Ngoài cửa sổ, cơ thể cô yếu ớt run rẩy, hai tay ôm chặt vai, gió thổi bay tóc của cô, che khuất gương mặt cô.
Quản gia thấy tình cảnh này, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, đêm nay nhiệt độ
xuống thấp, Thương tiểu thư ở bên ngoài đợi gần một tiếng rồi."
Sở Ngự Tây nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, từ từ rút tay đang đặt trên
cánh cửa xuống, lạnh lùng nói: "Để cô ấy đến thư phòng gặp tôi."
Anh quay lại thư phòng, buồn phiền ngồi đó, biết rõ có thể là một cái bẫy, nhưng cuối cùng cũng không đành lòng.
một lát sau, nhìn thấy bóng dáng của Thương Đồng xuất hiện ở cửa.
Môi của cô tái méc, gò má lạnh đến đỏ bừng, hai tay siết chặt lại với nhau, dường như đã khóc.
Sở Ngự Tây không nhìn nổi nữa, cầm đồ bật lửa đốt một điếu thuốc, lạnh
lùng nói: "nói đi, rốt cuộc em và Nhiễm Đông Khải muốn làm gì?"
Cả người của Thương Đồng lạnh đến run rẩy, từ trong ra ngoài đều giống như đông cứng, nhưng vừa thấy Sở Ngự Tây, nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống.
Tay kẹp thuốc lá của Sở Ngự Tây hơi dừng lại, đột
nhiên tức giận dụi tắt thuốc lá, đi tới trước mặt Thương Đồng, nắm cằm
của cô, nước mắt của cô theo gò má rơi xuống trên tay anh, vô cùng lạnh
lẽo.
Sở Ngự Tây buông tay ra, xoay người sang chỗ khác, trầm
giọng nói: "Em đợi lâu như vậy, chỉ vì khóc cho tôi xem sao? Có chuyện
gì thì nói mau!"
Thương Đồng chậm rãi đi về phía trước, ôm anh từ phía sau, vùi mặt mình vào sau lưng anh, cô thật sự rất lạnh, cũng rất
mệt mỏi, giấu diếm lâu như vậy, giả bộ lâu như vậy, cô đã không chống đỡ nổi nữa.
cô yêu anh, từ trước đến nay vẫn không thay đổi.
Nhưng tất cả đều là lỗi của cô, bất luận thế nào, cũng không nên trừng phát lên người Niệm Niệm.
Cơ thể của Sở Ngự Tây cứng ngắc, anh biết lúc này nên lập tức đẩy cô ra,
nhưng cơ thể của cô thật sự rất lạnh, ngay cả tay đặt trên eo mình cũng
lạnh ngắt.
cô thế này, làm anh nhớ đến năm năm trước, cô cũng như vậy, hồn bay phách lạc trong mưa to, vô cùng tuyệt vọng. Anh ôm cô, cảm giác được cái lạnh bị mưa làm ướt trên người cô, muốn dùng hơi ấm của
mình sưởi ấm cho cô.
Cũng là ở đây, anh dẫn cô trở về đây, tắm rửa cho cô, mặc áo ngủ cho cô, sấy tóc cho cô, ôm cô vào trong ngực.
Đêm hôm đó, bọn họ ôm nhau ngủ, cô giống như một đứa trẻ, hoàn toàn ỷ lại vào anh, từ tuyệt vọng đến sinh ra từng tia hy vọng.
Sao Thương Đồng lại không nhớ chứ?
Nước mắt của cô ướt đẫm áo sơ mi của Sở Ngự Tây, lành lạnh.
Cuối cùng Sở Ngự Tây cũng từ từ nắm lấy bàn tay đang đặt trên eo anh của cô, cầm lấy hai bàn tay cô. Mềm mại không xương, mảnh mai lạnh lẽo.
Rất lâu sau, anh xoay người lại, yết hầu hơi chuyển động, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "đã xảy ra chuyện gì?"
Thương Đồng ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, khàn giọng nói: "Ngự Tây, xin lỗi, em đã gạt anh, gạt rất nhiều lần, nhưng Niệm Niệm là con của anh, con
bé..."
Vẻ mặt của Sở Ngự Tây trầm xuống, hất tay cô ra, cũng cắt ngang lời cô sắp nói.
"Em cảm thấy gạt tôi rất vui sao?" Sở Ngự Tây tức giận đấm lên bàn, phát ra một tiếng phịch rất lớn.
"Em không có! Lần này thật sự không có!" Thương Đồng bước lên, kéo cánh tay anh, thần trí của cô đã rất mệt mỏi.
"Tự em xem đi..." Sở Ngự Tây ném phần DNA còn chưa cất vào trên mặt Thương Đồng: "Em muốn gạt tôi đến khi nào?"
