy rầy. Bọn họ cười chắp tay, đồng thanh nói:

- Trình giáo đầu vừa mới trở về, mẹ con chắc chắn có rất nhiều điều muốn hỏi. Chúng ta không quấy rầy nữa, chiều mai bàn giao công việc xong sẽ kéo Trình giáo đầu cùng đi uống rượu!

- Vậy các ngươi đừng uống nhiều, chớ làm hại cơ thể mình!

Trình Chu thị cười gật đầu, vẻ mặt vô cùng hiền hậu.

Khách vẫy tay tạm biệt, chủ nhân dắt díu nhau vào nhà. Vào đến sân, Trình Danh Chấn sững người. Ngôi nhà rộng lớn như vậy nhưng được quét sạch sẽ không một hạt bụi, lối đi lát gạch xanh, tường quét vôi trắng xóa, cực kỳ sạch sẽ. Chỉ có điều so với căn nhà cỏ rách nát ở ngõ Lư Thỉ trước kia, ngôi nhà này thiếu cái gì đó, khiến trong lòng trống rỗng, ánh mắt đưa khắp nơi muốn tìm kiếm!

Trình Chu thị hiểu con trai nhất liền dụi mắt, cười phân tán tầm nhìn của hắn:

- Là Nhị Mao sai người hàng ngày tới dọn dẹp giúp. Nửa năm nay, làm khó cho họ rồi. Nếu không nhờ mấy người bọn họ, mẹ thật không biết sống thế nào nữa?

- Hạnh Hoa đâu ạ? Muội ấy không tới thăm mẹ sao?

Trình Danh Chấn có chút đề phòng, quay đầu lại hỏi mẫu thân.

Cuối cùng hắn đã nhận ra lý do khiến mình không thoải mái. Từ sau khi đến phố Thành Hiền không hề thấy bóng dáng của tiểu Hạnh Hoa, cũng không thấy người nhà cữu cữu! Bình thường với tính cách của tiểu nha đầu này, nàng sẽ không xấu hổ đâu, chắc chắn là người đầu tiên lao đến trước mặt mình vừa khóc vừa làm ầm lên.

- Về phòng rồi hãy nói. Mùa đông rồi đừng đứng ở sân nữa!

Ánh mắt mẫu thân dần ảm đạm, bà thở dài, khẽ đáp lại.

- Hạnh Hoa làm sao vậy? Mẹ, Hạnh Hoa có chuyện gì?

Trình Danh Chấn quá sốt ruột, kéo tay áo mẫu thân lắc nhẹ. Hắn không dám thúc giục quá, nhưng trong ký ức, đêm Tiểu Hạnh Hoa và mình chia tay, đồng thời cũng là một đêm dài hỗn loạn nhất. Nếu có kẻ xấu nhân cơ hội… Hắn không dám nghĩ tiếp, trước mắt mọi thứ quay cuồng, chỉ toàn là dáng vẻ ngây thơ của vị hôn thê!

- Về phòng rồi nói! Quất Tử, đóng chặt cửa lớn đi. Diệp Tử, ngươi đi hãm trà, nhân tiện chuẩn bị chút điểm tâm!

Dù sao từng trải qua giàu sang, trong lòng có rối nhưng Trình Chu thị vẫn sắp xếp các công việc trong tay đâu vào đấy.

Thấy mẫu thân kiên trì như thế, Trình Danh Chấn cũng đành nghe theo. Hắn đi theo mẫu thân bước vào phòng chính, cẩn thận đỡ mẫu thân ngồi xuống, sau đó ngồi đối diện với mẫu thân, mắt chăm chăm chờ đợi câu trả lời.

Mấy tháng qua, hắn luôn muốn quay về Quán Đào thành thân với Tiểu Hạnh Hoa. Mặc dù không yên đến mức khắc cốt ghi tâm với ý trung nhân, nhưng hôn nhân phải biết bao nỗ lực mới bảo vệ được khiến hắn vô cùng trân trọng. Nếu Tiểu Hạnh Hoa bị người ta hại, cho dù là chân trời góc biển, Trình Danh Chấn thề mãi mãi sẽ không bỏ qua cho hung thủ. Đó là biểu muội của hắn, thê tử của hắn, là mục tiêu mà hơn nửa năm qua hắn cố gắng bảo vệ. Không ai có thể làm tổn thương, ông trời cũng không được!

Mẫu thân khẽ thở dài, nghe thấy tim Trình Danh Chấn đập nhanh từng hồi. Tuy nhiên lời nói tiếp sau đó lại khiến hắn giống như nghe thấy sét đánh bên tai.

