Đi Về Phía Không Anh

Chương 70: Đêm kinh hồn ở Lâu Gia Bảo (P.II)




"Lão phu nhân cũng không ngại phiền phức!" Dạ Khê lạnh lùng nói, tùy ý chọn một cái ghế mà ngồi xuống, hất vạt áo, liếc mắt nhìn Phí lão phu nhân. Lão bà vốn thần thanh khí sảng lúc trước, hiện giờ hai tròng mắt hõm sâu, đầy tơ máu, khiến nếp nhăn trên mặt càng sâu, tinh thần cực kém.

Phí lão phu nhân nhìn chẳm chằm Dạ Khê, con ngươi khẽ run, đôi tay nhăn nheo nắm lấy tay vịn ghế, khàn giọng hỏi, "Ngươi, rốt cuộc là ai?"

"Ta?" Dạ Khê nhìn Phí lão phu nhân, nhìn một đôi con ngươi mê man cùng nghi ngờ, cười châm chọc, "Ngươi nói đi? Bá tước phu nhân?" Dạ Khê dùng giọng điệu xa lạ hỏi ngược lại.

"Ngươi không phải!" Phí lão phu nhân dường như nghĩ tới điều gì, liên tục lắc đầu phủ quyết, "Ngươi không phải! Ngươi là ai?" Vừa lúc đó, có thứ gì đó ngọ nguậy trên mu bàn tay Phí lão phu nhân, nó di chuyển dưới da, đột nhiên bị đau đớn kích thích, bà ta gào lên một tiếng rồi linh hoạt đứng dậy từ trên ghế.

Dạ khê nhìn, nhíu mày, lão bà này rốt cuộc đang giở trò quỷ quái gì?

"Khặc khặc - Khặc khặc" Phí lão phu nhân bỗng cười quỷ dị, tiếng cười bén nhọn âm trầm kinh hãi, người bắt đầu chồm tới gần Dạ Khê. Mà ngay lúc này, Dạ Khê chú ý đến, tròng mắt Phí lão phu nhân đã biến thành màu đỏ! "Ăn ngon, ăn ngon " Phí lão phu nhân trì độn nói ra hai chữ này, hai tay duỗi thẳng, muốn tóm lấy đối phương.

Cửa lớn bất ngờ mở ra, âm phong đập vào mặt, sát khí bủa vây, bảy tám tỳ nữ rất nhanh đã bao vây Dạ Khê lại. Những người này, ánh mắt dại ra, giơ tay muốn bắt người, trong miệng không ngừng thều thào tiếng kêu quỷ dị.

Những người này đang bị điều khiển sao? Dạ khê thầm suy nghĩ, tay nắm lên một cái ghế ném vào bọn tỳ nữ, thừa dịp họ chưa kịp phản kháng, nhanh nhẹn chạy ra ngoài phòng. Nhưng không cho Dạ Khê thở gấp một hơi, từ trong viện lại ùa ra một đám nam nữ kì quái, bộ dạng y hệt tỳ nữ trong phòng.

Chỉ là, đám người trước mắt, hai tay dính đầy máu tươi, trên mép vẫn còn lưu lại dòng máu đang chảy. Từ trong miệng phát ra tiếng kêu quỷ dị, ánh mắt hưng phấn tập trung trên người Dạ Khê, dường như xem nàng chính là mục tiêu kế tiếp.

Dạ khê nhíu mày, nàng rất ghét bị người ta xem như con mồi, hơn nữa còn là một đám quái vật ma không ra ma, người không ra người! Dạ khê cúi đầu, sợi tóc vừa vặn che khuất lãnh mâu.

Meo meo -

Bất thình lình, Đinh Đang nhảy vọt ra, móng vuốt sắc bén cào lên khuôn mặt bọn họ, rồi dừng trước mặt Dạ Khê, tư thế công kích hướng người đối diện gầm lên, bộ lông dựng đứng, đề phòng nhìn chằm chằm phía trước.

Người bị đánh trúng hoảng sợ lui về phía sau, trong miệng phát ra thanh âm sợ hãi, vậy mà vẫn không hề rời đi. Phí lão phu nhân trong phòng gọi một mệnh lệnh, bọn quái vật trong viện lập tức hành động, cùng hướng về Dạ Khê mà tấn công.

Dạ khê trấn định đứng tại chỗ, tia cười tàn nhẫn thoáng qua, sẵn sàng phản kích.

Người áo trắng ngoài cửa, Tôn Phượng, nhìn đáng điệu Dạ Khê không chút hoang mang, cực kỳ kinh ngạc. Mắt thấy nàng sẽ bị bao vây, Tôn Phượng chưa kịp suy nghĩ, đã phi thân lên, đạp qua vai bọn người quái dị, cánh tay ôm lấy eo Dạ Khê, trong nháy mắt mang nàng cách xa nơi nguy hiểm.

Đinh Đang không vui nhìn Dạ Khê bị ôm đi, sau một khắc, thân thể nhỏ bé trong chớp nhoáng đã bị bầy quái vật bao phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.