Địa Ngục Chi Ngược

Chương 34: Nếu là hắc điếm




“Em đi đâu đấy?” Anh Nash hỏi lúc thấy tôi đứng dậy, rút điện thoại trong túi ra.

“Tìm kẻ đã truyền cơn nóng giận khi nãy cho Emma, trước khi hắn ta thực sự làm hại ai đó.” Bạo lực là điều cuối cùng chúng tôi cần ở ngôi trường được bầu là “nguy hiểm nhất nước Mỹ”, trong số các trường cùng hệ thống, “Trước bữa trưa cậu có tiết Hóa đúng không?” Tôi cố nhớ lại thời gian biểu của Emma, và cậu ấy gật đầu, “Lớp của ai?”

“Thấy Flannery.”

“Trong lớp cậu có ai trông có vẻ giận dữ không? Kiểu không kiểm soát được cảm xúc của mình ý?”

Emma lắc đầu. “Chỉ có mình thôi.”

“Chứng tỏ gã này rất giỏi che giấu cơn thịnh nộ của mình.” Và mọi người xung quanh hắn sẽ gặp nguy hiểm khi cơn điên của hắn bùng nổ, vì không được chuẩn bị trước. “Mình phải tranh thủ đi xem cuốn sổ điểm danh của thầy Flannery mới được. Hẹn gặp mọi người sau.”

Nói rồi tôi quay lưng đi vào trong gian nhà chính, trước khi có người kịp lên tiếng phản đối. Vừa đi tôi vừa nhắn tin cho anh Tod. Ca trực của anh ở bệnh viện cũng vừa kết thúc, hy vọng anh ấy có thời gian giúp tôi giải quyết chuyện ở đây, nếu bung bét.

Sau khi chắc chắn là không còn ai nhìn thấy mình, tôi vụt biến vào phòng thí nghiệm Hóa của thầy Flannery ở tầng một. Ơn Chúa, mọi người đang đi ăn trưa nên căn phòng trống không với cuốn sổ điểm danh mở toang trên bàn. Đa số các giáo viên khác từ lâu đã chuyển sang dùng sổ điện tử, trừ thầy Flannery. Thầy ấy đã gần 60 và vẫn thích làm việc theo cách truyền thống. Đã có lần tôi nghe thầy ấy phàn nàn với đồng nghiệp về việc không quen dùng máy tính để vào điểm nên thường mất gấp đôi thời gian so với cách thông thường.

Vẫn tiếp tục tàng hình, phòng trường hợp có ai đó đi qua, tôi lật lại danh sách những học sinh có mặt ở tiết ba khi nãy. Emily Cavanaugh được viết bằng bút chì ở dòng cuối cùng. Hầu hết trong số này đều là học sinh năm ba nên tôi biết gần hết. Tất cả nãy giờ đều ngồi ăn ở ngoài sân cùng tụi tôi, ngoại trừ bốn em lớp dưới. Vào những ngày nắng đẹp, bàn ăn ngoài trời thường bị các anh chị lớp trên giành hết, hội năm 1 và năm 2 thường phải chịu thiệt thòi ngồi ăn ở bên trong.

Bốn người vắng mặt là thành viên của đội bóng chày, đồng đội cũ của anh Nash. Họ sẽ tập trung ăn trưa ở sân tập trong hai tuần. Sau cái chết của Brant Williams. Đó là cách để đội bóng tưởng nhớ cậu ấy. Và tránh sự soi mói của người lớn.

Tôi gập cuốn sổ điểm danh lại rồi vụt biến ra ngoài sân tập. Chỉ có ba trong số bốn người tôi cần tìm đang ngồi ở đó. Marco Gutierrez không thấy đâu, Sau vài phút tìm kiếm, tôi đã lén vào từng phòng vệ sinh nam và phòng thay đồ trong tòa nhà để kiểm tra, cuối cùng tôi cũng tìm ra cậu ra ở trong phòng tập, đúng lúc chuông báo hiệu hết giờ vang lên. Giờ nghỉ trưa đã kết thúc.

