Địa Ngục Nhân Sinh

Chương 89: Thanh Thành khuynh thành (bát)




Nghe thấy tiếng mở cửa, Tĩnh Tri vẫn không muốn rời khỏi khung cửa sổ. Mãi đến khi có tiếng dép lê loạt soạt trên thảm của người ở phía sau từ từ đến gần, như ở ngay bên tai cô, Tĩnh Tri mới lặng lẽ thở dài một hơi, chậm rãi xoay người lại, chóp mũi đột nhiên đụng vào một mảng tường bằng da thịt mát lạnh. Tĩnh Tri kinh hãi ngẩng đầu lên, đã thấy anh đứng đó, cả người trần trụi... sau khi tắm xong, anh cứ làm càn để nguyên như vậy, ra sức ép sát vào cô đang đứng ở nơi đó.Cô xoay người, lồng ngực rắn chắc của anh liền áp sát vào nơi mềm mại của cô...

Những giọt nước êm dịu từ những lọn tóc của anh nhỏ giọt xuống, dọc theo xương quai xanh, trượt một đường khêu gợi xuống vòm ngực màu mật ong, lộ rõ bắp thịt rắn chắc đầy cám dỗ. Trước tình cảnh đầy mê hoặc và quyến rũ như vậy, ngay lập tức Tĩnh Tri như bị dồn ép, khiến cô như sắp ngừng thở, gương mặt đỏ ửng gần như sắp nổ tung, bước chân cứ như bị dính chặt ở nơi đó, muốn động đậy cũng không động đậy nổi...

"Lần đầu tiên em nhìn thấy người đàn ông không mặc quần áo sao?" Anh đưa ngón tay vẫn còn ướt át nâng khuôn mặt quay nghiêng của cô lên, giọng nói khàn khàn êm tai làm cho người ta cơ hồ hít thở không thông Người luôn bình tĩnh như cô, cũng ngầm hít sâu đến nửa phút, mới tìm lại được giọng nói của mình: "Vâng, là lần đầu tiên... "

Cô trả lời rất tự nhiên làm cho anh có chút giật mình, mang theo vài phần cân nhắc nhìn cô: "Tốt lắm, coi như người nhà em có thành ý."

"Sao cơ?" Cô có chút khó hiểu. Tĩnh Tri nhận ra, so với suy nghĩ của anh, cô luôn luôn thua kém cách xa vạn dặm.

"Em là vợ của Mạnh Thiệu Đình anh, cho dù có thể chỉ là một bình hoa để trưng bày, cũng cần phải là một bình hoa thuần khiết, trong trắng."

Ang cười kiêu ngạo , thân hình cường tráng càng áp sát gần vào thêm một bước. Lưng của Tĩnh Tri tì ở trên bệ cửa sổ, còn bộ ngực nóng bỏng của anh đã kề sát vào nơi mềm mại của cô... Hơi thở lập tức trở nên bắt đầu khó khăn. Cô không lưu tâm hơi nhíu mi lại, Mạnh Thiệu Đình cho rằng cô muốn cự tuyệt, ai ngờ, cô lại mềm mại cầm lấy cánh tay rắn chắc của anh: "Anh cứ lên trên giường trước chờ em một lúc, em đi tắm rửa."

Ngữ điệu của cô thoải mái, giống như là đang nói, anh cứ ăn cơm trước đi em sẽ lập tức đến ngay vậy.

Bà xã của anh, Phó Tĩnh Tri, coi như lại khiến anh có thêm một nhận thức mới.

"Được thôi, chỉ có điều em phải nhanh lên một chút..." Anh ôm lấy thân thể của cô, đột nhiên cảm thấy căng thẳng một phen, Tĩnh Tri nhanh nhạy cảm giác thấy nơi bụng dưới có vật cứng rắn nóng bỏng chống vào người ... Tim của cô đập bịch bịch... cũng không ngờ anh lại ghé vào bên tai cô trầm trầm nói: "Đừng để cho chồng em phải chờ đợi quá sốt ruột đấy nhé."

Tĩnh Tri thiếu chút nữa liền chạy mất dép. May mắn từ nhỏ cô đã được Tĩnh Nghi và Tĩnh Tâm rèn luyện cho nên cô vẫn có thể làm cho mình thẳng một đường đi đến phòng tắm.

Nằm ở trong bồn tắm nửa giờ, cô mới chịu đi ra . Từ trước đến nay cô không phải là một người luôn do dự, luôn bồi hồi mãi không thôi. Từ trước đến nay cô cũng không phải là một người ham thích vui vẻ, rồi sau đó lại ân hận tự trách mình. Cô đã đi đến bước này, không có ai ép buộc cô, tất cả đều do cô tự nguyện thực hiện nghĩa vụ làm vợ. Trong lòng cô suy nghĩ, không có gì đáng ngại, điều này so với hàng ngày được nghe Tĩnh Nghi châm biếm lại dễ chịu hơn.

Huống chi, chồng của cô lại là người ưu tú tuấn lãng như vậy. Cô cũng chỉ là một cô gái có tướng mạo bình thường. Trong con mắt của người ngoài , cuộc hôn nhân của bọn họ chính là cô đã trèo cao, chiếm được tiện nghi lớn! Cô không chán ghét anh, ngược lại, cô rất tán thưởng anh, thích anh, ngay từ lúc bắt đầu buổi lễ kết hôn ngày hôm đó ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.