Địa Ngục Nhân Sinh

Chương 2: Môn chủ vô địch (nhị)




Editor: thúy thúy

Tuệ An nghe vậy tim đập nhanh hơn, lại nhìn bên ngoài Dong Lê viện đã có bóng người ló đầu nhìn vào đây, lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra?

Thầm nghĩ Đỗ Mĩ Kha đúng là không lúc nào chịu yên phận, thậm chí chuyện gì cũng muốn lôi ra gây sức ép. E rằng những lời đó đã bị nàng ta rêu rao suốt dọc đường đến đây, hận không thể nói cho toàn bộ hạ nhân trong phủ biết Thẩm Tuệ An nàng giữa lúc nguy cấp không quan tâm tỷ muội nhà mình, ngược lại đi che chở người ngoài.

Đợi sáng mai bọn nô tài nhiều chuyện này thế nào cũng loan tin khắp nơi, nói không chừng vài ngày nữa thôi bên ngoài sẽ đồn Thẩm Tuệ An nàng cố tình dồn thứ muội vào chỗ chết, nịnh bợ Văn phủ, lấy lòng thế gia vọng tộc linh tinh gì đó.

Tuệ An lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm Đỗ Mĩ Kha rất muốn moi tim của nàng ta ra xem rốt cuộc nó có hình dáng gì, sao không biết tốt xấu như thế! Hôm nay rõ ràng chính là nàng đã cứu Tôn Tâm Từ, bây giờ trên người vẫn còn mùi tanh của máu đây này.

Đáng lẽ lúc ấy nàng không nên sợ chậm trễ thời gian thoát thân, đá văng Tôn Tâm Từ ra mới phải, cho dù bị người đời chỉ trích nàng cũng muốn mượn tay người Đông Khương giết chết Tôn Tâm Từ!

“Đại cô nương, đều tại ta nói chuyện không rõ ràng, có lẽ đã khiến lão gia hiểu lầm, hay chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, ta sẽ giải thích rõ với lão gia.” Đỗ Mĩ Kha nói xong, vẻ mặt xin lỗi nhìn Tuệ An.

Phương ma ma nghe vậy bĩu môi một cái, lại gần Tuệ An nói nhỏ: “Cô nương, không thể vào phòng.”

Tuệ An nghe vậy động não suy nghĩ, lập tức hiểu ý của Phương ma ma.

Ngồi xuống từ từ nói chuyện?

Vào phòng đóng cửa lại thì còn ai biết bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy Kha di nương nàng ta vô cùng sợ sệt đì vào Dong Lê viện, chỉ nhớ rõ những lời Kha di nương nói ở sân vườn! Thẩm Tuệ An nàng còn có thể để mặt mũi vào đâu đây.

Tuệ An liếc qua Đỗ Mĩ Kha, tiếp theo nhìn thẳng vào Tôn Hi Tường, nói: “Xem ra phụ thân đã thật sự hiểu lầm An nương rồi, phụ thân đừng giận. Nếu không như vầy đi, hôm nay chúng ta sẽ nói rõ ràng mọi chuyện ở đây. Nếu An nương quả thực có chỗ không đúng, An nương bằng lòng đến trước mặt nhị muội muội tạ lỗi. Nhũ mâu, đi kêu mọi người ở ngoài sân bước vào đây, vừa vặn để cho bọn họ làm chứng.”

Đỗ Mĩ Kha nghe vậy thầm nghĩ không xong, không ngờ Tuệ An lại thận trọng như thế, hôm nay e rằng uổng công rồi! Nàng ta bước lên phía trước một bước, kéo ống tay áo Tôn Hi Tường, nói nhỏ.

“Lão gia, người thật sự đã hiểu lầm rồi, với lại hôm nay đại cô nương cũng không được khỏe, nên để nàng nghỉ ngơi mới phải, chúng ta trở về Thu Lan Viện thôi?”