Sáu phút nữa tôi sẽ bị muộn giờ tiếng Anh.

Tôi hiện ra phía sau Marco, hiện cả hình và tiếng với cậu ra, sau đó hít một hơi thật sâu.

“Marco? Anh không sao chứ?”

Marco giật mình, quay ngoắt lại. Ngay khi vừa nhìn thấy tôi, mắt cậu ra vằn lên đầy giận dữ. Hai tay nắm chặt lại hai bên hông. Và tôi chợt nhận ra một điều, một điều mà bản thân tôi không thể hiểu nổi.

Marco Gutierrez không phải chỉ có tức giận không. Cậu ta đang nổi giận với tôi.

“Kaylee Cavanaugh. Cô thật tốt khi giúp ta tiết kiệm được thời gian, đỡ phải đi tìm cô.”

Gai ốc chạy rần rật khắp sống lưng tôi, lên tới tận đỉnh đầu. Marco không phải là kiểu người ăn nói văn hoa như vậy. Và cậu ấy càng không có lý do gì để nổi giận với tôi. “Avari.”

Marco đã bị nhập.

“Trông cô chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy ta nhỉ...” Marco nhướn một bên lông mày lên, hai cánh tay khoanh lại trước ngực.

“Ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng ông á? Không hề. Tôi đã quá quen với mấy trò xâm phạm vào đời tư người khác này rồi. Nhưng tôi không dám nói là mình thích thú gì khi được gặp ông... ở đây.” Tôi chỉ tay về phía cơ thể mà lão ta đánh mượn tạm. Cơ thể của một chàng trai vô tội và không có liên quan gì tới mấy chuyện này.

Nhưng thà gặp như thế này còn hơn gặp lão ta bằng xương bằng thịt. Và việc Avari không thể tự mình đi sang đây chứng tỏ hiện lão ta vẫn chưa có khả năng ấy. Chúng tôi có thể thở phào một chút.

“Ông muốn gì? Làm sao ông nhập được vào người cậu ấy?” Tà ma chỉ có thể nhập vào người đã từng chết, kể cả nếu sau đó vài phút họ được hồi sinh lại, người đã từng đi qua Cõi Âm, và người từng có liên hệ với chúng...Ra vậy, tôi đã tự tìm ra câu trả lời cho mình. “Cậu ấy đã hít hơi lạnh.” Tôi kết luận, và lão Avari nhíu mày không hiểu, “Hơi thở của Quỷ. Hơi thở của ông.”

“À, à. Đúng vậy. Cậu Gutierrez đây là một trong số những người đã thử món hàng mà người tình mới nhất của cô đã giúp ta vận chuyển qua đây.”

“Tôi mới 17 tuổi, chứ không phải 40, mà người tình này mới chẳng người tình nọ.”

“Nhưng ta dùng đúng từ đấy chứ? Trông cô có vẻ đã bớt ngây thơ hơn so với lần đầu chúng ta gặp mặt rồi.”

“Chuyện đó chẳng liên quan gì tới ông.” Trừ phi nó khiến tôi không còn hấp dẫn trong mắt lão ta nữa. Khiến cho sự ám ảnh của lão ta với tôi không còn nhiều như trước nữa. Nếu được như vậy, tôi rất vui vẻ và sẵn sàng đón nhận cái mác “lăng nhăng” mà hơn một nửa cái trường này đang nghĩ về tôi như thế, “Và anh Tod không hề biết mình đã vận chuyển cái gì giúp ông.” Anh ấy đã chấp nhận làm điều đó giúp Addison. Giúp chị ấy có một chút bình yên sau những trận đòn tra tấn và hành hạ dã man của lão Avari.

Nhưng thứ “hơi lạnh” mà anh mang tới thế giới của chúng tôi đã làm hại không biết bao nhiêu người, bao gồm cả Marco Gutierrez. Còn bao nhiêu bạn bè và đồng đội của anh Nash đã từng hít thở của lão Avari và tự biến mình thành miếng mồi ngon cho đám tà ma sử dụng.

