Địa Ngục Cấm Ái: I Love My Sister

Chương 17: Bất chấp tất cả




Sở Ngự Tây không lên tiếng, qua một lúc lâu, mới nói: "Em rất tốt, không tốt là tôi, nếu em cảm thấy không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra."

Lâm Lôi mỉm cười: "Tôi đương nhiên tốt, vì vậy nếu anh không cẩn thận suy tính, có thể anh sẽ hối hận."

Tròng mắt của Sở Ngự Tây rất đen, anh chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa rồi anh chỉ thuận miệng nói ra một chỗ, bây giờ nhìn đường, phát hiện lại đi nhầm: "Dừng xe!"

Lâm Lôi hơi giật mình, nhưng vẫn đạp thắng xe lại.

"Sao vậy?"

"không cần đưa, tôi gọi tài xế lái xe đến đây, để cậu ta đưa em về."

"Vậy còn anh?" Lâm Lôi khó hiểu hỏi.

Sở Ngự Tây nói chuyện điện thoại xong, nhàn nhạt trả lời: "Về công ty."

"Mấy ngày nay anh đều ăn ở công ty sao?" Lâm Lôi có chút ngạc nhiên.

Sở Ngự Tây xoay người nhìn Lâm Lôi, cô rất đẹp, cũng rất có cá tính, con người cũng rất lương thiện và hào phóng, hiếm có cô gái nào không làm anh phản cảm, anh thật bình tĩnh mở miệng nói: "Lâm Lôi..."

"Hả?"

"Tôi nghĩ chúng ta nên xác định lại, bởi vì...có thể tôi sẽ không yêu em, nhưng lại rất tôn trọng em, tôi hy vọng em cũng vậy." Sở Ngự Tây bình tĩnh mở miệng, giống như đang đàm phán.

Lâm Lôi cúi đầu, hồi lâu mới thở dài nói: "Thực ra, có lẽ anh nghĩ tôi quá đơn giản rồi. Tình yêu quá mờ ảo, nếu sớm muộn gì tôi cũng phải kết hôn, tại sao không thừa dịp mình còn trẻ, tìm một người đàn ông tôi vừa mắt? Tiếc là, tôi đã quá kén chọn , hiện tại anh chính là người duy nhất phù hợp với điều kiện đó."

Đáy mắt của cô thoáng qua một chút khổ sở không dễ nhận thấy, nhưng rất nhanh đã biến mất.

"Vậy thì tốt." Sở Ngự Tây cũng buông lỏng, anh dựa vào ghế: "Có lẽ nửa tiếng nữa tài xế đến, giờ này đúng lúc kẹt xe."

"không sao, chúng ta có thể thừa dịp lúc này nói chuyện phiếm, nghe nhạc, chẳng hạn như bài hát lần trước..." Lâm Lôi đưa tay mở nhạc, phát hiện bên trong không có CD.

Sở Ngự Tây đã vứt, bẽ đĩa CD kia thành từng mảnh.

Anh muốn cắt đứt với tất cả quá khứ.

Lâm Lôi không nghe được nhạc, đành phải quay sang anh: "Hay là nói chuyện một chút, anh và Thương tiểu như đã bắt đầu thế nào?"

Đôi mắt của Sở Ngự Tây vô cùng lạnh nhạt: "không muốn nói."

"Vậy anh không muốn hỏi một chút chuyện trước kia của tôi sao?"

"không muốn biết."

"Sao anh không để ý đến tôi chút nào vậy?" Lâm Lôi thở dài nói.

"Quá khứ đã qua, cần gì phải nhắc lại?"

Lâm Lôi cũng không nói nữa, hai người đều bắt đầu im lặng.

Sở Ngự Tây uống một chút rượu, cả xe đều có mùi rượu nhàn nhạt, anh lười biếng dựa vào trên ghế ngồi, cũng không có bất kỳ hành động gây rối gì, rất lâu sau, điện thoại mới vang lên.

"Tài xế đã đến, để cậu ta đưa em về." Sở Ngự Tây chỉ chiếc xe phía sau.

"Vậy còn anh?" Lâm Lôi hỏi một câu.

"Về công ty." Sở Ngự Tây lại nói thêm một câu: "Cuối tuần có thời gian, em sắp xếp một chút, tôi đến thăm hỏi bác trai, bác gái."

Lâm Lôi do dự gật đầu: "Anh có thể lái được sao?"

"Ừ." Sở Ngự Tây lái xe, từ từ chạy về hướng công ty.

Địa chỉ vừa rồi anh nói, là biệt thự Hậu Hải bây giờ Thương Đồng đang sống.

Nhưng, nếu đã quyết định cắt đứt, hà tất phải đến nhìn?