- Hạnh Hoa được gả đi rồi! Hai mẹ con ta không có phúc! Con đừng đi quấy rầy nó nữa, cũng đừng trách cữu cữu con!

- Cái gì!

Trình Danh chấn nhảy dựng lên, mắt tối sầm lại.

- Muội ấy thành thân rồi ư? Gả cho ai? Tại sao không chờ con về? Tên ác tặc Chu Vạn Chương này, đây chẳng phải là ức hiếp mẹ con ta sao? Con sẽ đi tìm gã, con phải đi tìm gã!

- Con ngồi xuống cho ta!

Tiếng quát lớn của Trình Chu thị vang lên trong không trung, khiến chàng trai trẻ ít nhiều khôi phục phần nào lý trí. Hắn không dám trái lệnh mẹ nhưng lại không dập tắt được ngọn lửa giận dữ trong mắt. Tiểu Hạnh Hoa không thể phản bội mình! Chắc chắn do Chu Vạn Chương ép! Cái tên khinh nghèo tham giàu, tán tận lương tâm này, sớm muộn gì cũng bị sét đánh chết!

- Ngồi xuống! Con đi tìm ai? Dù gì ông ấycũng là cữu cữu của con? Con tìm ông ấy thì sao đây? Giết ông ta ư? Hay là đánh ông ta một trận?

Lời mẫu thân truyền đến từng câu đều nặng như búa tạ.

- Con đi một mạch hơn nửa năm, ngoài mẫu thân ra, không ai tin con còn sống. Nhưng mẫu thân biết thì cũng đâu dám tùy tiện nói hành tung của con cho mọi người?

- Mẹ biết con còn sống sao? Ban nãy…

Nén nỗi đau trong lồng ngực, Trình Danh Chấn chuyển chủ đề. Tiểu Hạnh Hoa đã gả cho người ta rồi, muội ấy cho rằng mình đã chết. Nhưng rõ ràng mình đã ước hẹn trọn kiếp này với muội ấy, cho dù chết, lẽ nào không thể chờ thêm vài ngày? Lẽ nào phu thê thật sự chỉ là đôi chim chung mảnh rừng, tai họa đến nơi liền muốn

Nhìn sắc mặt trắng bệch của con trai, Trình Chu thị khẽ thở dài. Con trai buồn, bản thân bà cũng như vạn mũi tên đâm vào tim? Nhưng trách ai được? Chỉ là số mệnh rồi!

- Không đánh con vài cái sao giúp con che dấu được. Mẹ biết con còn sống, nếu con đã chết, sao lại có bao nhiều người suốt ngày quanh quẩn ở cửa nhà ta thế? Bằng hữu của con bán kim chỉ ngoài cửa nhà ta, không thiếu cái này thì thiếu cái khác. Người buôn bán thường tính toán chi li, đâu có ngượng nghịu như bọn họ?

- Mẹ biết con không chết! Mẹ không bị dọa cho đau lòng là được rồi!

Trình Danh Chấn khẽ gật đầu, cũng không biết nghe rõ lời mẫu thân hay là trong lòng vẫn đang nghĩ đến việc khác.

- Bọn họ mỗi lần tới bán tạp hóa, mẹ đều muốn hỏi tình hình của con. Nhưng mẹ không dám hỏi, càng không dám suy đoán lung tung! Tên Lâm huyện lệnh đó vội vã thông báo con đã chết, còn đúc tượng con trong miếu thành hoàng, chắc chắn có nguyên nhân của nó. Vì thế, mẹ chỉ có hồ đồ, chỉ có thể hồ đồ nhìn Hạnh Hoa xuất giá!

Chả trách toàn bộ hàng xóm trên phố Thành Hiền đều nhìn ta bằng ánh mắt đó. Hóa ra, bọn họ chuẩn bị xem cảnh tượng náo nhiệt sau khi con biết Tiểu Hạnh Hoa thành thân. Không phải cảm kích, càng không phải khâm phục ta một mình dám mạo hiểm! Trình Danh Chấn vừa đau đớn vừa thấy mất mát, như thể có người cầm một khối băng đè lên lồng ngực mình.

Có tiếng bước chân vang lên từ ngoài phòng, hai mẹ con cảnh giác dừng cuộc nói chuyện. Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, tiểu nha đầu Liễu Diệp bưng trà và điểm tâm bước vào. Nhận thấy không khí trong phòng không ổn, nó sợ đến dựng cả tóc gáy, rón rén bày đĩa và chén trà xuống, nép sát vào tương đi ra ngoài.

