Đi Về Phía Không Anh

Chương 69: Đêm kinh hồn ở Lâu Gia Bảo (P.I




Vài tỳ nữ vây quanh Phí lão phu nhân, cẩn thận trang diểm cho bà ta. Phí lão phu nhân thần sắc ảm đạm, hai tròng mắt ẩn chứa mông lung, cả người phi thường suy sút. Phí lão phu nhân nhíu mày thành một đường, có thể cảm giác được bản thân nhất định là quên cái gì đặc biệt quan trọng, thậm chí đây là chuyện không hề tầm thường! Đến cùng là cái gì? Phí lão phu nhân vắt hết óc suy xét , thế nhưng, mỗi lần đến thời điểm như nghí ra cái gì, đầu liền bắt đầu từng đợt đau đớn, ngực cũng đau nhức , ngăn cản nàng tiếp tục dòng hồi tưởng.

"Lão phu nhân, ngài ra rất nhiều mồ hôi lạnh!" Tỳ nữ chạm vào trán Phí lão phu nhân, sốt ruột nói.

lão phu nhân một tay chợt nắm chặt tấm vải trải giường, cả người rùng mình một cái, đáy mắt cấp tốc xẹt qua một tia màu đỏ, lại ngẩng đầu, khôi phục lại thần sắc như cũ, ánh mắt sắc bén đảo qua tỳ nữ kia, sau hướng ra phía cửa mà đi.

——

Dạ Khê đứng ở trước cửa Xích Bá phủ, con ngươi đạm mạc đảo qua đại môn đang có người ra vào tấp nập, hai tay ôm Đinh Đang vào trong lòng, hơi hơi nghiêng đầu, "Nói bọn họ cùng đi vào đi!" Dạ Khê ám thanh nói với Lan Hạ.

"Tiểu thư yên tâm." Lan Hạ cung kính đứng ở một bên, tầm mắt ngầm liếc về một góc đường mà nơi đó Lục Lâm cùng Lục La hai người hướng tới chỗ này gật gật đầu, dễ dàng lẩn vào một đội mua hàng, thuận lợi tiến nhập Xích Bá phủ.

"Đến cùng là có trò hay gì đang chờ bổn cô nương đây? Chờ mong a!" Dạ Khê khóe môi chứa một tia hàn ý, "Lão già kia ngàn vạn cũng đừng làm cho ta thất vọng!" Nói xong hướng Xích Bá phủ đại môn đi đến.

Lan Hạ trước một bước đem bái thiếp đưa cho người gác cửa, mà Dạ Khê chân trước vừa bước vào đại môn, phía sau liền truyền đến một trận tiếng vó ngựa, đi kèm là thanh âm càn rỡ của một nữ tử, "Cút ngay, tránh ra cho bản công chúa, cút ngay! Muốn chết , mau cút đi chỗ khác!"

Mọi người hốt hoảng né tránh , thậm chí nhảy chồm vào một cái quán nhỏ, chật vật thoát ra khỏi nơi nguy hiểm, tóm lại nơi ngựa đi qua không thể nghi ngờ là gà bay chó sủa.

"Tránh ra! Mau tránh ra!" Trong giọng nói tràn ngập hoảng sợ.

"Tiểu thư!" Lan Hạ hoảng sợ hô, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, kinh hoàng đứng một chỗ không biết làm sao.

Đúng lúc này, Dạ Khê sau khi nghe được mặt thanh âm càng ngày càng gần, tiếng vó ngựa càng ngày càng vang dội, nàng không chút hoang mang xoay người, một con ngựa hướng nàng phóng như điên, mắt thấy Dạ Khê sẽ bị dẫm nát dưới vó ngựa.

Dạ Khê hai mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm một đôi mắt ngựa, thần sắc dị thường bình thản, mọi người kinh ngạc nhìn, đều cảm giác Dạ Khê điên rồi.

Mà ngay lúc con ngựa phóng hai chân trước lên thì đột nhiên dừng lại trên không trung, miệng phát ra thanh âm đau đớn cực kì thê thảm, từ trên lưng ngựa nữ hài càn rỡ kia bị hất văng xuống đất. Con ngựa kia ngã vật xuống, tứ chi bắt đầu run rẩy, miệng sùi bọt trắng hếu.

Nữ tử bị rớt xuồng, lăn tròn xuống mấy bậc thềm, thân thể đụng phải cột đá mới dừng lại, trán đập vào cái cột, lưu lại một vệt máu dài.

Đinh Đang trợn tròn mắt, hèn mọn liếc mắt con ngựa run rẩy nước miếng trên đất một cái, sau liếm ngón tay Dạ Khê một chút, rồi liền híp mắt, rụt rụt cái cổ.

Chung quanh đều là thanh âm kinh thán, ánh mắt tò mò nhìn Dạ Khê, đều khiếp sợ vì Dạ Khê có thể tìm được đường sống trong chỗ chết!

