Địa Ngục Nhân Sinh

Chương 18: Cân ban vô địch (cửu)




Bây giờ thời tiết không tệ, có muốn tôi đi ra đình viện phơi nắng cùng với anh hay không?

Trước kia Vũ Viên là loại người bình thường đi làm, cho nên tinh thần ban ngày luôn là rất tốt, so sánh với Vũ Tiệp là loại người “Dạ miêu” (thích hoạt động về ban đêm), buổi tối của cô ấy là hỗn loạn.

Cù Bộ Ung đã có thể đi, tính tình của anh cũng đã tốt hơn, cô thường cùng với anh tán gẫu nói chuyện đông chuyện tây, hai người ở chung rất tốt.

Cô đẩy cửa phòng Cù Bộ Ung ra, mỉm cười đỡ anh.

“Cô làm cái gì vậy?”

Cù Bộ Ung đẩy cô ra, cô đối mặt với anh bằng ánh mắt khó hiểu, mắt của anh sắc bén vô tình, lạnh như băng.

“Ai cho cô đi vào phòng của tôi mà không gõ cửa? Làm sao cô không có lễ phép như vậy?” Anh lạnh lùng nói.

Vũ Viên sợ hết hồn, cô là người rất nhát gan.

“Ách……….Đúng……Thật xin lỗi…….” Cô không biết vì sao anh đột nhiên trở nên dữ dội như vậy.

“Tôi cho là tôi không cần gõ cửa cũng có thể đi vào……Trước kia không phải anh…….” Trước kia cô làm như vậy, anh cũng không có nói hung dữ với cô một câu nào.

“Hừ…….Đấy là do cô tự cho là……..” Anh hừ lạnh một tiếng.

“Thân phận của cô là gì, cô có nghĩ qua hay không? Cô phải biết rằng, trước kia cô có thể tự nhiên đi lại đó là do tôi không muốn quản cô, chỉ là cô cũng phải ngẫm lại xem, cô thân là vị hôn thê của Cù Bộ Ung tôi, lại ăn mặc tùy tiện ra đường đi mua thức ăn, bị người ngoài thấy được, người ta sẽ nghĩ sao?”

“Tôi không biết, không phải tôi vẫn luôn như vậy hay sao?” Cô biện giải cho mình.

“Đấy là do cô không có một chút tự giác nào, tôi cũng không phải không có tiền thuê người giúp việc nên mới để cho cô đi làm những việc này, cô là người bình thường, cô có biết lần trước cùng tôi đi tham gia bữa tiệc, người khác nói như thế nào về cô hay không? Nói cô là chim sẻ muốn hóa thành phượng hoàng! Nếu như cô thật sự muốn làm phượng hoàng, cũng đừng làm một chút chuyện khiến cho tôi cảm thấy mất mặt!” Anh khinh bỉ nói.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Viên lã chã chực khóc, anh cảm thấy ghê tởm, làm bộ……Bây giờ chỉ cần anh nhìn thấy cô, anh sẽ nhớ tới chuyện Úy Kính Thiên cho anh xem những bức ảnh kia.

Anh đối với cô không tốt sao?

Anh thiếu nợ cô sao?

Thế nhưng cô lại phản bội anh! Quả thật loại đau này so với việc cầm dao đâm vào tim của anh còn đau hơn rất nhiều.

Anh hoàn toàn tin tưởng đối với cô, cho cô toàn bộ tình yêu.

Nhưng cô lại làm cho anh bị thương nặng như vậy!

“Anh…….Anh thật sự nghĩ về tôi như vậy sao? Anh cảm thấy tôi là chim sẻ, có thể trèo với được người vô cùng tôn quý là anh, là do phúc phận tôi đã tu luyện từ kiếp trước hay sao?”

“Không đúng sao? Vậy thì cô cảm thấy tôi nói sai chỗ nào rồi? Hay là cô cảm thấy muốn cô ở cùng một chỗ với người tàn phế tôi đây, đối với cô là một tổn thất lớn?”

“Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói như vậy! Tôi cho là anh phải là người hiểu rõ tôi nhất đấy, tôi cho là anh sẽ không nghĩ về tôi như vậy.”

“Hiểu rõ về cô cái gì? Hiểu rõ tâm của cô còn độc hơn cả rắn hay sao? Hiểu rõ cô ở bên cạnh người tàn phế tôi đây, chỉ là đang đánh cược xem tôi có thể đứng lên lại một lần nữa hay không, như vậy sao?”

“Tâm của tôi còn độc hơn rắn?”

“Chẳng lẽ không phải như vậy sao? Người phụ nữ ti tiện!” Anh cả giận nói, khinh thường nhìn cô.

“Tại sao anh lại nói tôi như vậy……..”

