Đi Về Phía Không Anh

Chương 62: Lễ mừng thọ ở Nhạc phủ




Nữ hài run run, ánh mắt trừng lớn không che giấu được sự chần chờ nhìn về phía Dạ Khê, gắt gao mím môi, ngón tay tứa máu vì cắm sâu vào trong đất, "Ta sẽ là một công cụ biết nghe lời!" Nữ hài cực không tình nguyện nói, sau quật cường nhìn về phía Dạ Khê, "Ta sẽ dâng ra sự thật tình của ta!"

Dạ Khê gật gật đầu, nhìn về phía Trác Thụy Long, "Ngươi cầu sai người rồi, cọng cỏ cứu mạng của ngươi đang đứng phía sau đó!" Dạ Khê tựa tiếu phi tiếu nhìn sắc mặt khó coi Trác Thụy Long, tiếp tục nói, "Thấy ngươi cũng có vài phần tư sắc, chính là đáng tiếc! Nếu ngươi có thể níu lấy cọng cỏ này, tương lai chắc chắn có cơ hội bay lên đầu cành" Lời nói của nàng vừa dứt, liền thấy ánh mắt nữ hài hơi hơi lóe sáng, khóe môi hiện lên ý cười lạnh như băng.

"Phí Khê, ngươi đây là có ý gì!" Trác Thụy Long hướng tới Dạ Khê gào thét, sắc mặt dị thường khó coi, "Bổn hoàng tử còn không có hứng thú đối với một cái tiện tì chưa dứt sữa! Hừ!"

Nữ hài hiển nhiên nghe rõ xưng hô của Trác Thụy Long, hai tròng mắt khẽ run, xoay người hướng tới Trác Thụy Long dập đầu, đồng thời cũng ngượng ngùng vì một thân dính máu lại trần truồng của mình, "Cầu hoàng tử thu nhận lấy nô tì, nô tì chắc chắn toàn tâm toàn ý báo đáp!"

Dạ Khê căn bản là không quan tâm mấy người này, nàng chỉ nhìn những đứa nhỏ khác, "Đinh Đang, có người nào thuận mắt không?" Dạ Khê vuốt đỉnh đầu Đinh Đang, nhẹ giọng hỏi.

Đinh Đang ngẩng đầu liếm liếm đầu lưỡi, quay đầu liếc Dạ Khê một cái, sau từ trong lòng Dạ Khê nhảy ra, trực tiếp đi tới bên cạnh một nam hài. Đinh Đang dùng vuốt mèo của nó vỗ vỗ mặt xích trên chân nam hài, quay đầu hướng Dạ Khê đề xuất.

Dạ Khê hí mắt nhìn, nam hài kia suy yếu mà đứng, sợi tóc che đi diện mạo, nhưng là Dạ Khê vẫn phát hiện, đối phương đang nhìn nàng, có thể nói, từ khi Dạ Khê bước vào đấu trường là lúc, tầm mắt đứa nhỏ này chưa hề rời khỏi người Dạ Khê. Dạ Khê đi đến bên cạnh nam hài, "Cho ta một cái lý do để ra tay!" Dạ Khê trước tiên mở miệng liền nói.

Nam hài ngẩng đầu nhìn Dạ Khê, hai mắt dại ra, chỉ là thời điểm nghe được lời nói của Dạ Khê, hai tròng mắt vô thần lập tức bị ánh sáng thay thế, nam hài mấp máy cánh môi khô nứt vài cái, cúi đầu nhìn tiểu hắc miêu bên chân, sau một lần nữa nhìn về phía Dạ Khê, "Sống!" Nam hài thì thào tự nói, "Ta muốn sống sót!" Nhìn chằm chằm Dạ Khê, bướng bỉnh nói.

"Đứa nhỏ này, ta muốn !" Dạ Khê nhìn về phía gã sai vặt đứng ở một bên.

