Địa Ngục Chi Ngược

Chương 30: Nhặt xác cho nàng




Hiện tại là lúc làm việc, người luôn luôn nghiêm túc như Diệp tri huyện sẽ không dễ dàng rời khỏi nha môn.

“Ta trở về là muốn nói cho các ngươi…”

Diệp Minh Đường giơ một vật màu vàng trong tay lên.

"Phu nhân, có thánh chỉ liên quan tới hôn sự của Liễu Nhi!"

"Cái gì ?" Hai mẹ con liếc nhau một cái, đồng thanh hỏi

Diệp Minh Đường khoanh tay đứng đó, bên trong đôi mắt lóe ra ánh sáng phức tạp.

"Ta vừa mới nhận được thánh chỉ, bắt đầu từ hôm nay, Hoàng thượng sẽ tuyển chọn Hoàng hậu khắp cả nước. Liễu Nhi nhà chúng ta là do Hoàng thượng tự tay khâm điểm vào trong số đó!"

"Hoàng hậu? Là Hoàng thượng khâm điểm ?"

Hai nữ nhân đồng thời kinh hô một một tiếng.

"Mẹ, không phải con đang nằm mơ đấy chứ ?"

Nghĩ xem, bất quá Diệp Mộ Liễu nàng chỉ là con gái của tri huyện, không tài không đức cũng không có tiếng tăm gì. Có tài đức gì mà có thể để cho đương kim Thiên tử ngự bút khâm điểm!

“Con gái, hình như là thật.”

Diệp Lâm thị tự nhéo đùi mình một cái, vui vẻ nói.

“Con có thể làm Hoàng hậu rồi! Cho dù không làm Hoàng hậu thì cũng là Hoàng phi đấy.”

“Mẹ” Diệp Mộ Liễu nhếch môi, quét xuống một nụ cười giảo hoạt quái dị.

“Nếu người có hứng thú thì tự mình đi mà làm Hoàng hậu đi, con gái người không có hứng thú!”

Tên Hoàng đế chết tiệt này, nàng vẫn trêu chọc tới hắn sao? Tự nhiên lại như hồn ma quấn lấy nàng không rời!

Ba năm trước nếu không phải hắn phá rối thì làm sao nàng có thể cãi nhau với cha mà bỏ chạy ra ngoài, làm sao lại vì cứu Lý Ngọc mà tạo ra bi kịch cả đời nàng?

“Liễu Nhi, hỗn láo!”

Diệp Minh Đường vuốt vuốt trán, cảm thấy nhức đầu. Đây là con gái bảo bối của hắn, cho tới bây giờ cũng không làm hắn bớt lo!

Sự tình ba năm trước, nàng suýt chút nữa gặp phải họa lớn. May mắn đúng lúc Văn Tuyên đế lúc đó thay đổi chủ ý, không tới huyện Thanh Giang. Diệp gia có thể đúng lúc thoát khỏi tội khi quân đổ lên đầu.

Bây giờ ông không tin mình còn có thể may mắn như vậy. Cho nên, dù như thế nào chăng nữa hắn cũng không thể để cho con gái tiếp tục gây họa nữa.

“Đương kim Thánh thượng nhìn trúng con…”

“Là may mắn của con, cũng là vinh dự của Diệp gia đúng không?”

Ông còn chưa nói xong đã bị Diệp Mộ Liễu không khách khí cắt ngang.

Ta tuyệt đối sẽ không gả cho tên Hoàng đế háo sắc chết tiệt đó.

“Cha, lời này ba năm trước người đã từng nói. Nhưng con không cần cái vinh hạnh đó, cũng tuyệt đối không gả cho tên háo sắc chết tiệt đó “

“Liễu Nhi, sự việc cũng không phải như con suy nghĩ!”

Diệp Lâm thị dịu dàng nói.

“Cha mẹ vốn đang nghĩ cách, đều cho rằng Hoàng thượng hắn… Nhưng lần này sau khi Cảnh vương đền tội, chúng ta mới biết được thì ra mấy năm gần đây hắn vẫn đang nhẫn nhục. Dùng hình tượng phong lưu để che đậy tầm mắt băng đảng của Cảnh vương. Cho nên, lần này hắn mới thành công đoạt lại Hoàng quyền!”

“Như vậy thì như thế nào?”

Diệp Mộ Liễu không cho là đúng. “Mẹ, người nói cho con biết…”

“Câm miệng!” Diệp Minh Đường quát một tiếng, ngắt lời con gái chưa kịp nói.

“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cha nói cho con biết, tuyệt đối không được, người đâu!”

“Có nô tài.”

Vài sai nha nghe tiếng chạy lại.

“Đưa tiểu thư trở về, không được sự cho phép của ta, không cho nàng ra khỏi cửa phòng nửa bước!”

Lần này là Diệp tri huyện thực sự hành động, quả quyết muốn cắt đứt tai họa có thể xuất hiện. Lần này không định cho con gái cơ hội.

Trong lòng Diệp Mộ Liễu tính toán, biết rằng hiện tại thực lực cách xa quá lớn, đối phương lại có phòng bị, nếu muốn dễ dàng trốn thoát chỉ sợ không dễ gì.

Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể buông tay chịu trói. Chính mình chỉ có thể nghe lời, làm cho cha mất cảnh giác, lơi lỏng đi, như vậy mình mới có cơ hội chạy trốn.

“Nếu để cho tiểu thư chạy trốn, ta hỏi tội các ngươi!”

Vâng, bọn sai nha lau mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn nhau cùng trả lời.

Diệp Mộ Liễu buồn chán nhìn bông hoa trên tay, có chút không yên lòng.

Đối với kỹ năng thêu thùa của con gái, không phải nàng không biết chỉ là không giỏi mà thôi.

Vì không tình nguyện cho nên sẽ không có hứng thú nghiên cứu tới cùng.

Nàng biết bản thân từ nhỏ đã là đứa bé nghịch ngợm, đơn thuần, có cha mẹ tốt, bọn họ chưa bao giờ ép buộc nàng phải làm chuyện mình không thích.

Nhưng bây giờ lại khác rồi!

Mặc dù bọn họ vẫn còn yêu thương nàng, nhưng lần này cha sẽ không lấy tương lai của Diệp gia ra đánh cược, để cho nàng thích làm gì thì làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.