Địa Ngục Tầng Thứ 19

Chương 22: Chỗ ngồi




Dịch: Mã Tộc

Đêm mùa hạ đẹp biết bao, những ngôi sao pha lê trên vũ trụ tối đen vô biên cứ như thế đang chiếu sáng lấp lánh mê người, châu chấu, cào cào cùng những chú ếch chưa ngủ, ve sầu, từ trong bụi cỏ, ven bờ hồ, trên ngọn cây khe khẽ xướng lên ca khúc trữ tình.

Tuy nhiên vào lúc này trong khung cảnh tuyệt đẹp lại bỗng bị một tiếng la thảm thiết phá vỡ.

“Á… Xà Nhi tỷ tỷ, tỷ đừng kéo nữa, hu hu đau quá đi…” Một xà yêu đầu người thân rắn thảm thiết kêu lên.

Tô Tiểu Thiến ngoác miệng cười, “Ái chà, cậu ráng nhịn một chút nữa đi, cậu xem tôi sắp sửa làm xong rồi, ý, trên trời có sao băng kìa” Tô Tiểu Thiến ngón tay chỉ lên trời, xà yêu kia cũng thật thà ngẩng đầu lên trên nhìn, ủa? Làm gì có chứ?

“Á… đau… đau…” Xà yêu đó ngân ngấn lệ, la oai oái lên lộ ra chiếc lưỡi cùng răng nanh rắn, lừa gạt, cô ta là kẻ lừa gạt, hu hu.

“Xem, đại công cáo thành (= công việc đã xong)” Tô Tiểu Thiến vỗ hai tay cười ha ha đứng lên.

“Đồ xấu xí, ngươi đang làm cái gì vậy?” Bỗng nhiên, Duệ Uyên xuất hiện, cùng đi bên cạnh y là một xà yêu nhỏ đang run lẩy bẩy, cũng là xà yêu nhỏ cô vừa mới sửa sang, nhìn dáng vẻ dường như đang báo cáo lại với y.

“Tôi đang giúp bọn họ mà” Tô Tiểu Thiến bĩu môi khẽ nói.

Duệ Uyên nhìn một đống da rắn trên đất quát nói: “Đây là ngươi giúp bọn họ? Ngươi muốn hại chết họ thì có?”

Tô Tiểu Thiến vội bĩu môi, “Tôi đâu có, bọn họ đang lột da, tôi thấy bọn họ lột cả buổi trời cũng lột không ra được, tôi mới tốt bụng giúp bọn họ kéo ra thôi, sao anh lại như vậy chứ, hu hu” Tô Tiểu Thiến đột nhiên bật khóc gào lên.

“…?” Tiếng khóc lóc ầm ĩ này của cô, làm cho cả đám nam nhân bọn họ không biết phải làm sao.

“Đại vương, Xà Nhi tỷ tỷ cũng không phải cố ý, thuộc hạ nghĩ tỷ ấy không nhịn được khi nhìn thấy bọn thuộc hạ chịu đau đớn, cho nên…” Xà yêu vừa mới bị đau đớn giày vò chết đi sống lại nói một cách yếu ớt.

“Xà Nhi tỷ tỷ? Ai là Xà Nhi?” Duệ Uyên không hiểu.

“Tôi, tôi là Xà Nhi” Tô Tiểu Thiến khóc nấc lên nói.

Duệ Uyên hết nói nỗi ‘hứ’ một tiếng “Ngươi không phải là rắn, lại đi gọi là Xà Nhi? Ngươi bớt kinh tởm lại đi”

Tô Tiểu Thiến bị y nói như thế, lập tức cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nữa, dứt khoát há miệng khóc lớn lên, “Oa, Xà Vương ức hiếp người, Oa…”

“Câm miệng, ngươi ồn chết đi được” Duệ Uyên trước giờ ôn hoà dịu dàng cũng phải gào thét lên.

“Anh gào lên làm gì chứ? Tôi cũng không phải bị điếc?” Tô Tiểu Thiến đột nhiên gào trả lại, lần này mọi người đều sửng sờ, cô… cô ta gan cũng lớn quá đi thôi?

Tô Tiểu Thiến lau nước mắt nói: “Anh mà còn dám gào thét tôi, tôi liền đem anh đi nướng ăn” Dứt lời, cô hất đầu rời khỏi chỗ này, hoàn toàn không thèm ngó ngàng chúng xà yêu cả mặt mừ mờ.

“A – - -” Duệ Uyên nhịn không được gào lên một tiếng, cái ả nữ nhân xấu xí chết tiệt, chờ lát nữa ta đem ngươi ăn luôn, để xem ả ta còn hênh hoang được hay không.

Đêm, trở nên tĩnh lặng.

Duệ Uyên biến thành người đi vào, Tô Tiểu Thiến bỗng nhiên nói “‘Anh’ muốn làm cái gì?”

Duệ Uyên khựng lại một lát, y không ngờ cô vẫn chưa ngủ, nhẹ ‘hứ’ một tiếng nhàn nhạt nói: “Ta… muốn ăn sạch ngươi”

“Hả, ăn sạch ‘tôi’, ‘anh’ thật không biết xấu hổ nha, ‘tôi’ là con gái đó nha, ‘tôi’ còn lâu mới thích ‘anh’.”

Duệ Uyên sắc mặt khó coi nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta là muốn ăn sạch ngươi, không phải lên giường vớingươi, chỉ dựa vào tướng mạo xấu xí này của ngươi, ngươi chớ có mà tự mình đa tình nữa”

“Ồ, nhưng ‘tôi’ không thích bị ăn, ‘tôi’ thích chủ động ăn thôi, ngoan, đến đây, đến đây, để ‘tôi’ ăn nào…” Cô nói líu ríu.

