"Ngự Tây..." Thương Đồng cau mày, tay cô xoa bụng dưới của mình, trán đổ mồ hôi lạnh.
"Đồng Đồng..." Sở Ngự Tây không rõ nguyên do, vội vàng bước lên đỡ lấy cô: "Em khó chịu ở đâu?"
Có lẽ bởi vì Thương Đồng căng thẳng, cô cảm thấy có một luồng nhiệt từ
giữa hai chân chảy ra, đầu óc rối loạn, chu kỳ kinh nguyệt của cô đã
qua, chẳng lẽ bây giờ mới đến? Nhưng sao bụng lại cảm thấy đau đớn?
Sở Ngự Tây ngồi xuống, anh ôm Thương Đồng vào trong ngực, nắm tay cô, dịu
dàng nói: "không sao, chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì, em yên
tâm đi, đừng căng thẳng."
Giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, làm cho cảm giác căng thẳng của Thương Đồng từ từ dịu xuống.
"Khả Hân, em đến xem cô ấy một chút đi..." Nhiễm Đông Khải đã quên chuyện
Lận Khả Hân bị trúng độc, kéo cô tới trước mặt Thương Đồng.
Lận Khả Hân ngồi xổm xuống: "cô cảm thấy buồn nôn sao?"
Thương Đồng gật đầu.
"Kinh nguyệt đã chậm bao lâu?"
"Hình như nửa tháng, nhưng vừa rồi giống như có một chút...không biết có phải đã đến hay không, hay là nguyên nhân khác."
Lận Khả Hân cười nói: "Tôi nghĩ có lẽ là mang thai, trước hết các người lánh đi một chút, tôi kiểm tra cho cô ấy."
Nhiễm Đông Khải và Sở Ngự Tây nghe xong, đành phải quay đầu đi.
Thương Đồng vừa mừng vừa sợ, cô vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của Niệm Niệm,
nếu cô thật sự có thai, vậy nói không chừng Niệm Niệm sẽ được cứu!
Lận Khả Hân đỡ Thương Đồng đứng dậy, lúc đi đến cửa đá, cô đột nhiên dùng sức đẩy Thương Đồng về phía cửa đá.
"A..." Thương Đồng giật mình, thấy cô chuẩn bị đụng vào cửa đá, lúc này Sở Vân Hề vẫn luôn đi theo phía sau thấy thế, vội vàng ôm lấy Thương Đồng, còn mình lại nặng nề đập vào trên cửa đá.
Nhiễm Đông Khải và Sở Ngự
Tây nghe được tiếng la, sợ đến mức lập tức quay đầu lại, nhìn thấy lưng
của Sở Vân Hề dính sát vào cửa đá, cô giống như một cái đệm thịt, bảo vệ Thương Đồng không đụng vào cửa đá. Thân thể của cô từ từ trượt xuống,
trên cửa đá xuất hiện một vết máu.
"Vân Hề..."
"Đồng Đồng..."
Sở Ngự Tây và Nhiễm Đông Khải lập tức đi lên phía trước, Sở Ngự Tây ôm Thương Đồng, lại nhìn Sở Vân Hề.
Sở Vân Hề nhắm chặt hai mắt, xỉu tại chỗ. Nhiễm Đông Khải ôm lấy cô, ngón tay xuyên qua mái tóc dài của cô, đều là máu.
"Vân Hề..."
Thương Đồng phản ứng kịp, nhào qua: "Vân Hề, Vân Hề..."
Sở Ngự Tây nắm lấy Lận Khả Hân: "Là cô làm?"
trên mặt Lận Khả Hân lộ ra nụ cười hung ác: "Anh đau lòng cái gì? Đứa bé cũng không phải của anh."
Sở Ngự Tây tức giận đánh xuống một bạt tai, Lận Khả Hân lùi lại mấy bước,
đụng vào bức tường của mộ thất, cô ta ngã xuống đất, từ trong túi quần
áo của cô ta lăn ra một bình sứ, lộp cộp dừng lại dưới chân Sở Ngự Tây.