Tuệ An nghe vậy, nhưng lại nở nụ cười, thật không biết Đỗ Mĩ Kha này nghĩ gì. Đúng là chuyện hôm đó nàng cố tình không muốn cứu Tôn Tâm Từ, nhưng rốt cuộc nha đầu thối kia cũng là dựa vào Thẩm Tuệ An nàng mới có thể sống sót.

Nhưng bọn họ chẳng những không biết ơn, ngược lại nói chuyện này ra, cố tình kiếm cớ gây rối. Hôm nay đầu óc mẫu tử Đỗ Mĩ Kha bị cửa kẹp sao? Nếu đã đưa đến tận cửa, lí nào nàng lại bỏ qua!

Tuệ An nào biết, lúc này trong lòng Đỗ Mĩ Kha sốt ruột muốn chết. Nàng ta đương nhiên biết nếu chuyện này bị xé to ra mình cũng không chiếm được ưu thế. Nhưng khi nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của nữ nhi, và hàm trên bị bóp đến gần như nát bét, hơn nữa bên hông xuất hiện một vết bầm màu tím, còn có nét mặt nàng hoảng sợ khóc hỏi có phải đã mất hai cái răng cửa rồi không, sao Đỗ Mĩ Kha có thể nuốt trôi cục tức này!

Mặc dù nàng là ngoại thất, nhưng nhiều năm nay ở Phù Vân Hạng cũng không lo thiếu ăn thiếu mặc. Tuy trong phủ không có nhiều người hầu, nhưng vẫn đủ sử dụng.

Gần như toàn bộ gia tài của Tôn Hi Tường đều được đăt tại Phù Vân Hạng, chưa kể mấy năm trở lại đây hắn càng không ngừng bòn rút tiền tài, của cải từ phủ Phượng Dương hầu. Hơn mười năm qua nàng sống còn thoải mái hơn những đương gia phu nhân cùng thời, không cần sáng chiều phụng dưỡng, không cần hầu hạ chủ mẫu, mà Tôn Tâm Từ cũng được chiều chuộng chẳng khác gì một đại tiểu thư, bọn họ chưa từng chịu khổ như thế?!

Chứng kiến nữ nhi nhà mình bị thương nặng như vậy, bị Tuệ An làm cho phải nằm trên giường rên hừ hừ, nước mắt chảy ào ào xuống, sao nàng có thể không kích động, không đau lòng cơ chứ.

Cho nên khi Tôn Hi Tường đến Thu Lan viện nàng đã cố tình nói vài câu châm ngòi, nhưng không ngờ Tôn Hi Tường vừa nghe xong bèn nổi giận đùng đùng tìm Tuệ An hỏi tội.

Phải nói là Tôn Hi Tường đối xử vô cùng tốt với Tôn Tâm Từ, luôn luôn chiều chuộng nó, hơn hẳn ba nữ nhi khác của hắn, rốt cuộc cũng là nữ nhi do nàng sinh. Đỗ Mĩ Kha nghĩ đến đây, sự bất mãn và oán giận đối với Tôn Hi Tường vào mấy ngày trước đã tiêu tan không ít.

Lại nói Tôn Hi Tường đến trách cứ Tuệ An chưa hẳn là không tốt, bị phụ thân nổi giận đùng đùng tìm tới cửa, người trong phủ thế nào cũng tò mò hóng chuyện, nàng lại châm ngòi thổi gió một phen, sau đó thả một ít tin đồn ra ngoài, dễ dàng khiến Thẩm Tuệ An mang trên lưng tiếng xấu mặc kệ sống chết của thứ muội.

Cho nên nàng chẳng những không ngăn cản Tôn Hi Tường, trái lại còn phao tin trong suốt đoạn đường từ Thu Lan viện qua phân nửa phủ Phượng Dương hầu rồi đến Dong Lê viện này, nhưng lúc này nàng vừa nghe Tuệ An nói muốn Phương ma ma mời những hạ nhân đang nghe ngóng bên ngoài vào hết trong viện, còn muốn làm rõ mọi chuyện tại nơi này, bèn cảm thấy có gì đó không ổn.

