Địa Ngục Nhân Sinh

Chương 19: Hồ lộng vô địch (nhất)




“Cái gì? Không tìm được giáo viên dạy thay, muốn tôi tạm thời giúp anh?”

Nhận được điện thoại của thầy Lâm, Vũ Viên thật sự không muốn đi dạy thay, nhưng nghĩ lại lúc trước ở trường học cũng nhờ anh ta chăm sóc, bình thường cũng có rất nhiều chuyện làm phiền anh ta, vì vậy cũng chỉ có nhắm mắt đồng ý.

Thật ra thì bây giờ có thể không ra khỏi cửa thì tốt nhất cũng đừng đi ra. Đã một tháng nay, thái độ của Cù Bộ Ung đối với cô vẫn không tốt, không những vung tay hất đổ thức ăn ngon mà cô đã khổ tâm nấu, thậm chí còn nói những lời lạnh nhạt với cô, thỉnh thoảng còn châm chọc, phát giận với cô.

Cô không biết nguyên nhân là gì, mỗi khi cô lấy hết dũng khí muốn mở miệng hỏi, anh luôn quăng cho cô một biểu tình “Chính cô biết”.

Cô cũng đã nghĩ tới, có lẽ chân của anh đã lành, anh không cần tới cô nữa, cho nên mới dùng đến thái độ này mà đối với cô, cũng có thể anh phát hiện cô là thế thân của Vũ Tiệp……..

Có rất nhiều khả năng để cho cô ngày càng không có lý do gì để ở lại chỗ này, thậm chí Vũ Viên còn bắt đầu suy tính rời đi lúc này thôi, đem Cù Bộ Ung trả lại cho Vũ Tiệp, dù sao hai người bọn họ mới là một đôi.

Nhưng mà riêng suy nghĩ này sao lòng của cô níu chặt lại, thậm chí không có cách nào hô hấp.

Nắm chặt quả đấm nhỏ, giữ lại chiều dài móng tay giống Vũ Tiệp, đâm vào lòng bàn tay cô, hơi đau nhói………

Cho mình thêm mấy ngày nữa đi! Cô hy vọng để lại cho Vũ Tiệp là một Cù Bộ Ung tốt nhất.

Mặc dù trong lòng cô nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng chỉ có chính cô mới biết, cô chỉ là kiếm cớ ở lại nơi này, thật ra cô không muốn đi………..

“Có thể được hay không? Tôi hiểu rõ mình thường xuyên làm phiền cô dạy thay giúp tôi, nhưng mà thật sự không được, mẹ của tôi vừa mới gọi điện thoại tới, nói lúc bà xuống cầu thang không cẩn thận bị ngã, tôi phải đi bệnh viện xem bà thế nào, làm phiền cô rồi………Dạy thay một lớp là được rồi.” Thầy Lâm khẩn cầu.

“Nhưng chỗ tôi ở khá xa………..” Cô nói lẩm bẩm, “Được, được………..Bây giờ tôi ở ngoài nên tới kịp, tôi cúp điện thoại trước đây.”

“Cám ơn cô.”

“Là đồng nghiệp với nhau, anh cảm ơn tôi cái gì?”

Cô vội vàng thay quần áo, sau đó đeo ba lo, hướng tầng một đi xuống.

“Hy vọng Cù Bộ Ung không ở phòng khách………”

Bình thường vận khí của cô không tốt, nhưng mà lần này Cù Bộ Ung không có ở bên ngoài, vì vậy cô liền vội vã đi ra cửa.

Cô cho là cô lén đi ra khỏi khu nhà cao cấp này, Cù Bộ Ung cũng không biết, nhưng tất cả đều rơi vào đáy mắt của người đứng ở cửa sổ sát đất trên tầng hai quan sát.

Anh cho là chỉ cần hạn chế cô ra vào, cô sẽ không có cách nào đi gặp tình nhân, nhưng….Nghĩ đến, anh thật sự sai lầm rồi.

Chỉ cần cô có cơ hội, không phải vẫn lén đi ra ngoài hay sao?

Anh từng nghĩ tới, chỉ cần cô cùng tình nhân đoạn tuyệt qua lại, anh sẽ tha thứ cho cô, anh có thể xem chuyện này như chưa từng xảy ra, nhưng, cô thật sự làm cho anh thất vọng rồi.

Bước xuống tầng, anh đi vào phòng của Vũ Viên, có lẽ anh nên nghe lời của Úy Kính Thiên, độc ác một chút đem cô đuổi ra ngoài.