“Ông muốn gì?” Tôi hỏi lại lần nữa, khi thấy lão ta vẫn chỉ đứng nhìn mình chằm chằm. Thà lão ta cứ lớn tiếng đe dọa còn đỡ sợ hơn cái kiểu lẳng lặng quan sát như thế này.

Avari tặc tặc lưỡi, một hành động không hề phù hợp với một chàng trai 17 tuổi. “Câu hỏi đó đã được trả lời rất nhiều lần rồi, và ta nghĩ cô nghe cũng phát chán rồi. Câu trả lời vẫn không thay đổi, nhưng các điều khoản thì có. Ta muốn nỗi thống khổ của cô, cả về thể xác lẫn tinh thần. Ta muốn tự tay xẻ thịt, lột da cô, tận mắt chứng kiến cô quằn quại trong đau đớn, Sau đó ta sẽ chữa lành cho cô và bắt đầu lại từ đầu. Ta muốn được nghe tiếng gào thét của cô. Ta muốn nhìn thấy cô đau đớn. Ta muốn nếm mùi vị của thịt, của máu và cả nỗi sợ hãi của cô. Ta muốn hằng đêm thưởng thức cơn ác mộng của cô khi chúng tan chảy trên đầu lưỡi và môi ta như hương vị của những trái anh đào chín mọng, Ta muốn cô, Kaylee Cavanaugh.”

Tôi cố nuốt ngược trở lại nỗi sợ hãi vào bên trong để lão ta không thể có được nó. “Ai chẳng thích được người khác thèm muốn, nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng làm nô lệ của bất kỳ ai. Rất tiếc.”

“Ta sẽ nói đơn giản để cho cô hiểu, tiểu bean sidhe. Nếu cô không đi qua Cõi Âm và nộp mình ngày hôm nay, ta sẽ lần lượt xử từng người thân của cô.” Chỉ vì không có được tôi. Kể cả nếu lão ấy bắt tôi đi qua bên đó, và tại thời điểm này lão ta chưa có cách nào làm điều đó, Avari cũng sẽ không thể giữ tôi ở lại Cõi Âm. Khi mà tôi vẫn còn ý thức và làm chủ cơ thể của mình. Các bean sidhe nữ có thể tùy ý di chuyển giữa hai thế giới mà không gặp bất kỳ khó khăn nào, vì thế chúng tôi là một trong số những loài khó bị giam giữ bên Cõi Âm nhất.

Để giữ tôi lại bên Cõi Âm, lão Avari sẽ phải làm cho tôi bất tỉnh, nhưng như thế sẽ chẳng còn gì là vui với lão ta, hoặc đoạt lấy linh hồn của tôi, điều mà tôi chắc chắn lão đang muốn làm. Cái khó là làm sao để lấy được linh hồn của tôi. Sau cái chết không hề mong đợi của tôi, Avari quyết định sẽ dễ dàng hơn nếu ép được tôi tự nguyện trao ra linh hồn.

Tôi đảo tròn hai mắt tỏ vẻ không tin, nhưng thực ra trong lòng đang run như cầy sấy. “Lời đe dọa ấy đã được đưa ra và bị tảng lờ nhiều tới độ tôi nghĩ ngay cả ông và tôi đều đã phát ngấy lên rồi.” Tôi dùng đúng những lời khi nãy của lão ta để đáp trả lại và hoan hỉ đọc thấy sự căm phẫn trong ánh mắt của gã tà ma.

Lão ta di chuyển nhanh hơn tốc độ cho phép với loài người. Một giây trước lão ấy còn cách tôi hơn chục mét, thế mà nhoắng một cái đã thấy tay lão ta chộp lấy cổ tôi từ lúc nào rồi. Avari xô mạnh cả người tôi ra đằng sau, làm lưng tôi đập vào thành ghế đau điếng. Tôi há hốc miệng vì bất ngờ, cố vùng vẫy để thoát ra nhưng càng cố càng bị bàn tay cứng như gọng kìm kia siết chặt hơn.