Nhiễm Đông Khải ôm Sở Vân Hề, cô nhắm hai mắt, không biết là vì trúng độc hay vì va chạm mà hôn mê, anh sợ đến sắc mặt trắng bệch: "Vân Hề...Vân Hề,
em mau tỉnh lại đi!"
Thương Đồng tức giận, cô chạy đến trước mặt
Lận Khả Hân: "Lận Khả Hân, chúng ta vẫn còn hy vọng sống, tại sao cô
phải làm vậy? Tại sao cô muốn giết tôi?"
Mắt của Lận Khả Hân
chùng xuống, cô ta lại cười rất vui vẻ: "Bởi vì tôi không thể để cô còn
sống ra ngoài, không để cô cứu sống đồ nghiệt chủng kia, con của Đông
Khải, chỉ có tôi mới có thể sinh!"
"Bốp." một bạt tai, lại rơi vào trên mặt Lận Khả Hân, Sở Ngự Tây nắm lấy cổ áo cô ta, tức đến mức muốn giết chết cô ta.
"Có phải cô đã sớm biết Niệm Niệm bị bệnh cầu?" Nhiễm Đông Khải quay đầu
lại, đôi mắt đỏ rực nhìn Lận Khả Hân: "Là cô che giấu bệnh tình của Niệm Niệm phải không?"
Lận Khả Hân nở nụ cười, khóe môi của cô ta
trào ra một chút máu đen: "Đúng thì sao? Cái gì tôi cũng có thể chịu
đựng, nhưng tôi không thể tha thứ chuyện anh yêu người khác, cùng người
khác sinh ra nghiệt chủng, tôi muốn cô ta và đồ nghiệt chủng kia chết
đi, nếu không mẹ anh đã chết, không bao lâu nữa, anh sẽ ly hôn với tôi,
tôi tuyệt đối không để cho các người sống dễ chịu!"
"cô là đồ đàn bà có lòng dạ rắn rết!" Nhiễm Đông Khải tức đến mức sắc mặt trắng bệch, anh ôm Sở Vân Hề đang thoi thóp, hận không thể giết chết Lận Khả Hân.
Lận Khả Hân không cười nữa, cô ta nhìn chằm chằm vào Nhiễm Đông Khải: "Bây
giờ anh biết đau lòng rồi sao? không phải anh không thích Sở Vân Hề sao? Anh nhẫn nại năm năm mới ra tay, anh dám nói anh không có một chút động lòng? Anh đối xử với tôi như vậy được sao?"
"cô...cô nói bậy bạ
gì đó?" Nhiễm Đông Khải tức giận: "Tôi và cô đã nói rất rõ ràng, là mẹ
tôi muốn tôi cưới cô, tôi vốn dĩ không yêu cô, trừ hôn nhân tôi không có bất cứ quan hệ gì với cô cả!"
Chất độc của Lận Khả Hân dần phát tác, cô ta lảo đảo ngã xuống, khóe môi lại mang theo nụ cười.
Thương Đồng sợ hãi đi đến trước mặt Sở Vân Hề: "Vân Hề...Vân Hề..."
Lận Khả Hân đã trở nên như vậy, chỉ sợ Sở Vân Hề cũng bị thương nặng.
Sở Ngự Tây đi tới trước mặt Nhiễm Đông Khải, nếu là bình thường, anh nhất
định chỉ trích Nhiễm Đông Khải trước tiên, nếu không phải anh ta, sao
Lận Khả Hân lại điên cuồng như vậy, che giấu bệnh tình của Niệm Niệm,
hại bệnh tình của Niệm Niệm không khống chế được, bây giờ lại hại Vân
Hề. Anh nắm lấy tay của Sở Vân Hề, đứa em gái này anh rất ít quan tâm
tới, bởi vì hận Tân Mộng Lan, nên anh quyết định ghét tất cả những gì có liên quan đến bà ta.
