Địa Ngục Chi Ngược

Chương 14: Có thể ăn sao?




Vừa nghĩ có phải tiểu oa nhi nhà ai đi lên đùa hay không, chỉ thấy Lạc Nhất Nhất quăng ra một khối mộc bài cho hắn xem. Viên quản lý vừa thấy mộc bài liền ngây ngẩn cả người, thật là mộc bài do viện trưởng phát, nhưng tiểu oa nhi này làm sao có thể có. Lạc Nhất Nhất không để ý đến biểu tình kinh ngạc của viên quản lý, trực tiếp đi vào. Tiểu mộc bài là nàng nhờ lão cha xin viện trưởng cho nàng.

Xem sách cả ngày, chỉ tìm được sách giới thiệu về quả Long Lưỡi, nhưng cũng chỉ đơn giản là bản đồ, chú giải: là Thần Quả dị thế, giải được trăm độc, chữa trị kinh mạch. Qủa Long Lưỡi không sinh trưởng ở phiến đại lục này, khó trách có ít người biết. Xem ra vị bạn cũ của phụ thân cũng không phải người ở phiến đại lục này.

Trước kia có hỏi qua phụ thân, phụ thân chỉ biết hắn là một cao cấp luyện dược Sư, một lần ngẫu nhiên đã cứu hắn, thương thế tốt lên liền lặng lẽ đi. Cách vài năm, lần thứ hai gặp mặt hắn đưa đến đây một gốc cây Long Lưỡi, nói là báo ân, còn chưa kịp cảm tạ, người ta lại đi rồi.

Nhìn lên lầu 6, sách lầu 6 đại khái chia làm hai bộ phận luyện khí và thuần thú, chỉ có một bộ phận nhỏ là về Luyện dược. Ở đại lục Tinh Thần, luyện khí sư và thuần thú sư đều được người tôn sùng, mà luyện dược sư thì không được coi trọng lắm, chủ yếu là bởi vì phiến đại lục này căn bản không dược liệu tốt, cho nên cũng không bồi dưỡng ra một luyện dược sư có cấp bậc cao.

Thượng Quan gia và Trần gia sở dĩ chen vào bài danh tứ đại gia tộc, là vì tổ tiên Thượng Quan gia đối việc luyện khí có tạo nghệ (tay nghề) thâm hậu, bất quá truyền lưu đến nay, cũng chỉ là so với luyện khí sư bình thường cao cấp một chút. Mà Trần gia là có bí quyết thuần thú vẫn được truyền lưu. Nhưng đến nay vẫn không có xuất hiện người có thiên phú linh lực cao, cho nên căn bản không có biện pháp thuần hóa ma thú cao cấp. Mà Lạc gia và Kiều gia đều có thuần thú sư và luyện khí sư.

Tìm nửa ngày, đối bí ẩn trên người nàng vẫn là không có nửa điểm rõ ràng. Lạc Nhất Nhất đành phải buông tha, cũng không thất vọng, nếu như thực đơn giản như vậy, lấy thức lực Lạc gia, làm sao có thể không tra ra nguyên nhân.

Lạc Nhất Nhất đang cầm xem một quyển sách luyện khí, một trận gió hiện lên, lại đột nhiên phát hiện sách trong tay biến mất, "Ha ha,,,, rốt cục bị ta tìm được rồi." Cầm sách đoạt từ trong tay Lạc Nhất Nhất, lão nhân tinh thần chấn hưng bừa bãi cười to."Thư viện quy định bảo trì an tĩnh, hơn nữa ngươi cầm sách của ta." Lạc Nhất Nhất bình tĩnh chỉ vào sách trên tay lão nhân nói, lão nhân này thật lợi hại, nàng là cấp tám linh lực ở trước mặt hắn lại không đáng giá nhắc tới.

Lão nhân thế này mới phản ứng, hắn hình như là đoạt sách của tiểu nữ oa trước mắt này, tiểu oa nhi? Tiểu oa nhi làm sao có thể lên tới nơi này? Còn xem loại sách này?"Ngươi là tiểu oa nhi nhà ai, xem sách loại này có hiểu không?" Lão nhân trừng mắt tò mò hỏi."Đó là việc của ta, hiện tại đem sách trả lại cho ta." Lạc Nhất Nhất không cam lòng trừng lại.