“Cô sẽ trao cho ta thứ ta muốn.” Avari thì thầm vào tai tôi bằng giọng nói của Marco, “Bằng không ta sẽ phá hủy điều cô trân trọng nhất.”

Tim tôi đập thình thịch vì sợ, và tôi phải mất vài giây mới định thần ra được rằng điều tôi lo sợ nãy giờ không hề có thật. Giờ tôi đâu cần phải thở nữa. Đành rằng bị lão ta bóp cổ thế này tôi sẽ không thể nói chuyện, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bị chết ngạt.

Nhớ ra điều đó giúp tôi đẩy ngược nỗi sợ hãi vào bên trong, trả lại chỗ cho cơn thịnh nộ đang ngùn ngụt bốc lên.

“Thành thật mà nói, cô Cavanaugh, cứ sau mỗi lần gặp nhau thế này ta lại càng lúc càng muốn sở hữu cô hơn. Mặc dù chỉ đang chạm vào cô qua bàn tay của người khác nhưng ta có cảm giác không thể chờ lâu hơn được nữa.”

Đột nhiên, nỗi sợ hãi của tôi quay trở lại. Tôi có thể biến khỏi đây bất cứ lúc nào nhưng tôi sẽ phải mang theo cả Avari, bởi bàn tay lão ta đang chạm vào tôi.

“Ta vẫn chưa lý giải được loại cảm xúc này là gì, khi nam nữ chạm vào nhau...” Lão cúi xuống nhìn chòng chọc vào mắt tôi, khoan khoái thưởng thức nỗi sợ hãi đang bùng lên trong tôi. Tôi không tìm thấy một chút dấu vết gì của Marco trên nét mặt của Avari. Thứ duy nhất tôi nhìn thấy lúc này là một con quỷ đang say sưa uống nỗi sợ hãi của tôi đến gần say bí tỉ, “Nhưng xem ra cái xác đi mượn này có vẻ thích chạm vào cô và điều đó đang khiến cô khiếp sợ. Mà cô càng khiếp sợ thì ta càng thích...” Lão ta ngoài hẳn người ra phía trước hít hà cổ tôi, làm tôi phát buồn nôn, mặc dù đã nhiều ngày nay tôi chưa hề ăn gì.

Lão Avari lùi ra sau để quan sát thái độ của tôi, trong khi tay vẫn siết chặt lấy cổ tôi. “Thật kỳ lạ, nhưng lần nào đội lốt con người, các giác quan của ta cũng đều được... khuếch đại lên. Vô cùng nhạy cảm. Cảm xúc của con người thật... mãnh liệt. Ngươi có thấy thế không? Hay thứ cảm giác này chỉ dành riêng cho bọn con trai?”

Bàn tay còn lại của lão, hay nói đúng hơn là của Marco, vuốt dọc cánh tay tôi, đồng tử càng lúc càng mở rộng khi móng tay tôi cắm sâu vào da thịt lão. Tôi nhắm chặt mắt, dùng hết sức bình sinh thụi nguyên cả đầu gối vào hạ bộ của lão tà ma.

Lão ta rú lên thất thanh, lâu lắm rồi tôi mới được nghe thấy một thứ âm thanh dễ chịu như vậy. Bàn tay trên cổ họng tôi lập tức rời ra, khi gã tà ma gập đôi người lại vì đau đớn.

“Đấy là thứ cảm giác chỉ dành riêng cho bọn con trai.”

Anh Tod bật cười ha hả và tôi ngẩng mặt lên thấy anh đang đứng lù lù sau lưng con quỷ đội lốt người. Anh vung cái gì đó bằng cả hai tay và nện thẳng vào đầu Marco một cách không thương tiếc. Chỉ một giây sau, toàn thân cậu ta đổ sụp xuống sàn phòng tập.

Đến khi ấy tôi mới nhận ra trên tay anh là quyển sách Hóa dày cộp của Emma. “Lần tới nếu có nhắn tin anh giúp đỡ, em làm ơn nhớ nói luôn cho anh biết là em đang ở đâu nhé, để anh đỡ phải mất công tìm kiếm. Anh là thần chết chứ không phải thầy gọi hồn. Hay là để anh gắn cho em một con chip định vị GPS?”