Anh im lặng rất lâu, xe vẫn chạy đến cửa biệt thự, cách đó không xa, có thể nhìn thấy ánh đèn của phòng ngủ, màn cửa che khuất toàn bộ bên trong, anh chỉ có thể tưởng tượng, cô và con gái của cô, lúc này không chừng đã nằm ở trên giường, cô đang kể chuyện cổ tích cho con bé, hai người tắt đèn, sau đó thản nhiên đi vào giấc mơ đẹp.

cô đã từng nói, cô không có mẹ, nếu sau này cô làm mẹ, nhất định sẽ làm người mẹ tốt nhất trên thế giới này.

Anh cũng từng nghĩ, nếu anh và cô trở thành một gia đình, anh cũng tuyệt đối không giống cha của anh, đứng núi này trông núi nọ, vô trách nhiệm, nhất định sẽ làm một người cha tốt.

Nhưng bây giờ cô đã có con, lại không phải là của anh.

Cảm giác này giống như Chu Tự Thanh viết trong 《Ánh trăng bên hồ sen 》.

Anh mệt mỏi.

Rất mệt mỏi.

Cứ như vậy đi.

Trong biệt thự, Niệm Niệm nằm trên giường, mắt đã có chút buồn ngủ mở không ra, cô bé mơ màng nói: "Mẹ, sao chúng ta không trở về nhà ạ? Con nhớ ba ba."

Thương Đồng nói không ra lời, cô chỉ có thể nhẹ nhàng hôn lên đầu Niệm Niệm, dịu dàng nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải đi nhà trẻ."

Niệm Niệm dán sát vào trong ngực Thương Đồng, hơi thở dần đều đặn, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.

Nhưng Thương Đồng làm thế nào cũng không ngủ được, cô ôm gối, nằm ở bên cạnh, không biết nên trả lời câu hỏi của Niệm Niệm ra sao.

Chẳng lẽ cả đời đều như vậy sao?

Ngoài cửa, Sở Ngự Tây đứng giữa trời, cuối cùng cũng mở cửa.

Trong phòng ngủ không bật đèn, Thương Đồng nhìn thấy cửa mở, quay đầu lại, ánh đèn trên hành lang chiếu vào trên người Sở Ngự Tây, ở đầu vai anh sinh ra một luồng sáng.

Sao anh lại đến đây?

Thương Đồng ngồi dậy, thấy anh đứng ngoài cửa.

Hai người nhìn nhau trong bóng tối.

Cuối cùng Sở Ngự Tây mở miệng: "Đến thư phòng của tôi."

nói xong, tự anh đi đến thư phòng.

Thương Đồng mặc đồ ngủ, nhìn Niệm Niệm ngủ say, im lặng đứng lên, mang dép vào, đẩy cửa ra, tim đã đập thình thịch.

Trong thư phòng, Sở Ngự Tây mở đèn trên tường, anh ngồi phía sau bàn làm việc, sắc mặt không tốt lắm.

Thương Đồng đi mấy bước, cách anh một khoảng thì dừng lại.

Sở Ngự Tây từ phía dưới lấy ra một xấp văn kiện, đặt lên trên bàn, nhìn cô, khuôn mặt có chút tuyệt vọng và khổ sở.

"Em tự do rồi." Anh nhẹ nhàng mở miệng, đẩy văn kiện về phía Thương Đồng.

Ý anh là gì?

Sở Ngự Tây im lặng nhìn cô nhận lấy phần hợp đồng đó, anh bật cái bật lửa, không biết bao nhiêu lần, tiếng răng rắc răng rắc, trong đêm rất rõ ràng.

"Cảm ơn." Thương Đồng run rẩy nhìn phần hợp đồng kia, cuối cùng anh quyết định không trói buộc cô nữa? Cũng đại biểu anh đã quyết định buông tay hoàn toàn phải không?

Sở Ngự Tây hình như rất mệt mỏi, anh đứng dậy, mở bật lửa ra, đốt phần văn kiện kia, ngọn lửa lập tức bốc lên, Thương Đồng nhìn hợp đồng bốc cháy thành tro trên tay mình, trong mắt đột nhiên đau xót, rơi lệ.

Mắt thấy lửa nhanh đốt đến tay cô, Sở Ngự Tây kéo mảnh giấy chưa cháy hết từ trong tay cô, cầm ở trong tay, nhìn văn kiện cuối cùng cũng đốt thành tro, mới buông tay ra.

Tro giấy bay lả tả rơi xuống, trong ánh lửa vừa rồi đáy mắt anh cũng có chút tối xuống.

Sở Ngự Tây từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, đưa cho cô.

Nước mắt của Thương Đồng ào ào chảy xuống, cô không ngẩng đầu, lấy tay nhẹ nhàng đẩy trở về.

"Dù em phản bội tôi, tôi cũng có lỗi với em, những thứ này xem như bồi thường đi." Sở Ngự Tây nhét tấm thẻ kia vào trong tay cô, dùng bàn tay lớn ôm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, nước mắt của cô rơi vào trên tay anh.

"không cần." Thương Đồng nhỏ giọng nói: "Ngày mai tôi và Niệm Niệm sẽ đi."