Còn nhớ trước đây, dáng vẻ của cô bất quá
chỉ ba bốn tuổi, nhỏ hơn so với Niệm Niệm một chút, anh trở về lấy đồ,
đã bị cô lôi kéo: "Anh...anh..."
Mặc dù cô luôn được cưng chiều,
nhưng từ trước đến nay chưa ỷ vào được cưng chiều mà kêu ngạo, luôn rất
cẩn thận từng bước đến gần anh, biết anh ghét cô, nhưng vẫn gắn bó với
anh.
"Vân Hề!" Sở Ngự Tây đưa tay ôm lấy Sở Vân Hề, Nhiễm Đông
Khải không chịu buông tay, anh tức giận nhìn Nhiễm Đông Khải: "Nhiễm
Đông Khải, anh buông tay ra, anh không có tư cách đụng vào con bé!"
Lòng của Nhiễm Đông Khải đau xót, anh nhìn Sở Vân Hề yếu ớt ở trong ngực,
nhìn lông mi của cô rơi rung rung, vội vàng nói khẽ: "Vân Hề, em đã
tỉnh, anh giúp em kiểm tra vết thương!"
Sở Vân Hề mở đôi mắt to
tròn ra, đầu cô vô cùng choáng váng, vô cùng choáng váng, nhìn thấy
Nhiễm Đông Khải, cô nhỏ giọng nói: "Anh..."
"Vân Hề, anh là Đông Khải! Nhiễm Đông Khải cho rằng cô bị trúng độc nên mơ hồ, lo lắng mở miệng.
Sở Vân Hề lại đưa tay về phía Sở Ngự Tây: "Anh..."
Sở Ngự Tây vội vàng đưa tay, ôm cô vào lòng: "Vân Hề..."
Sau ót của cô bởi vì va chạm mà tổn thương, vừa rồi ngất xỉu có lẽ là bị đập đầu, máu màu đỏ tươi, không giống trúng độc.
Nhiễm Đông Khải bước lên, khẽ nói: "Nếu miệng vết thương có độc, tôi xử lý cho."
Anh thật sự dùng miệng hút máu ở chỗ vết thương của Sở Vân Hề, hút vài ngụm, nhổ ra đều là máu đỏ.
Sở Vân Hề nhẹ nhàng tránh đi, nếu cô thật sự trúng độc mà chết, có lẽ cũng không liên quan đến người khác? Huống chi cô và Nhiễm Đông Khải đã như
hai người xa lạ. Cho dù cứu, cũng nên đi cứu Lận Khả Hân.
"Vân
Hề, thật xin lỗi, nếu không phải vì anh, em vốn dĩ sẽ không bị thương!"
Nhiễm Đông Khải lau máu ở khóe môi, anh vô cùng áy náy: "Đều là lỗi của
anh."
Sở Vân Hề nhìn thấy Lận Khả Hân hôn mê ở góc tường, cô chỉ
vào cô ta: "Anh không cần nói xin lỗi với tôi, tôi là vì anh của tôi,
anh nên đi cứu cô ấy, cô ấy là vợ của anh."
"Vân Hề, đừng như
vậy, anh...anh biết anh sai rồi." Nhiễm Đông Khải nắm lấy tay cô, anh đã đến đây, đại khái cũng biết, có lẽ sự thật giống như lời của Sở Hán
Thần nói, cha của anh nhất định là vì trúng độc mới xảy ra chuyện, năm
năm nay, anh thật sự rất có lỗi với Sở Vân Hề, cô đơn thuần như vậy, vô
tội như vậy, bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy cô ngốc nghếch, trên thực tế là vì cô quá thuần khiết."
Tại sao anh có thể giẫm đạp lên tình yêu của cô?