Bằng thân thế bối cảnh của nhà anh, muốn loại phụ nữ như thế nào mà không được?

Đau lòng, bị phản bội, anh là một người đàn ông cao ngạo như vậy tại sao có thể cho phép người yêu đối xử với mình như vậy được!

Anh cầm đồ trang sức để ở trên bàn trang điểm mơn trớn, nghĩ đưa ra quyết định của mình.

Nơi này có lưu lại hơi thở của cô, nếu như anh thật sự đuổi cô, dấu vết những nơi cô từng ở có thể sẽ biến mất sao? Anh hy vọng như thế, nhưng mà………..

Đi qua bàn trang điểm, anh chậm rãi đi đến bên giường, vẻ mặt của anh là thống khổ, nặng nề.

“A………..Rốt cuộc là tôi làm gì có lỗi với cô chứ?”

Anh gào thét, dùng sức đem chăn bông trên giường kéo xuống đất.

Lúc chăn bông rơi xuống trên mặt đất đồng thời cũng kéo theo một chiếc ví da nhỏ cùng rơi xuống.

Anh nhặt lên chiếc ví da đó, vô ý nhìn đồ riêng tư của người khác, nhưng chiếc ví da đã bị mở ra có một bức ảnh làm cho anh nhìn xong liền kinh hãi.

“Đây là…………”

Cù Bộ Ung kinh ngạc đến độ nói không ra lời, chiếc ví da này cô chuyên dùng để chứa một số địa chỉ của một số tiệm sách, phòng cà phê……..Có một thẻ khách quý, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, trọng điểm chính là bức ảnh kia.

Trong bức ảnh kia là ảnh của hai người có mặt giống nhau như đúc, nhưng mấy điểm khác nhau chính là kiểu tóc, thái độ, nụ cười…..

Một là tóc dài thẳng, còn lại là tóc ngắn nhuộm đỏ, một người trên mặt là e lệ còn đeo một cặp mắt kính dày cộm nặng nề, còn lại là một người trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp………..

Sinh đôi! Căn bản anh hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có khả năng này, họ lại là sinh đôi!

Vậy…….Rốt cuộc ai là ai?

Anh nóng nảy, rút ra trong ví da tấm thẻ khách quý, nhìn tên phía trên.

Lệnh Vũ Viên.

Một người tên là Lệnh Vũ Viên, một người là Lệnh Vũ Tiệp.

Khó trách……….Anh cảm giác có chút kỳ quái, bao gồm cả cách nói chuyện của hai người bọn họ, hình thức chung đụng của hai người, cứ như vậy, đại khái anh có thể hiểu rõ một chút điều mà mình vẫn nghi ngờ rồi.

Anh nhớ khi anh gặp cô ở trong tòa nhà này, trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt, mà không phải là mùi nước hoa gay mũi……..Đây chính là Vũ Viên.

Cùng anh ở dưới một mái hiên, để anh nhớ lại cảm giác lúc ở trên mạng quen Jessica………Đây cũng chính là Vũ Viên.

Về phần cùng anh hẹn hò qua lại, thậm chí còn là đối tượng đính hôn……..Chính là Vũ Tiệp.

Đúng rồi, anh đã hiểu! Rốt cuộc anh đã hiểu rõ mọi chuyện rồi! Về phần vì sao hai chị em cô ấy làm như vậy, bây giờ anh cũng đã đoán được rồi.

Anh nằm ở trên giường của Vũ Viên, biết mình trách lầm cô.

Úy Kính Thiên không sai, người mà cậu ta nhìn thấy là Vũ Tiệp, mà không phải cô.

Anh nghĩ nghĩ như vậy. Cô bận rộn như vậy, thế nào mà còn có thời gian vô ích để đi gặp người khác ở bên ngoài đây?

Cù Bộ Ung cười lớn, là một nụ cười vui sướng.

Anh nên tin tưởng Vũ Viên mới phải, cô ở bên cạnh anh lâu như vậy, thậm chí chăm sóc anh lâu như vậy rồi, cô cũng sẽ không đi tìm người đàn ông khác mới phải đi!

Cầm chiếc ví da, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, nếu như không phải hôm nay anh tức đến muốn phát điên, muốn đem tất cả đồ của cô ném ra ngoài, anh cũng sẽ không phát hiện được bí mật lớn như vậy.

“Lệnh Vũ Viên, em thật sự là một cô gái không thành thật.” Anh nhẹ giọng nói.

Anh vốn là không muốn nói điều kiện kia với cô, nhưng bây giờ, anh đổi ý rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.