Thương Đồng nhìn tờ giấy rơi xuống kia, giống như một con bướm trắng, vỗ cánh lảo lảo ngã nhào xuống đất.
cô khom lưng xuống, nhặt tờ giấy kia lên, xem một lần, nhưng cũng không
xem được gì bên trong, ý thức của cô bắt đầu có chút tan rả, những chữ
màu đen này, giống như con kiến, cô không biết viết cái gì, xem hồi lâu, kết quả giám định rõ ràng viết không có quan hệ cha con.
cô không dám tin ngẩng đầu nhìn Sở Ngự Tây, lại nhìn vào báo cáo: "Đây là gì?"
Sở Ngự Tây đã hơi tức giận, nhưng anh lại kiềm chế chính mình, lạnh lùng
nói: "Tự em không nhìn thấy sao? Đây là kết quả giám định DNA, tôi cho
rằng buổi tối năm năm trước, có lẽ em thật sự đã gạt tôi, có lẽ thật sự
có nỗi khổ tâm, tôi ôm một chút hy vọng đi làm cái giám định này, nhưng
đây là kết quả!"
"không thể nào, nhất định là nhầm lẫn." Thương
Đồng đứng lên, đầu cô có chút choáng váng, nhìn thấy vẻ mặt của Sở Ngự
Tây, anh rất thất vọng, rất khổ sở.
Sở Ngự Tây không nhìn tới
Thương Đồng, anh không chịu nổi ánh mắt của cô: "Tôi cũng hy vọng là
nhầm lẫn, nhưng em làm sao để tôi tin em? Em nói..."
Thương Đồng
đứng đó, ngón tay cô tê dại, máu đổ xô lên não, cô không thể di chuyển
bước chân, trong đầu chỉ nghĩ đến cậu bé chăn cừu, cô gạt anh rất nhiều
lần, sau năm năm, chuyện đầu tiên anh làm, chính là truy hỏi cô có phải
có nổi khổ tâm hay không, nếu lúc đó thẳng thắn, có lẽ sẽ không đi đến
bước này.
Tất cả những gì cô và Nhiễm Đông Khải làm đều không chê vào đâu được.
Bây giờ cô gặp báo ứng, nhưng phần giám định này là thế nào.
"Con bé thật sự là con của anh." Thương Đồng run rẩy mở miệng: "Buổi tối năm năm trước, chúng ta thật sự ở chung..."
"Đủ rồi!" Sở Ngự Tây đẩy những thứ trên bàn xuống đất, giấy bay tứ tung, cặp hồ sơ rơi trên thảm phát ra tiếng.
Anh xoay người, giận dữ nhìn Thương Đồng: "Tôi đã hỏi em, không chỉ một
lần, rốt cuộc tại sao em lại làm như vậy, em đều nói với tôi, em yêu
người khác! Em nói chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì! Bây giờ, tôi đã
quyết định từ bỏ, em còn muốn thế nào?"
Anh không khống chế được
bản thân, anh không thể làm tổn thương cô nữa, nhưng không cách nào trút ra cơn tức giận của mình, chỉ có thể trút vào những thứ trên bàn.
Thương Đồng ngồi xổm xuống, cô nhặt những văn kiện kia lên, đồ đạc quá nặng,
cô mất rất nhiều sức đặt văn kiện lên bàn, cả người cũng xụi lơ trên
bàn, cô lúng túng nói: "Lần này, em thật sự không gạt anh, Niệm Niệm là
con của anh, con bé...con bé bị bệnh bạch cầu, em..."
Nước mắt
của cô mằn mặn, trượt vào trong miệng, cô nhẹ nhàng lau nước mắt của
mình, ngẩng đầu nhìn Sở Ngự Tây, thấy anh đưa lưng về phía mình, trái
tim của cô cũng giống như rơi vào trong vực thẳm, còn lại một chút tự
tôn cuối cùng, cũng đã biến mất.
Sở Ngự Tây cảm thấy có gì đó nắm lấy đùi, quay đầu lại nhìn thấy Thương Đồng quỳ xuống phía sau anh, hai tay nắm ống quần của anh, cúi thấp đầu: "Em cầu xin anh..."
Thảm hoa văn là màu đen u ám, giống như một vòng xoáy, cô vừa lạnh vừa đói, nhưng cũng không bằng cảm giác bất lực lúc này.
Sở Ngự Tây không dám nhìn cô, cô thật sự quỳ xuống trước mặt anh, lúc
trước anh ép buộc cô, hiếp bức cô, nhưng cô ngoài chịu đựng ra, chưa bao giờ cúi đầu, thậm chí mấy lần bị anh thô bạo, cô cũng nén chịu đau đớn, im lặng chịu đựng.
Trái tim của anh đã mềm nhũn.
Anh không cách nào chống lại cô.
cô giống như khắc tinh đã định trước trong số mệnh của anh.
Nhưng, anh có thể làm gì đây?
Anh xoay người, ngồi xổm xuống, chỉ khẽ vươn tay, là có thể ôm cô vào lòng, nếu làm vậy, anh sẽ hoàn toàn sụp đổ, những cố gắng của anh cũng uổng
phí.