Tim của Sở Ngự Tây cũng thắt lại, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì khác, anh gật đầu, buông tay ra, xoay người nói: "Được rồi."

Thương Đồng lặng lẽ cầm tấm thẻ kia đặt lên bàn anh, cô nhìn thấy Sở Ngự Tây đưa lưng về phía cô, ngồi trên ghế tựa, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đơn không kể xiết.

Có lúc cô thật muốn chạy qua, ôm lấy anh, nhưng vẫn từ từ lui ra ngoài.

Sau khi cửa đóng lại, Sở Ngự Tây mới xoay người, anh cúi đầu, vây hãm bản thân giữa cái bàn và ghế tựa. Rất lâu sau, anh mới mở ngăn kéo dưới cùng, lấy ra một cái hộp.

Đó là năm năm trước anh chuẩn bị đưa cho cô, mẹ anh để lại một bộ trang sức, màu hồng ngọc dành cho ngày vui, nhưng lúc này bông tai, chiếc nhẫn nhìn qua giống như giọt máu, tim của anh thắt chặt đau đớn.

Cuối cùng cũng buông tay.

Vậy thì buông tay hoàn toàn thôi.

Phòng ngủ của Thương Đồng, cô ôm mặt khóc trở về, lúc đóng cửa phòng, cuối cùng cô cũng òa lên. Ngày mai chia tay, phải chăng là mãi mãi?

cô không nỡ, không nỡ bỏ anh, nhưng phải làm thế nào đây?

Đau khổ của cô, ai biết được?

Lúc mở vali ra, nâng cuốn nhật ký bên trong ra, nước mắt cô lúc xem đến trang kia, lại một lần nữa ào ào chảy xuống.

"....Cuối cùng anh ta cũng nói ra sự thật..."

"Tôi không nghĩ tới Mộng Lan lại gạt tôi, thì ra bọn họ đã sớm ở chung rồi..."

Thương Đồng cầm cuốn nhật ký, sức lực toàn thân đề bị rút đi.

Nếu cô không nhìn thấy cuốn nhật ký này của cha, cho dù cô phải đối mặt với tất cả, cô cũng sẽ không sợ. Nhưng, sau khi cô yêu anh, mới phát hiện, sao sự thật lại tàn nhẫn như vậy?

cô không dám xác minh.

Bởi vì sợ kết quả sẽ làm cho cô hoàn toàn sụp đổ, nếu thật sự phải gách vác tội lỗi, để một mình cô gánh là được rồi.

Nhưng, nếu đó là sự thật?

cô không dám nghĩ.

Niệm Niệm sinh ra, dường như rất khỏe mạnh, nhưng cô luôn lo lắng, sợ cô lại có chỗ thiếu sót.

Trời cao phù hộ.

Có lẽ, tất cả đều là cha suy đoán mà thôi.

cô đánh cuộc không được.

không dám đi hỏi đáp án.

Thay vì như vậy, không bằng hoàn toàn chôn dấu bí mật này, lặng lẽ ra đi.

----- Vũ Quy Lai -----

Sáng sớm, Thương Đồng đã thu dọn xong đồ đạc, vẫn là cái vali trước đó, chờ Niệm Niệm ngủ dậy, cô mỉm cười hôn lên trán cô bé: "Niệm Niệm, chúng ta về nhà, không phải con nhớ nhà sao?"

Niệm Niệm vô cùng vui vẻ, dù bên ngoài có tốt, cũng vẫn cảm thấy ở nhà tốt hơn.

Hai người một lớn một nhỏ đi xuống lầu, trong phòng ăn, Sở Ngự Tây ngồi đó, im lặng ăn bữa sáng.

Thương Đồng thấy anh ngồi một mình ở đó, trong lòng hơi chua xót, vừa đi đến cửa thì nghe thấy Sở Ngự Tây nhạt nhàn mở miệng: "Ăn xong bữa sáng, Uông Trạch sẽ đưa em đi."

Thương Đồng hơi chùn bước, vẫn im lặng đi qua.

Đây là bữa ăn cuối cùng?

Ba người cùng nhau ăn bữa cơm, đều ăn trong im lặng.

Điện thoại của Sở Ngự Tây vang lên, anh nhìn số gọi đến, nhấc máy: "Alô..."

"Chủ nhật này? Được rồi, em sắp xếp đi."

không biết bên kia Lâm Lôi nói gì, Sở Ngự Tây chỉ nhàn nhạt trả lời lại: "Được, tôi biết rồi."

....

"Giữa trưa tôi không có thời gian, buổi tối đi chung."

....

"Được."

Thương Đồng có thể nghe được là giọng của phụ nữ, cô ăn không ngon miệng, đặt muỗng nĩa xuống.

Sở Ngự Tây hình như cũng không có cảm giác ngon miệng, anh đứng dậy, nhìn thoáng qua hai người, cầm chìa khóa đi ra cửa.

"Chờ chút..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.