Lần đầu tiên trong đời bị nhục nhã lớn như thế, cô vung tay lên, muốn hướng về mặt của Cù Bộ Ung đánh, nhưng tay lại bị anh cầm chặt ở giữa không trung.

“Cù Bộ Ung, anh buông tôi ra!”

Cù Bộ Ung buông Vũ Viên ra, trở tay tát cô một cái.

Cô vuốt lên gò má đỏ lên vì bị đau của mình, không thể tin nhìn anh.

Anh….Thế nhưng anh đưa tay đánh cô…..

Nhớ lúc vừa mới đến, bởi vì vết thương ở chân cho nên tính khí của anh trở nên nóng nảy, nhưng nhiều lắm anh cũng chỉ ném đồ vật, đối với cô thì tức giận mắng, chưa bao giờ động tay đối với cô, mà bây giờ lại…….

Tay của anh nắm nắm chặt, đối mặt với cặp mắt kinh hãi của cô, anh liền hối hận.

Anh biết mình bị tức giận làm cho đầu óc mê muội rồi, cho nên mới động tay đánh cô.

“Lệnh Vũ Tiệp, tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên đem những lời nói ngày hôm nay của tôi đều nghe lọt vào tai, nhớ. Nếu như bây giờ cô còn muốn địa vị, ra vào đều được ngồi xe cao cấp, ăn đều là trân hào hải vị, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút cho tôi, đừng tùy tiện quyến rũ người đàn ông khác.”

“Anh nói tôi quyến rũ người đàn ông khác? Anh có chứng cớ gì…….Lấy ra đi!”

“Chứng cớ? Cô một chút cũng không tỉnh lại, cũng không biết xấu hổ như vậy sao? Dám cùng tôi nói tới chứng cớ, thật là tiện……!”

“Cù Bộ Ung, xin anh chú ý cách dùng từ.” Cô nghiêm nghị nói.

“Thế nào? Cô cảm thấy tôi nói sai chỗ nào sao? Nói tóm lại, nếu như cô thật hy vọng tôi cưới cô, tốt nhất từ bây giờ cô bắt đầu nên học tập làm như thế nào để trở thành một quý phu nhân đoan trang đi! Đừng giả làm bộ dạng đáng thương đó, không thì lúc tôi xé ra mặt nạ giả, tôi mới biết cô bẩn thỉu như thế nào, làm người ta muốn nôn mửa, nếu như có thể, tôi tình nguyện……….” Lời nói của anh dừng lại.

“Bộ Ung………..” Anh tình nguyện như thế nào?

Tại sao đột nhiên cô ở trong lòng của anh lại trở nên là người không chịu nổi như vậy? Ngày hôm qua còn không phải rất tốt hay sao? Thế nào mới qua một buổi tối thôi, anh liền thay đổi rồi!

Cẩn thận suy nghĩ một chút, tối hôm qua anh nhốt mình ở trong phòng, cũng không xuống nhà ăn cơm, cô lại tưởng anh đang cáu kỉnh gì rồi, cho nên mới không lên thúc giục anh, nhưng rất dễ nhận thấy……..Cô nghĩ lầm rồi.

“Tôi tình nguyện không quen biết cô ở trên mạng, coi như có bị thương cũng không cần cô đến chăm sóc, xem như cả đời tôi là người tàn phế, cũng tốt hơn tôi bây giờ……..”

Anh xoay người, hốc mắt bởi vì tức giận cùng thống khổ mà ửng hồng, “Cô, cút ra khỏi phòng của tôi, không có sự cho phép của tôi, cô đừng tùy tiện đi vào, còn có……..Bắt đầu từ bây giờ, chớ tùy tiện đi ra khỏi cửa nhà tôi một bước!”

“Cù Bộ Ung, không phải lúc tuyên bố phạm nhân tử hình, phải đem tội trạng mắc phải tuyên cáo rõ ràng hay sao?” Cô nghẹn ngào nói.

“Tôi cho là tôi nói đã đủ rõ ràng, xem ra cô mới là người nghe không hiểu! Tặng cô tám chữ đơn giản, tội trạng của cô……..Không biết liêm sỉ, khánh trúc khó vẽ!”

“Được, tôi hiểu rồi, về sau ra vào tôi sẽ nhớ thân phận của tôi, tôi cũng sẽ nhớ không để cho anh……….Thiếu gia của Tập đoàn Cù thị Cù Bộ Ung phải hổ thẹn.” Cô nói nhẹ xong, chậm rãi đi ra khỏi phòng của anh.

“AAAAAA………” Anh lên tiếng rống giận. “Tại sao lại muốn phản bội tôi? Tại sao? Tôi yêu cô như vậy, mà cô lại làm………..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.