Trà rất ngon, hương vị đậm đà tỏa ra trong nỗi cay đắng. Điểm tâm cũng rất tinh tế, vừa ngọt lại vừa thơm mùi hạnh nhân. Ngôi nhà này cuối cùng đã khôi phục chút nguyên khí, so với cuộc sống ăn bữa nay lo bữa sau ở ngõ Lư Thỉ thì đúng là một trời một vực. Trình Danh Chấn không dám yêu cầu xa vời rằng ông trời chiếu cố mình nhiều hơn, hắn cố nén buồn đau trong lòng, khẽ nói:

- Hạnh Hoa, thực ra Hạnh Hoa là người con gái rất hiểu chuyện!

Biết con trai không cam lòng, Trình Chu thị khẽ lắc đầu. Con gái cần có người chăm sóc, đặc biệt là những cô gái trẻ xinh đẹp. Con trai đã được rèn luyện trong ổ thổ phỉ, mặc dù trưởng thành nhiều nhưng đối với chuyện nam nữ, hắn vẫn tỉnh tỉnh mê mê. Chung thủy suốt đời, không xa không rời, đó là truyền thuyết trong dân ca. Sở dĩ được biên thành bài hát chính là vì ít có, hiếm thấy, trong mấy vạn người không tìm ra được một đôi.

Nhưng những lời này, bà cần gì phải nói với con trai. Con trai vừa khởi đầu sự nghiệp, trong lòng tràn đầy ánh mặt trời thì mới có thể luôn cố gắng tiến bộ hơn. Còn về chuyện đã qua, coi nó là một giấc mơ là được. Cảnh tượng trong mơ có tốt đi nữa thì sau khi tỉnh dậy, con người vẫn phải đối mặt với hiện thực.

- Mẹ, Hạnh Hoa được gả cho ai? Sống có tốt không?

Ăn được mấy miếng điểm tâm, ít nhiều Trình Danh Chấn đã tỉnh lại một chút. Hắn lắc lắc cái đầu, lầm bầm hỏi.

- Con đừng đi quấy rầy nó nữa. Nếu không, đối với nó và con đều không tốt đâu!

Trình Chu thị rất thận trọng, nhận ra cảm xúc của con trait hay đổi liền lập tức nhắc nhở.

Bà thấy con trai khe khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh giá mà kiên cường thì cũng mềm yếu hơn, tiếp tục nói:

- Nó lấy nhị công tử của Chu gia, sống rất ổn! Ít nhất đời này không phải lo cái ăn cái mặc, cũng rất hợp với tiểu cô tử. (Chú giải hai)

- Chu gia?

Trình Danh Chấn lại căng thẳng, nhận thấy một cách bản năng sự việc thật kỳ quặc. Không phải hắn đang nghi ngờ tính chân thực của cuộc hôn nhân này, mà nghĩ đến một sự việc khác nửa năm trước. Hắn nhớ Dương Huyền Cảm khi tạo phản đã vận chuyển rất nhiều lương thực cất giấu ở nhà Chu gia. Như vậy, Chu gia chắc chắn là con châu chấu trên một sợi dây thừng. Nghe người ở đầm Cự Lộc nói, Dương Huyền Cảm bị tru di gia tộc, bạn cũ bị bắt hầu như không còn. Sao Chu gia không bị động đến, dường như không dính dáng gì đến Dương Huyền Cảm.

- Nếu ta đi tố cáo thì sao?

Ý nghĩ độc ác trỗi dậy trong lòng chàng trai trẻ. Nỗi hận bị đoạt mất vợ, không khiến đối phương phải trả giá lớn thì sao cam lòng? Nhưng rất nhanh, hắn kìm nén suy nghĩ này. Điều đó sẽ kéo Tiểu Hạnh Hoa cũng dính lứu vào, vứt bỏ tính mạng mình. Tiểu Hạnh Hoa là biểu muội của mình, chỉ cần nàng sống vui vẻ, mình cũng sẽ vui vẻ theo, đạo lý chẳng phải như vậy sao?

Nghĩ đến đây, hắn cầm lấy bánh điểm tâm, ngoạm miếng to trong mồm. Đã qua, tất cả đều đã qua rồi. Mình có thể ăn được điểm tâm, không cần ăn rau dại nữa. Tính ra, ông trời đã không tệ với mình, mình còn có gì chưa đầy đủ đây?

Còn có gì chưa hài lòng? Chàng trai trẻ vừa cười vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài bầu trời u ám, bông tuyết nhẹ tênh rơi xuống trong gió, tuôn rơi xuống đầy mặt đất.

Chú giải 1: (Tiếng địa phương) Mã hỗ chỉ sự qua loa đại khái.

Chú giải hai: Tiểu cô tử là em gái chồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.