Nhìn tiểu oa nhi đáy mắt lão nhân hiện lên một tia tinh quang."Hiện tại sách ở trong tay ta, liền là của ta, ngươi cướp được liền trả lại ngươi." Lão nhân phi thân đến trong phòng luyện tập ở cách vách thư viện. Lạc Nhất Nhất đương nhiên biết nàng không có khả năng là đối thủ của lão nhân, bất quá từ sau khi xuyên đến nơi đây, còn không có cùng người khác động tay chân, cũng muốn nhìn một chút thực lực của nàng rốt cuộc như thế nào.

Sau khi đuổi tới luyện tập thất, thừa dịp lão nhân chưa chuẩn bị, rót vào linh lực một cước đá vào lão nhân, bị đá trúng, lão nhân oa oa kêu to: "Ngươi này tiểu nữ oa, còn nhỏ tuổi nhỏ sao lại âm hiểm như vậy" Người khác gặp được loại tình huống này không phải nên nói: tiền bối, lãnh giáo mấy chiêu sao, làm sao có thể vô thanh vô tức muốn đánh bất ngờ đâu. Miệng mặc dù nói thầm, trên tay cũng không chậm, dễ dàng liền hóa giải công kích của Lạc Nhất Nhất.

Lạc Nhất Nhất tự nhiên biết lão nhân này là làm cho nàng động thủ, muốn thử xem thực lực của nàng. Tuy rằng không nghĩ cho người ta biết thực lực của nàng quá sớm, nhưng nếu như nàng đoán đúng, tiểu lão đầu này chính là người hiện tại có thực lực cao nhất đại lục Tinh Thần - Mạc Vân.

Mạc Vân là một tồn tại đặc thù của học viện Tinh Diệu, không phải đệ tử, cũng không phải đạo sư, bất quá lại ở nơi này, cũng không biết là nghiên cứu cái gì, cũng không cùng các thế lực tranh đấu. Cho nên cho dù hắn biết thực lực của nàng cũng không có gì.

Tuy rằng lão nhân vẫn nhường nàng, nhưng Lạc Nhất Nhất vẫn là rất nhanh liền bại trận, xem ra chênh lệch thật đúng là không phải một hai điểm. Chính là Mạc Vân thật sự như trong truyền thuyết là cấp mười cao nhất sao? Lạc Nhất Nhất ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lão nhân hai mắt sáng lên nhìn Lạc Nhất Nhất lấy lòng nói: "Tiểu nha đầu, ngươi làm đồ đệ ta được không." "A?" Nhất thời chuyển quá nhanh, Lạc Nhất Nhất thật sự không hiểu lão nhân này như thế nào toát ra tư duy như vậy."Còn nhỏ tuổi đã là linh lực cấp tám, ở trên tay ta có thể đỡ nhiều chiêu như vậy, so với những cấp tám linh lực khác thực lực cao hơn rất nhiều, là một nhân tài a, hơn nữa cá tính ta thích." Lão nhân vui tươi hớn hở nói.

Nguyên lai là như vậy, bởi vì vừa mới đều là công kích gần người, cho nên Lạc Nhất Nhất tăng thêm cách đánh cận chiến ở hiện đại, bỏ qua linh lực, đương nhiên so với người đồng cấp bình thường thì thực lực cao hơn rất nhiều. Kia xảo quyệt công kích, Mạc Vân cũng trúng vài chiêu. Nhìn Lạc Nhất Nhất đang tự hỏi, Mạc Vân chạy nhanh dụ dỗ nói: "Ta gọi là Mạc Vân, có thể giáo ngươi rất nhiều này nọ nga, còn có rất nhiều bảo bối người khác chưa thấy qua nga?" Ánh mắt giống như một nhi lang bà ngoại dụ dỗ tiểu bạch thỏ. Sau mới phát hiện mình dụ dỗ là một đầu lang khoác nhân da (sói đội lớp người).

"Được rồi, sư phụ." Lạc Nhất Nhất sảng khoái đáp ứng, nàng xác thực cần một sư phụ đến chỉ đạo. Mạc Vân rất cao hứng, nhìn tay Lạc Nhất Nhất duỗi ra: "Sư phụ, lễ gặp mặt." "A?" Mạc Vân thực buồn bực nói thầm: như thế nào thu đồ đệ đệ còn muốn đưa lễ gặp mặt? Mình năm đó bái sư cũng không có đâu,.