“Em xin lỗi. Lúc đấy em còn chưa biết mình sẽ đi đâu mà.” Tôi liếc về phía Marco, người đang bất tỉnh nhân sự với một cái đầu sưng vù, sau đó chạy tới ôm chầm lấy anh Tod, “Cảm ơn anh. Sao anh tìm được em?”

“Anh chạy đi tìm em khắp nơi mà không thấy, cuối cùng đành tìm Luca. Cậu ta nói em đang ở phòng tập.”

Là một người gọi hồn, Luca giống như một cái com-pa có thể định vị được mọi thứ đã-chết-nhưng-chưa-phân-hủy. Kể cả thần chết.

Và tôi.

Anh Tod buông tôi ra và nghiêm mặt cảnh cáo tôi. Đôi mắt xanh của anh đầy sợ hãi. Và có phần... giận dữ. “Em phải chấm dứt ngay việc này, Kaylee. Em là người đã chết, chứ không phải siêu nhân. Đành rằng công việc của em là tìm kiếm lại những linh hồn bị đánh cắp theo chỉ thị của bà Madeline thật. Cái đó thì anh hiểu. Nhưng em không thể tối ngày đi một mình đi đối đầu với đám tà ma như thế được. Kể cả khi ở trong cơ thể của con người, bọn chúng vẫn rất nguy hiểm. Nhất là khi những cơ thể đó to lớn hơn em rất nhiều.”

Sự sợ hãi trong giọng nói của anh khiến tim tôi thắt lại. “Em không hề biết là cậu ấy bị nhập. Hơn nữa em có thể tự đối phó được mà. Anh thấy rồi đấy?” Tôi giang tay chỉ về phía cơ thể đang nằm bất động của Marco, “Giờ thì cậu ta đã biết không phải đứa con gái nào cũng bắt nạt được.”

“Ừ, em thì giỏi rồi. Anh cũng có thể tưởng tượng cú đá trời giáng khi nãy kinh khủng đến thế nào. Nhưng lão Avari sẽ quay lại. Nói chung là làm gì thì làm, em cũng đừng có lấn quá sâu, nhỡ lần tới anh không đến kịp thì sao? Nếu chẳng may em có chuyện gì, chắc anh chết mất.”

“Em nghĩ mình đã lấn quá sâu rồi, giờ có muốn rút lui cũng khó. Hơn nữa, ngày nào chẳng có chuyện gì đó xảy ra với em. Nếu không phải đâm một gã tà ma nào đó thì cũng là đổ tội giết người cho bạn mình. Hoặc không thì bất lực đứng nhìn người bạn thân nhất của mình chết. Một lần nữa. Em tưởng anh phải quen với chuyện đó rồi chứ?”

“Nhưng ít ra em cũng nên để chúng tự tìm đến mình, thay vì chạy đi tìm chúng như thế. Hoặc không thì rủ ai đó đi cùng. Ví dụ như Nash hay Sabine chẳng hạn.Thế nào họ chẳng giúp được gì đấy cho em.”

“Anh nghĩ em vô dụng thế à?”

“Ý anh không phải như thế. Anh không nghi ngờ gì về năng lực của em.” Anh hất đầu chỉ về phía Marco, vẫn đang nằm bất tỉnh trên sàn, “Có điều, sáu tay vẫn hơn hai tay. Nhất là khi anh ở xa quá không chạy tới kịp.”

“Nhưng giờ anh đang ở gần em còn gì...” Tôi kéo anh sát lại về phía mình. Có thể thấy rõ là anh ấy đang cố nén cười. Để tỏ ra giận dữ, để thể hiện rõ quan điểm của mình.

“Em làm vậy cũng không ích gì đâu.”

Tôi nhón chân hôn lên môi anh cái chụt, và anh rền rĩ kêu lên. “Em có nghĩ làm như thế là không phù hợp khi đang ở trường học không?”

“Không hề.” Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, “Và em dám chắc điều anh đang nghĩ trong đầu cũng không hề phù hợp vào lúc này.”