Duệ Uyên trợn trắng mắt, ả nữ nhân này cũng hạ lưu quá đi, quả thật là khẩu vị ngược đời, y không muốn phải ở thêm một phút giây nào nữa liền xoay người bỏ đi.

Lúc này, Tô Tiểu Thiến ôm lấy mềm lật người lại, nước miếng chảy trên mềm, “Vịt quay đến đây, đừng có ngại ngùng mà, mày hãy để tao ăn đi…”

Hôm sau.

Tô Tiểu Thiến vương vai ưỡn eo nghênh đón ánh mặt trời, cô mở cửa phòng đi ra, chúng xà yêu thấy cô vội có thể tránh thì tránh, có thể trốn thì trốn.

“Chài ai, các cậu trốn làm gì vậy, tôi cũng không đem mấy cậu đi nướng ăn” Tô Tiểu Thiến vội nói.

“Á…” Chúng xà yêu nghe xong la hét thất thanh toàn bộ biến mất tiêu không nhìn thấy nữa.

Quạc quạc, quạc quạc…

Tô Tiểu Thiến cảm thấy trên đỉnh đầu có một đàn quạ đen bay qua… bọn họ trốn cái gì chứ?

“Bọn họ là sợ ngươi lại giúp bọn họ lột da nữa, ờ, nói không chừng ngươi con nướng quay bọn họ nữa đó chứ?” Duệ Uyên lắc cái đuôi to lớn trườn qua nói.

Tô Tiểu Thiến bĩu môi, chơi không vui, chơi không vui một chút nào! Cô căn bản chưa từng nghĩ đến hại bọn họ mà!

“Đi thôi” Y trườn thân người nói.

“Đi đâu vậy?” Tô Tiểu Thiến vội đi theo.

“Hái thảo dược.” Y đầu cũng không ngoảnh lại nói.

Thảo dược? Có ai bị thương sao? Dù rằng không rõ chuyện gì nhưng cô vẫn đi theo y lên sơn cốc, hì hì, có thể đi đến mấy nơi khác để chơi cũng tốt, cứ bị nhốt ở chỗ này mãi cũng rất chán.

Xuyên qua một sơn cốc nhỏ, cảnh tượng đập vào mắt cô là một hang động lộ thiên, ngọn núi cao lớn, nước trong tinh khiết, những đoá hoa đủ màu sắc, bướm bướm từng đàn bay lượn.

“Đẹp quá đi” Tô Tiểu Thiến cảm thán nói.

“Đây là Linh Dược Cốc của Xà Giới, bên trong nơi đây có rất nhiều dược vật cần thiết cho bọn ta.” Duệ Uyên nói.

“Oa, nhìn thấy sơn cốc là tôi đã thích rồi, có điều, chúng ta hái thuốc cho ai dùng vậy? Xà Giới có rắn bị thương sao?” Cô mở to đôi mắt khẩn trương hỏi.

“Đúng vậy, bọn rắn bị thương đều nhờ ngươi ban cho” Y trừng cô nói một cách hung hăng.

“Hả? Tôi? Tôi sao lại là tôi?”

“Rắn lột da là có định luật, nào có giống như ngươi đi lột giúp bọn họ, ngươi có biết là bọn họ đều phải đợi da tự tróc mới có thể từ từ lột ra, ngươi thì hay rồi, da phía dưới còn chưa tróc ra được, ngươi liền đem bọn họ lột sạch sẽ luôn, vết thương đó có thể không bị nhiễm trùng được hay sao?” Y chỉ trích nói.

Tô Tiểu Thiến bị y nói như vậy, rốt cuộc biết được lỗi lầm của bản thân rồi, cũng biết được từ nay chúng xà yêu sẽ không dám đến gần cô nữa, “Hu hu, tôi sai rồi, không phải cố ý, tôi tưởng rằng tôi có thể giúp bọn họ, tôi không biết sẽ thành như vậy” Cô xin lỗi tự trách.

“Được rồi, ngươi đừng khóc nữa, nữ nhân phiền chết đi được” Y làu bàu một câu.

Tô Tiểu Thiến bĩu môi không nói nữa.

“Ta nói với ngươi thuốc gì, ngươi liền đi hái, trở về ta sắc thuốc, bọn họ uống rồi sẽ khỏi thôi.”

Tô Tiểu Thiến vội gật đầu đồng ý.

Hai canh giờ sau, hái thuốc, sắc thuốc, đều do một tay cô hoàn thành, cô cẩn thận bưng thuốc đưa vào tay mỗi một xà yêu bị thương.

“Xà Nhi tỷ tỷ, tỷ không cần tự trách, ta không có trách tỷ, thật đó” Đang nói chính là xà yêu thành thật ngày hôm qua.

Tô Tiểu Thiến cảm động hít hít mũi, “Xin lỗi, tôi không biết sẽ thành ra như vậy, yên tâm đi, lần sau tôi sẽ không kéo da của các cậu nữa, bất quá…”

“Bất quá cái gì?” Chúng xà mở to đôi mắt chờ đợi vế sau của cô.

“Hề hề, không nói cho các cậu biết” Cô cười một cách gian trá, chúng xà thấy nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt cô, toàn thân lông tóc dựng đứng, hơ hơ, cô… cô ta không phải lại nghĩ ra phương pháp gì để giày vò bọn họ nữa đó chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.