Ngay sau đó, từ phía sau có mấy con ngựa vội vàng đuổi theo, đi đầu không ngờ lại là Trác Thụy Long, phía sau hắn là hai tên bạn tốt kia —— Tôn Phượng cùng Tân Nghĩa Hữu, còn lại là một đội thị vệ cùng tỳ nữ.

"Cầm nhi!" Trác Thụy Long một phen níu chặt dây cương, từ trên ngựa nhảy xuống, chạy đến nữ tử trước mặt, xem xét thương thế.

"Đây là làm sao?" Giờ phút này, nhị phu nhân nghe nói vội vàng một đường chạy chậm mà đến, thấy người bị thương ngoài cửa, sợ hãi vạn phần, "Tam công chúa? Tam hoàng tử? Này ——" nhị phu nhân nhíu mày, ánh mắt không vui đảo qua Dạ Khê bên cạnh, "Ai lớn gan muốn chết vậy hả, dám can đảm đử thương công chúa hoàng tộc!"

"Tam ca! Đau quá!" Nữ tử đo đỏ đôi mắt, cực độ ủy khuất nói, tầm mắt đảo đến trên người Dạ Khê, đáy mắt phụt ra một cỗ sát ý, cánh tay thong thả nâng lên, "Nữ nhân đáng chết này!"

Trác Thụy Long theo ngón tay nữ tử nhìn qua, lúc này mới chú ý tới Dạ Khê, hắn nhíu mày liếc mắt đánh giá Dạ Khê một cái, lại chuyển qua hướng đoàn ngựa đi đến, "Vào cung thỉnh ngự y đến đây! Xem công chúa bị thương ở đâu?"

"Lại là ngươi!" Nhị phu nhân chán ghét trừng mắt Dạ Khê, "Sao chổi!" Bà ta còn định nói thêm cái gì, chợt nghĩ đến kế hoạch hôm nay, liền nuốt trở vào, hung hăng quát liếc mắt Dạ Khê một cái, "Tam hoàng tử, vẫn nên đỡ tam công chúa vào trong phòng nghỉ ngơi, đợi ngự y chẩn trị mới tốt a!" Nhị phu nhân nịnh nọt nói.

Ánh mắt âm lãnh của Dạ Khê đảo qua nhị phu nhân, tay đè lại Đinh Đang muốn nổi bão, châm chọc nói, "Cho dù là công chúa, cũng không thể coi mạng người như cỏ rác!" Dạ Khê lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử trong lòng Trác Thụy Long, cũng chính là tam công chúa Trác Cầm, "Bản thân muốn chết cũng không sao, không cần liên lụy đến người vô tội!" Nói xong, Dạ Khê xoay người bỏ đi, để lại cho mọi người một cái bóng lưng lãnh ngạo ( băng lãnh - ngạo nghễ).

"Ngươi!" Nhị phu nhân nghe xong lời nói có ý cả gan làm loạn của Dạ Khê, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

"Vẫn là nhanh chóng mời ngự y chẩn trị, vây quanh ở nơi này rất không ra thể thống gì !" Tôn Phượng nhắc nhở nói.

Trác Thụy Long ôm lấy Trác Cầm vào trong phủ bá tước, người vây quanh xem náo nhiệt lúc này mới tản ra, Tôn Phượng cùng Tân Nghĩa Hữu liếc nhau, con ngựa chết trước cửa, trầm mặc theo vào.

——

Dạ Khê đi vào trong viện, nhìn những gương mặt xa lạ chung quanh, cố ý tìm cái góc không người ngồi xuống, sau truyền cho Lan Hạ một ánh mắt. Lan Hạ gật đầu, nhẹ nhàng biến mất ở trong đám người.

Lan Hạ rời đi không bao lâu, một tỳ nữ dường như không có việc gì hướng tới Dạ Khê đi tới, nhưng cũng không dừng lại, đúng lúc xẹt qua bên cạnh Dạ Khê, đồng thời ám thanh hướng Dạ Khê nói vài cái chữ —— cẩn thận lão phu nhân! Rồi liền biến mất vô tung vô ảnh.

Dạ Khê nhíu mày, đang định tìm cái việc vui giết thời gian, đột nhiên xuất hiện hai bà tử, đem Dạ Khê bao bọc ở bên trong.

"Tiểu thư ngoan ngoãn cùng nô tì đi đến nơi này!" Một cái bà tử hung ác trừng mắt Dạ Khê.

Dạ Khê câu môi cười, gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân thật nghe lời, sẽ không lên tiếng, đồng thời, Đinh Đang tức khắc nhân cơ hội này lủi đi.

"Một cái súc sinh mà thôi, không cần lãng phí thời gian"

Một gã bà tử làm bộ muốn đuổi theo Đinh Đang, một người khác nhẹ giọng trách cứ nói, " Chủ tử còn đang chờ đấy"

Tôn Phượng vừa nghe hạ nhân nói cái gì xong, chợt vô tình vừa vặn nhìn thấy Dạ Khê bị người mang đi, liền đuổi gả sai vặt âm thầm theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.