“Hay bất cứ lúc nào.” Anh kéo tôi vào lòng và siết chặt lấy tôi. Giá như thời gian có thể ngừng lại. Mãi mãi, “Nhưng em phải hứa với anh từ nay sẽ cẩn thận hơn.”

“Em hứa.”

“Thế...” Anh hỏi, lúc tôi cúi xuống nhặt cuốn sách của Emma lên, “... hắn ta muốn gì?”

“Như mọi khi. Ăn tươi nuốt sống linh hồn em. Xẻo thịt lột da cơ thể em. Giày vò tra tấn tinh thần em. Nói chung vẫn là một ngày như bao ngày khác ở ngôi trường nguy hiểm nhất nước Mỹ. Trong số các trường cùng hệ thống.” Tôi thúc nhẹ mũi chân vào tay Marco, “Anh giúp em đưa cậu ta tới bệnh viện được không? Chắc cậu ấy cũng sắp tỉnh rồi đấy. Em không muốn có mặt trong phòng lúc cậu ta tỉnh dậy và bắt đầu đặt câu hỏi.”

Tối hôm đó, anh Tod, bố tôi và tôi cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, để không kích thích khả năng syphon vẫn-chưa-hoàn-thiện của Emma. Mặc dù chúng tôi vẫn chưa dám chắc là cậu ấy có khả năng đó thật hay không.

Nói chung mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ. Cho tới gần 10 rưỡi tồi, khi Emma đang ngồi làm bài tập trên giường, còn anh Tod và tôi nằm dài trên cái giường bên cạnh, thủ thỉ nói chuyện với nhau. Sau khoảng 10 phút, cậu ấy ngồi bật dậy, vo tròn đôi tất rồi ném thẳng về phía chúng tôi cảnh cáo. “Hai người mà không đi chỗ khác là mình “xử” cả bạn trai cậu đấy nhé.”

Có vẻ như nãy giờ chúng tôi hơi bị mất kiểm soát cảm xúc của mình. Để không làm khó cô bạn thân, chúng tôi quyết định di chuyển qua nhà anh Tod.

Sáng thứ Ba, tâm trạng của Emma khá hơn nhiều. Trên đường tới trường, chúng tôi ghé qua tiệm cà phê và hẹn gặp đôi Nash-Sabine ở đó.

“Của mọi người nè.” Tôi chia đồ uống cho từng người, trong khi Emma đi lấy giấy ăn ở bàn bên cạnh.

“Nhân dịp gì thế?” Sabine mặt đầy nghi ngờ. Cũng khó trách chị ta. Giữa hai chúng tôi lâu nay đã có một thỏa thuận ngầm, anh Nash là của chị ta và chừng nào chúng tôi còn tồn tại, dù vì bất kể lý do gì, tôi cũng không bao giờ được động vào anh ấy. Tôi hoàn toàn ok với chuyện đó. Tình bạn giữa tôi và anh Nash càng ngày càng được cải thiện theo hướng tích cực. Có điều, thật khó có thể nói điều tương tự về hai anh em nhà họ, Sabine và tôi có thể sẽ không bao giờ thân thiết được như hai chị em gái nhưng ít ra chúng tôi có thể làm bạn.

Với tôi, đó là một bước tiến rất lớn rồi. Nếu so với việc chị ta từng tìm cách giết tôi và bán tôi cho đám quỷ Cõi Âm.

“Tôi cần thông tin.” Tôi mở nắp cốc ra thổi cho nguội, “Từ anh Nash.”

“Em cần biết chuyện gì?” Anh dốc hết gói đường nhân tạo vào trong cốc, rồi sực nhận ra là không có gì để khuấy.

“Em cần anh viết lại danh sách những người từng hít thử “hơi lạnh”, bắt đầu từ khi anh Doug... phân phối nó cho các bạn cùng lớp.”

Emma khẽ nhăn mặt khi nghe thấy tên của bạn trai cũ, khiến tôi lại thấy có lỗi với cậu ấy vô cùng. Cả hai người bạn trai gần đây của cậu ấy đều đã vì tôi và các vấn đề của tôi mà chết.