“Đông nhi, đi mang ghế đến cho lão gia ngồi.”

Đỗ Mĩ Kha nhận thấy chuyện đã phát triển đến mức không thể thay đổi, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở phía sau Tôn Hi Tường. Một lát sau, mọi người đều vào chỗ của mình ở trong viện, Thừa Ảnh dẫn nha hoàn tam đẳng Yển Nguyệt dâng trà, tiếp theo Tuệ An bước lên khuỵa gối quỳ xuống.

“Phụ thân muốn gì xin cứ hỏi.”

Lúc này Tôn Hi Tường mới nhấp một ngụm trà, nhíu mày nói: “Nghe nói hôm nay lúc người Đông Khương làm loạn, con chỉ biết bảo vệ cho tiểu thư Văn phủ, cố tình bỏ mặc nhị muội muội con, có đúng không?”

Tuệ An nghe vậy vẻ mặt lập tức kích động, nói to: “Lời này bắt nguồn từ đâu thế, là con yêu tinh ác độc nào dám ở trước mặt phụ thân nói con như vậy, không chỉ muốn phá hủy thanh danh con, còn muốn ly gián tình cảm tỷ muội chúng con, quả thật đáng giận mà! Phụ thân, hôm nay rõ ràng là con đã che chở nhị muội chạy từ Thường Âm lâu đến chỗ Quan tướng quân, nhờ vậy mới được cứu. Lúc ấy có rất nhiều người nhìn thấy nữ nhi bảo vệ tiểu Từ, đen không thể nói thành trắng. Nếu phụ thân không tin, có thể đích thân đi hỏi Trình Đồng tiểu tướng quân của quân đội Đông chinh, phó tướng đội cung tên. Hôm nay chính y đã che chở chúng con chạy trốn, y là anh hùng của đoàn quân Đông chinh, chắc chắn sẽ không gạt phụ thân?”

Tôn Hi Tường nghe vậy nghẹn lời, liếc nhìn Đỗ Mĩ Kha. Đỗ Mĩ Kha lại than thở một tiếng, nói: “Là nha đầu Thủy Tâm của tiểu Từ nói, lúc đó nàng ta bắt gặp đại cô nương chỉ kéo tiểu thư Văn phủ chạy lên phía trước, là tiểu Từ thấy đại tỷ tỷ nàng chạy đi, nó nghĩ thầm tỷ muội nhà mình thì nên ở chung một chỗ, có gì chăm sóc lẫn nhau, tốt hơn so với người ngoài, vì vậy mới đuổi theo đại cô nương......”

Khốn kiếp, vô liêm sỉ chính là đây, bây giờ đảo thành Tôn Tâm Từ che chở Thẩm Tuệ An nàng rồi hả! Nha đầu chết tiệt đó chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay thì có thể làm ăn được gì, còn chăm sóc lẫn nhau? Nàng khinh!

Tuệ An nghe vậy lập tức giận siết chặt quả đấm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Mĩ Kha, từng bước ép sát nói: “Kha di nương nói lời này là có ý gì? Lẽ nào nói ta cố ý vứt bỏ nhị muội muội? Hừ, lúc ấy cũng có không ít người nhìn thấy, là ta đã ngăn cản mưa tên bắn về phía nhị muội muội! Nếu ta thật sự cố tình bỏ mặc nhị muội muội, cho dù nàng có đuổi theo chúng ta, chẳng lẽ ta không thể đá văng nàng? Kha di nương, người đang làm, trời đang nhìn, làm người vẫn nên tích chút đức thì hơn, bởi vì nếu sinh lòng độc ác, chắc chắn sẽ gặp báo ứng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.