Sở Vân Hề lắc đầu, lệ trong mắt muốn trào ra: "Anh nói những điều này, là vì em sắp chết sao?"
cô cũng không muốn chết, nhưng trước đó Lận Khả Hân chỉ đụng phải tường
đá, bây giờ đã phát độc bất tỉnh, mà cả người cô đều dán vào tường đá,
nhất định không sống nổi nữa.
"sẽ không." Sở Ngự Tây và Nhiễm
Đông Khải cùng mở miệng, Sở Ngự Tây ôm lấy Sở Vân Hề: "Nếu em có chuyện
gì, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Nhiễm Đông Khải!"
Sở Vân Hề lắc đầu, nước mắt cô chậm rãi trượt xuống từ khóe mắt, chảy vào trong
tóc: "Thôi, chỉ cần các người có thể sống sót là được rồi. Mấy tháng
trước em đáng chết, bây giờ coi như làm một chút chuyện tốt."
Tim của Nhiễm Đông Khải giống như bị khoét ra, anh nhịn không được nửa quỳ
xuống: "Vân Hề, nếu em có không chuyện gì, chỉ cần chúng ta ra ngoài,
bên ngoài mộ thất cái gì cũng có, em lương thiện như vậy, nhất định sẽ
có hồi báo tốt!"
Đầu của Sở Vân Hề rất đau, cô nhìn vẻ mặt lo
lắng của Nhiễm Đông Khải, còn có đôi mắt sâu thẳm kia của anh, từ lần
đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã bị người đàn ông này hấp dẫn, nếu cô thật
sự sẽ chết, vẫn còn một nuối tiếc.
"Đông Khải, em hỏi anh một vấn đề, anh có thể trả lời em không?" Đôi mắt của Sở Vân Hề rất đẹp, nhưng
trong đôi mắt ấy lại tràn đầy bi thương.
"Em nói đi..." Nhiễm Đông Khải nắm lấy tay của Sở Vân Hề, mũi cũng vì vậy mà đau xót.
"Có phải từ đầu đến cuối anh đều rất chán ghét em không?" Giọng nói của Sở Vân Hề hơi khàn khàn.
Nhiễm Đông Khải cúi đầu, trong lòng anh vô cùng hối hận, giờ phút này cũng nghẹn ngào: "Vân Hề, anh...anh không có."
Anh vì để chiếm được ấn tượng tốt với cô, luôn bày ra bộ mặt dịu dàng nhất, nhưng đôi khi ngay cả anh cũng không rõ là đã nhập vai quá sâu hay đã
trở thành thói quen, cảm thấy cô quá dễ lừa gạt, quá đơn thuần, đơn
thuần đến mức làm cho anh không có một chút cảm giác thách thức.
sự đơn thuần này, đơn giản phụ thuộc vào tình yêu, bây giờ nghĩ lại, mới cảm thấy đáng quý!
không phải từ đầu đến cuối anh đều ghét cô, lần trước cô cắt cổ tay tự sát,
anh gần như không cần suy nghĩ, đi truyền máu cho cô, tuy sau đó anh vô
cùng tức giận, càng cảm thấy chán ghét, nhưng lúc đó căng thẳng, lo lắng là thật.
Thậm chí sau khi kết hôn, anh trở lại biệt thự, thấy cô ngủ trên xô pha, cũng không khống chế nổi chính mình, nhưng trước khi
chưa điều tra rõ sự thật, anh sẽ không đụng vào cô.
Có lẽ cảm
thấy lừa gạt một cô gái đơn thuần như cô, còn cướp đi sự trong sạch của
cô là một chuyện đáng xấu hổ, nên mấy lần đều đè xuống ý niệm đột nhiên
xuất hiện trong lòng.
Sở Vân Hề nghe anh nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười, đầu đau vô cùng, cô chỉ muốn ngủ tiếp một lát.
Thấy cô nhắm hai mắt lại, Nhiễm Đông Khải sợ hãi: "Vân Hề..."