“Anh làm gì có danh sách.” Anh Nash cau mày nhìn chỗ bọt cà phê vẫn còn nguyên đường, “Anh chẳng biết một cái tên nào thì đúng hơn. Thậm chí anh còn không biết là Doug có sử dụng nó, cho tới hôm xảy ra tai nạn.”

“Một cái tên cũng không có á? Nếu phải đoán thì sao?”

Anh nhún vai, đậy nắp cốc lại. “Anh chỉ có thể nói cho em biết anh nhìn thấy cậu ấy đi cùng với ai ở bữa tiệc hôm đó, lúc gã phân phối thuốc xuất hiện.”

“Marco Gutierrez có phải là một trong số đó không?”

“Ừ.”

“Thế là được rồi.” Tôi rút từ trong túi ra cuốn sổ tay và đẩy về phía anh. Còn Emma đưa cho anh cái bút, “Hãy viết lại tất cả những cái tên mà anh có thể nhớ được.”

“Chuyện này liên quan tới chuyện đã xảy ra với Marco ngày hôm qua đúng không?” Sabine nhấp một ngụm cà phê trong khi anh Nash hí hoáy ngồi viết.

“Ừ. Cậu ấy chỉ bị nhập thôi nên cũng không khó để đuổi Avari đi. Có điều tôi không muốn điều tương tự lại lặp lại. Hay ít nhất là biết trước để còn chuẩn bị.”

“Thế vụ Sophie và dung dịch đố kỵ thế nào rồi?” Emma nâng cốc cà phê lên bằng cả hai tay.

Nụ cười trên môi Sabine đầy bí hiểm, khiến tôi hơi chột dạ. “Sáng nay tôi vừa cho cô ta một liều đầu tiên, vào cốc cà phê. Tôi đã bỏ thêm mấy thìa đường để át mùi đấy.”

“Nửa giọt chứ hả?” Emma hỏi “Bởi vì nguyên một giọt đã khiến cho Kaylee gần như phát điên.”

“Mình đâu có...”

“Rồi. Nửa giọt, như yêu cầu.” Sabine gật đầu “Nhưng nói thật, chuyện này sẽ vui hơn và nhanh hơn nếu cô chịu để tôi tự pha chế theo liều lượng của mình.”

“Không được. Tôi biết chị muốn thế, nhưng mục tiêu của chúng ta không phải là khiến chị ấy phát điên.”

Sabine hậm hực. “Cô hãy tự nhìn mình trước đi.” Rồi chị ta nhún vai nói tiếp, “Nhưng ít ra tôi cũng có được một bữa tối ra trò.” Bởi vì chị ta chỉ có thể chích hút năng lượng từ nỗi sợ hãi của chị Sophie.

Emma tặc lưỡi nhìn chằm chằm vào cái cốc trên tay. “Không thể tin được là cô dám cho đường thật vào cốc cà phê của cô ta. Sophie sẽ giết cô nếu biết nó không phải là đường ăn kiêng.”

“Đây.” Anh Nash đẩy tờ giấy về phía tôi, “Đây là tất cả những gì anh có thể nhớ.”

Tôi liếc nhìn cái danh sách. “Chỉ có mỗi ba cái tên.”

Anh nhún vai, nhấp một ngụm cà phê. “Nếu nhớ ra thêm, anh sẽ báo em sau.”

“Cảm ơn anh.” Nói rồi tôi quay sang nói với Emma, “Thế còn cậu? Cậu có thấy anh Doug đặc biệt thân với ai không?”

“Có.” Emma gật đầu, “Hơn một nửa trường học. Mình thậm chí còn chưa từng thấy anh ấy đến gần một quả bóng bay bao giờ.” Thứ mà họ vẫn thường dùng để đựng “hơi lạnh”, một ý tưởng được bắt nguồn từ... tôi. Mặc dù khi nảy ra ý tưởng đó tôi không hề biết rằng một ngày nào đó nó lại được dùng để buôn lại thứ chất độc hại kia vào thế giới con người.