"Lựa nửa ngày, cuối cùng lại chọn một cái phế vật sao?" Trác Thụy Long châm chọc nhìn Dạ Khê. Thấy Dạ Khê thanh lãnh mà đạm mạc, ngọn lửa vô danh nơi đáy lòng bỗng chốc bùng lên, "Nguyên lai đại tiểu thư Xích Bá phủ, không phải là ngốc tử, lại còn có giọng nói dễ nghe như vậy a!" Trác Thụy Long từng bước một tới gần Dạ Khê, "Ngày đó ở hoàng cung, tiếng thét chói tai kia của ngươi, chỉ là ngụy tạo phải không?"Nắm tay của Trác Thụy Long kẽo kẹt kẽo kẹt phát ra tiếng giòn vang.

Gã sai vặt đem một khế ước bán mình đưa cho Dạ Khê, "Đây là khế ước bán mình của tiểu tử này, về sau hắn thuộc sở hữu của tiểu thư!" Mặt trên khế ước bán mình không có tên, chỉ có một con số lạnh như băng.

Dạ Khê tiếp nhận khế ước, hơi lộ ra kinh ngạc, nàng còn chưa có giao bạc thì phải a? Muốn cấp miễn phí sao? Dạ Khê nhíu mày, nghiền ngẫm nhìn khế ước bán mình trong tay, đầu ngón tay phất qua ban chỉ trên ngón cái.

"Ngươi, nàng, này, nàng không cần trả bạc sao?" Tân Nghĩa Hữu kinh ngạc hỏi ra tiếng, nhìn cũng thấy được sẽ là một số bạc rất lớn, nhưng một phần đều không lấy ư? Tân Nghĩa Hữu nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm Dạ Khê, lại liếc khế ước bán mình trong tay nàng, khóe miệng đã lộ ra dấu hiệu muốn chảy nước miếng (gớm quá đi !!!).

Gã sai vặt lại là bộ mặt trầm mặc đứng ở một bên, đối với Tân Nghĩa Hữu làm như không thấy, có tai cũng như điếc.

Ánh mắt nam hài nóng rực nhìn chằm chằm khế ước bán mình trong tay Dạ Khê, do dự bất định quan sát nàng, đáy mắt cũng là kích động cùng hưng phấn khó nén.

"Ngươi muốn thoát ra sao?" Dạ Khê hướng tới nam hài gật gật đầu, sau nhìn về phía một nữ hài khác, ánh mắt nữ hài kia tuyệt vọng mà thê lương, đồng tử tràn ngập phẫn uất đối với toàn bộ thế tục, nhìn thần sắc mê mang kia, Dạ Khê lặp lại một lần nữa, "Muốn rời đi nơi này sao?"

Nữ hài lui cổ, nhún vai, trong ánh mắt bắt đầu lóe sáng nhiều điểm tinh quang, quay đầu nhìn về phía nam hài đang kích động, rồi lại nhìn Dạ Khê, "Muốn!" Rất kiên định gật đầu.

"Khoan đã!" Trác Thụy Long mắt thấy gã sai vặt muốn xoay người rời đi, lập tức mở miệng, "Người này, bổn hoàng tử muốn !" Trác Thụy Long chỉ vào nữ hài Dạ Khê vừa mới coi trọng, "Tính tiền đi!" Trác Thụy Long nhìn về phía gã sai vặt.

Gã sai vặt khó xử nhìn nhìn Dạ Khê, không biết nên xử trí thế nào.

Đinh Đang trở lại trong lòng Dạ Khê, lười biếng duỗi thắt lưng, hướng Trác Thụy Long há miệng thở dốc, khinh thường trợn trừng mắt. Dạ Khê nắm bắt da thịt của Đinh Đang, "Tam hoàng tử đã thích, vậy thì cho ngươi, còn tiểu mỹ nhân bên cạnh ngươi sẽ là của ta !" Dạ Khê lộ ra ý cười đạt được gian kế, xoay người định nói với gã sai vặt.