"Em nên đi tìm Nhiễm Đông Khải..." Sở Ngự Tây khó nhọc nói ra những lời này, nhẹ giọng nói: "Nếu thiếu tiền, tôi có thể..."
Chân của Thương Đồng tê cứng, cô chỉ nắm lấy chân anh, giống như người sắp
chết khao khát một chiếc phao cuối cùng, cô không biết tại sao DNA lại
nhầm lẫn, nhưng cô biết, Niệm Niệm là con của anh.
cô ngẩng đầu
nhìn anh, trong mắt có chút mơ hồ, nặng nề mà từ tốn mở miệng nói: "Xin
anh, anh đi làm đối chiếu, nếu thành công, em thật sự sẽ không trở lại
tìm anh nữa."
Sở Ngự Tây chậm rãi đứng lên, anh cau mày, cô sẽ dùng chuyện như vậy để lừa gạt anh sao?
Hẳn là không.
Chí ít đứa bé kia bệnh là thật.
Có lẽ...buổi tối năm năm trước, thật sự là cô, nhưng có lẽ cô đồng thời
cũng ở chung với Nhiễm Đông Khải, nên đứa bé bị bệnh, Nhiễm Đông Khải
đối chiếu không thành công, cô lại nghĩ đến anh?
Anh từ từ tách
tay cô ra, một lần nữa trở lại trên ghế ngồi, thấp giọng nói: "Tôi nghĩ, em thật sự tìm nhầm người rồi, đừng trì hoãn bệnh tình của đứa bé, em
đi đi."
Đứa bé không phải của anh.
Đối chiếu cũng sẽ không thành công.
Cần gì uổng công vô ích?
Thương Đồng tuyệt vọng nhìn anh, anh thật sự không tin.
"Phải làm sao anh mới chịu tin em?" cô buồn bã mở miệng.
Sở Ngự Tây xoay người qua chỗ khác, lắc đầu, không nhìn cô nữa.
Thương Đồng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Ngự Tây, cô đã hoàn toàn không có đường lui, bên ngân hàng tuỷ xương căn bản không có tuỷ thích hợp,
bản thân cô lại không phù hợp, trước mắt Sở Ngự Tây là hy vọng duy nhất.
Tầm mắt của cô dừng lại ở dao rọc giấy trên bàn, cô đứng dậy, chân mềm
nhũn, nhưng vẫn đỡ bàn đứng dậy, từ từ rút dao rọc giấy kia ra, đặt
ngang trên cổ tay.
Sở Ngự Tây không quay đầu lại, không biết cô
đang làm gì, chợt nghe cô khẽ giọng nói: "Ngự Tây, anh đã từng nói, anh
khó vượt qua nhất chính là cái chết của mẹ anh, anh hận nhất là người
phụ nữ đã phá hoại gia đình anh, bởi vì bà ta hại mẹ anh cắt cổ tay tự
sát. Nếu em chết, anh có thể tin tưởng em, có thể không hận người phụ nữ đó nữa, có thể đi cứu Niệm Niệm, vậy thì em trả lại cho anh tất cả..."
Sở Ngự Tây nghe đến đoạn sau, trong lòng chợt lạnh lẽo, dự cảm bất an
trong nháy mắt làm anh quay đầu lại, nhìn thấy tay phải của Thương Đồng
khẽ rạch, một dòng máu tuôn ra.
Giống như đã từng quen thuộc, máu tươi như vậy, mùi tanh nồng đậm...
Anh bước lên nắm lấy cổ tay trái của cô, lạnh lùng nói: "Em điên rồi hả?"
Mẹ anh cũng như vậy, Sở Vân Hề cũng như vậy, cô cũng như vậy!
Anh giận đỏ mặt, nắm phía trên cổ tay đang chảy máu của Thương Đồng, hận không thể cho cô một bạt tai, đánh cô tỉnh.
Nhưng Thương Đồng lại giống như được giải thoát, cô nhìn Sở Ngự Tây, khẽ giọng nói: "Cứu...cứu Niệm Niệm."
Anh bắt lấy cô đi nhanh xuống lầu, trong mắt anh lóe lên lửa giận, căn bản không có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc.
Máu tươi đầm đìa nhỏ trên sàn nhà, cho dù đọng lại, cũng đỏ đến đáng sợ.
Quản gia sợ hãi đi theo phía sau: "Tiên sinh, Thương tiểu thư...có cần băng bó cho Thương tiểu thư một chút không?"
Sở Ngự Tây không lên tiếng, lôi đến phòng khách, tức giận kéo lấy cô, một tay mở hợp cứu thương ra.
Quản gia bước lên giúp đỡ.
Sắc mặt của Thương Đồng có chút nhợt nhạt, cô nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Sở Ngự Tây, có cảm giác hơi bay bổng.