“Kaylee ơi, mình gặp cậu một chút được không?” Tôi quay lưng lại và thấy Chelsea Simms giơ một tập tài liệu màu xanh lên gọi.

“Được chứ.” Tôi cất cuốn sổ vào trong túi, rồi cầm cốc cà phê dứng dậy, “Hẹn gặp lại mọi người vào bữa trưa.”

Sabine, anh Nash, và Emma gật đầu, còn tôi đi theo Chelsea vào trong sảnh.

Chúng tôi đi thẳng về phía lớp Toán, tiết đầu tiên của chúng tôi. Chelsea mở cuốn tập lấy ra một tờ giấy màu xanh đưa cho tôi. “Mình chỉ muốn cho cậu xem cái này.” Trông nó giống như một tờ chương trình, “Trang lưu bút dành riêng tặng Emma trong cuốn kỷ yếu trường.”

Ở chính giữa tờ giấy là bức ảnh mới chụp của Emma hồi học kỳ mùa Thu vừa rồi. Hai má cậu ấy đỏ ửng lên vì lạnh, cổ quấn chiếc khăn quàng màu xanh lá cây, mái tóc vàng bay phấp phới trong gió. Trông cậu ấy thật hạnh phúc.

Và phơi phới yêu đời.

Vào giây phút ấy, cuối cùng tôi đã hiểu ra Emma đã mất những gì, ngoài gia đình, quần áo, ô tô và một tương lai sáng lạn phía trước. Cậu ấy đã đánh mất chính mình.

Tôi gặp Emma hồi năm lớp ba, và trong suốt thời gian quen nhau, trước khi tôi kể cho cậu ấy biết về sự tồn tại của một thế giới khác, song song với thế giới chúng tôi đang sống, chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy mất tự tin hay hoài nghi bản thân, dù chỉ một lần. Cậu ấy luôn biết mình là ai và vị trí của mình ở đâu trong thế giới rộng lớn này. Cậu ấy luôn biết mình muốn làm gì với cuộc đời mình, mặc dù kế hoạch ấy thay đổi xoành xoạch hàng tháng, và khả năng của mình đến đâu.

Nhưng giờ cậu ấy chẳng còn gì hết, và dù cho tôi có định dành cả cuộc đời này để bù đắp cho cậu ấy, thì cũng không bao giờ có thể trả lại những gì đã mất cho Emma. Điều duy nhất tôi có thể làm cho cậu ấy bây giờ là giúp cậu ấy quen dần với cuộc sống mới hiện tại. Để cậu ấy hiểu rằng bên cạnh cậu ấy vẫn còn rất nhiều bạn, và rằng một tương lai mới không kém phần tốt đẹp đang chờ đón ở phía trước.

Nhưng tôi sẽ không thể làm điều đó với lão Avari luôn rình rập ở phía sau. Làm sao tôi có thể nói với Emma rằng cuộc đời này rấy đẹp và đáng sống nếu chúng tôi luôn phải nhìn trước nhìn sau để tránh sự truy lùng của cái chết. Tôi cần phải tiêu diệt lão Avari và đám tà ma, không phải chỉ để trả thù cho cái chết của Emma và nhiều người trước cậu ấy, mà còn vì sự bình yên của những người đang sống.

“Cậu có nghĩ là cậu ấy sẽ thích nó không?” Chelsea hỏi, và tôi chợt nhận ra là chúng tôi đã đứng trước cửa lớp từ lúc nào.

“Có chứ. Trông đẹp thế này cơ mà. Lát nhìn thấy chắc Emma sẽ thích lắm.”

Chelsea nhìn tôi đầy bối rối và phải mất vài giây tôi mới định thần ra là mình vừa nói về Emma ở thời hiện tại.

Một lần nữa.

“Ý mình là: Nếu cậu ấy có mặt ở đây. Chứ cậu ấy chết rồi làm sao nhìn thấy được nữa. Nhưng nếu cậu ấy có mặt ở đây, mình chắc chắn là Emma sẽ thích lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.