"Nữ hài này, bổn hoàng tử cũng muốn !" Trác Thụy Long một tay nắm lấy nữ hài bị xích, một tay lại kéo nữ hài đang quỳ kia lên.

"Tốt! Thụy Long, bộ dạng rất tốt!" Tân Nghĩa Hữu kính nể vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Bạch y nam tử trừng mắt Tân Nghĩa Hữu ngu ngốc kia, sau nhìn Trác Thụy Long đang dị thường kích động, thở dài lắc đầu, mày nhíu lại, ánh mắt đánh giá đối với Dạ Khê càng thêm nghiêm cẩn.

Dạ Khê nhìn nữ hài bên cạnh, hướng gã sai vặt một ánh mắt, hắn liền hiểu ý, xoay người đưa một khế ước bán mình khác giao cho Dạ Khê, tiếp đó lại đi đến trước mặt Trác Thụy Long, "Tam hoàng tử, ngài cần giao nộp một trăm vạn lượng bạc trắng!" Thanh âm gã sai vặt ẩn chứa lạnh lùng.

"Dựa vào cái gì!" Tân Nghĩa Hữu phản ứng đầu tiên, "Hai người này đều là của chúng ta !" Tân Nghĩa Hữu ngăn trở đường đi của gã sai vặt.

Gã sai vặt cũng không e ngại thân phận tôn quý của mấy người này, chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua Tân Nghĩa Hữu, "Y theo quy củ, tam hoàng tử bàn tay chạm đứa nhỏ, xem như đồng ý..." Gã sai vặt không kiêu ngạo không siểm nịnh gật gật đầu, "Thỉnh cầu tam hoàng tử giao bạc ra trước khi đi!" Gã sai vặt thủ lễ, đi đến cạnh hai gã đại hán, phân loại những đứa nhỏ chưa bán đi rồi kéo xuống.

Dạ Khê nhìn hai hài tử bên cạnh, "Các ngươi tự ra ngoài đi!" Nhàn nhạt nhìn lướt qua Trác Thụy Long, âm hiểm cười một tiếng, "Chúc mừng tam hoàng tử chuyến đi này thu hoạch thật không tệ!"

"Ngươi vì sao muốn phế vật này lại không cần ta!" Nữ hài bên cạnh Trác Thụy Long đột nhiên đứng lên, ngăn trở đường đi của Dạ Khê, ánh mắt hèn mọn đảo qua nữ hài sau lưng Dạ Khê, rõ ràng nàng là đứa nhỏ tài năng xuất chúng nhất , vì sao không chọn nàng! Dựa vào cái gì không chọn nàng?

"Cút!" Chưởng phong của Trác Thụy Long chụp bay nữ hài cản đường kia, "Phí Khê! Ngươi chớ quên, ngươi chỉ là dâm nữ bổn hoàng tử không cần mà thôi! Một nữ nhân không trong sạch, giả thanh cao cái gì!"

Meo ô ——

Nguyên bản Đinh Đang đang nghỉ ngơi đột nhiên trừng lớn mắt mèo, vèo một tiếng từ trong lòng Dạ Khê nhảy ra, mở ra lợi trảo trực tiếp đánh về khuôn mặt của Trác Thụy Long!

Trác Thụy Long liên tục lui về phía sau, theo bản năng tự động vận hành công lực chống cự lại, làm Đinh Đang bay sát qua đỉnh đầu hắn. Trán của hắn chảy ra một chút mồ hôi lạnh —— chỉ là một con mèo, lại có thể công kích mạnh mẽ như vậy! Thật sự chỉ là mèo con bình thường thôi sao?

Mà việc phát sinh trên sân đấu, đều bị thu vào trong một đạo ánh mắt, đáy mắt lạnh lùng hiện ra một tia ấm áp, ban chỉ màu tím trên ngón cái tay phải lóe ra ánh sáng thần bí.

Ban chỉ: nhẫn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.