Đáng thương Mạc Vân chưa từng thu qua đồ đệ còn tưởng rằng mình năm đó bị thiệt. Buồn bực nói: "Ngày mai ngươi đi Mạc viên tìm ta đi, nhất định đưa thứ tốt cho ngươi, đúng rồi, ngươi tên là gì." "Lạc Nhất Nhất" ngắn gọn trả lời, nhìn sách trên tay Mạc Vân, hỏi: "Ngươi mười mấy năm không đi, chính là vì nghiên cứu luyện khí?" Mạc Vân ha ha cười nói: "Đó là, quyển sách này trước cho ta mượn đi nghiên cứu nghiên cứu, ngươi nếu có hứng thú, ta dạy cho ngươi."

Tuy rằng cảm thấy luyện khí thực không sai, nhưng Lạc Nhất Nhất có vẻ cảm thấy hứng thú với thuần thú hơn, ngẫm lại về sau có thể có được một đại quân ma thú đại, đó là cỡ nào oai phong a. Lạc Nhất Nhất biên mơ màng biên mở miệng nói: "Sư phụ, sách nơi này, ngươi có thể mượn đi nga, vậy ngươi giúp ta mang dị thế đồ giải và bí quyết thuần thú đi ra ngoài được không, ta ngày mai đi qua tìm ngươi lấy."

Mạc Vân nghi hoặc nhìn Lạc Nhất Nhất: "Ngươi vừa mới không phải đang nhìn sách luyện khí sao, không phải muốn học luyện khí sao?" Lạc Nhất Nhất cười nói: "Ta là muốn trước đối lập nhìn xem cái nào hay hơn?"

Mạc Vân vừa nghe, râu liền dựng lên: "Luyện khí như thế nào không tốt, luyện ra huyễn khí tốt có thể đề cao sức chiến đấu trên diện rộng. Dị thế đồ giải ghi lại tất cả đều là nơi này không có gì đó, có ích lợi gì, thuần thú sư có thể khế ước cho mình hai huyễn thú liền lên trời, còn lại tất cả đều là giúp người khác thuần, một cái không cẩn thận, tinh thần hỏng mất, liền biến thành ngu ngốc."

Nghe Mạc Vân thở phì phì nói xong, Lạc Nhất Nhất cười nịnh giải thích nói: "Sư phụ không phải chỉ luyện khí, tin tưởng trên đại lục này không có người so với được với ngươi, cho dù ta học khẳng định thúc ngựa cũng đuổi không kịp. Nếu ta thuần tốt huyễn thú của mình, hơn nữa có sư phụ Luyện huyễn khí, có thể ở trên đại lục đi ngang. Về phần dị thế đồ giải, vạn nhất ta ngày nào đó gặp phải thứ tốt, lại không biết, kia rất đáng tiếc a."

Một phen nói, nói Mạc Vân mặt mày hớn hở. Một bộ thực là hảo đồ đệ của ta, ha ha nói: "Vậy được, ta một hồi liền đem sách cầm đi, ngày mai nhớ tới tìm ta." Dứt lời, bóng dáng cũng biến mất.

Lạc Nhất Nhất cũng theo sau ra thư viện. Đối chức nghiệp của thế giới này có từng bước càng sâu hiểu biết, Lạc Nhất Nhất đối thuần thú nổi lên hứng thú rất lớn. Bởi vì không có dược liệu tốt nhất, cho nên cơ bản có thể xem nhẹ luyện dược sư, mà phương diện luyện khí, Lạc Nhất Nhất cảm thấy chỉ cần có vũ khí hợp tay là được, nàng cũng sẽ không giống Mạc Vân si mê như vậy, một lòng nhào vào nghiên cứu. Tuy rằng Mạc Vân nói làm thuần thú sư không tốt, nhưng Lạc Nhất Nhất vẫn chưa bởi vậy mà mất hứng thú. Thế giới này có rất nhiều ma thú kiếp trước nàng nghe đều chưa từng nghe qua. Ma thú bị phục tùng gọi là huyễn thú, thuần thú sư sau khi thuần hóa ma thú, có thể chính mình khế ước, cũng có thể cho người khác khế ước.

Bất tri bất giác Lạc Nhất Nhất đi tới phía sau núi. Nhìn bốn phía không có người, Lạc Nhất Nhất lại bước vào phía sau núi. Lạc Nhất Nhất đang đi, bỗng nhiên thấy bên phải dưới tàng cây cao lớn có một nam tử tuấn mỹ mặc hồng y đang nằm, nam tử ước chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, một đầu màu ngân bạch tóc cao đến bên hông, ngũ quan như điêu khắc rất rõ ràng, mũi cao thẳng, giống như tác phẩm tinh xảo của thượng đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.