Đi Về Phía Không Anh

Chương 60: Diệp Khuynh Thiên bức hôn




Editor: Thập Thất

Quả cầu đỏ đi đến một gian phòng ở, khôi phục hình cầu liền nhảy bật trên mặt một cái hộp. Dạ Khê đến gần, xem hộp gỗ, vươn tay mở nắp hộp ra, bên trong lập tức bắn ra ngũ thải quang mang, kinh ngạc nhìn chăm chăm, không thể tin được , dĩ nhiên là một hộp vàng bạc châu báu! Quả cầu đỏ dọc theo ngón tay Dạ Khê đi đến lòng bàn tay, hoạt động qua lại, tựa hồ muốn nói cái gì cho Dạ Khê.

Dạ Khê nắm lấy quả cầu đỏ, híp mắt nhìn một hộp vàng bạc châu báu kia, sau đó gật đầu, "Tạm thời lưu lại ngươi!"

Nghe được lời nói của Dạ Khê, quả cầu đỏ kích động bật dậy, bỗng chốc dứt khoát bật đến trên đầu Đinh Đang, sôi nổi thị uy ở trên đầu Đinh Đang, lăn qua lăn lại, thể hiện bản thân có bao nhiêu kích động.

"Lan hạ, cất đi!" Dạ Khê che khóe môi, xoay người rời đi.

Lan hạ kinh ngạc nhìn một hộp bảo bối này, câm lặng nhìn theo bóng lưng tiểu thư nhà mình.

Dạ Khê nhìn Đinh Đang cùng quả cầu đỏ đang đối địch trên vai mình, hơi hơi nhíu mày, "Đinh Đang, phải cùng Tiểu Xích hảo hảo ở chung!" Quả cầu đỏ vừa mới còn kích động, nghe đến hai chữ Tiểu Xích từ miệng Dạ Khê, thân tròn lập tức xẹp thành bánh bột ngô, mếu máo nhìn Dạ Khê, hiển nhiên phản đối cái tên này.

Đinh Đang nhìn lên, nhe răng nở nụ cười, meo ô cọ cọ Dạ Khê gò má —— thật tài tình!

Dạ Khê không để ý tới hai tiểu gia hỏa này, xoay người đi ra ngoài. Dạ Khê ở trên đường cái đi thong thả, lung tung xem này nọ bán ven đường, ngẫu nhiên cầm lấy tiểu vật phẩm trang sức ngắm nghía một chút, đúng lúc này, có mấy con tuấn mã như bị điên vội vàng phóng qua, Dạ Khê ngẩng đầu nhìn lại, mày nhíu chặt, bụi đất bay lên, bị nghẹn thật khó chịu!

"Có nghe nói gì chưa, lại muốn bắt đầu rồi hả?" Mấy tiểu thương chụm đầu ghé tai, trên mặt tràn đầy thần sắc thở dài.

"Đáng thương, lần này không biết là đứa nhỏ nhà nào, nghiệp chướng a!"

"Nói nhỏ thôi, không muốn sống nữa hở!" Một người khác cảnh cáo , "Làm việc, làm việc đi!" Người nọ cẩn thận nhìn quanh bốn phía, thấy quan binh tuần tra liền lui cổ né tránh .

Dạ Khê nghe mơ mơ màng màng, bất quá mặc kệ, sự tình không lên quan đến mình, xoay người đang muốn rời đi là lúc, Tiểu Xích đột nhiên đụng vào trên má Dạ Khê, nàng quay đầu nhìn lại, Tiểu Xích đang bật ở trên đầu mặt Đinh Đang, căn bản là nhìn không ra là cái ý tứ gì.

Tiểu Xích rất là sốt ruột, bởi vì nơi này là phố xá sầm uất, nó cũng không dám biến hóa, dứt khoát âm thầm kéo kéo lông của Đinh Đang, ý bảo Đinh Đang dẫn đường. Đinh Đang xù lông bật xuống đất, meo ô lăn lộn tại chỗ.

Dạ Khê tựa hồ hiểu rõ ý tứ của Tiểu Xích, trừng mắt với Đinh Đang. Đinh Đang meo ô một tiếng, cực không tình nguyện hướng Dạ Khê lắc lắc đầu, sau đó hướng tới phía trước chạy đi. Dạ Khê tức cười xem xét , Tiểu Xích vững vàng định ở trên đầu Đinh Đang, theo Đinh Đang nghiêng trái ngã phải, giống như trên đầu mèo dài thêm một khối thịt, nhìn thế nào cũng khôi hài.

Dạ Khê theo sát Đinh Đang, xuyên qua một con phố, không ngờ cuối cùng lại đến chợ đen. Dạ Khê chau mày lại, sau nhìn đến Đinh Đang đã ngừng lại trước một cái quán nhỏ, nhìn không chớp mắt. Trên cái sạp nhỏ, các dạng đồ vật hình thái khác nhau bày biện hỗn độn, thật giống như một cái tạp hoá. Chủ quán là một lão nhân quần áo rách nát, cầm hũ rượu hồ lô trong tay, nằm nghiêng ở trên tảng đá, thấy có người tới mới miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, sau lại tiếp tục ngủ.

Dạ Khê ngồi xổm xuống, bắt lấy Tiểu Xích, nắm ở trong tay. Tiểu Xích không ngừng hướng tới một cái phương hướng mà giãy dụa , Dạ Khê đưa tay lướt qua trên sạp một lần, nhặt lên một chủy thủ, trong tay nàng, Tiểu Xích lắc trái lắc phải, không đúng. Dạ Khê lại lần lượt cầm lên cái muỗng, đôi đũa, vỏ kiếm, khối sắt... Cơ hồ đem đồ vật đều cầm một lần, nhưng cũng không đúng cái Tiểu Xích muốn chỉ.

Dạ Khê nhìn, cuối cùng ánh mắt dừng ở dưới tảng đá lão nhân đang nằm, nơi đó có một khối đá nhỏ, theo ánh mắt Dạ Khê nhìn lại, Tiểu Xích phản ứng càng thêm kịch liệt , hiển nhiên Dạ Khê tìm đúng rồi!

Mà giờ phút này, nguyên bản lão nhân đang ngủ say cũng mở mắt, ánh mắt như trước mông lung vô thần, khẩu khí rất là không tốt, "Đã chọn được chưa?" Nói xong cầm lấy rượu hồ lô uống một ngụm lớn.

Dạ Khê bình tĩnh vuốt ve Tiểu Xích, mà sau chỉ vào dưới chân lão nhân, "Ta muốn kia khối đá, bao nhiêu tiền?" Dạ Khê hỏi.

Lão nhân ánh mắt quái dị đánh giá Dạ Khê, cảm thấy không có nghe rõ ràng, lại xác nhận nói, "Ngươi muốn khối đá này?" Châm chọc trừng mắt với Dạ Khê, "Ngươi lựa cả buổi mới được cái khối đá này? Ngươi đùa giỡn lão nhân ta sao!" Lão nhân căm tức nhìn Dạ Khê.

Thấy lão nhân đột nhiên tức giận, Dạ Khê liền đứng lên, cô nãi nãi đây cũng không thiếu một khối đá, cho cũng không cần, quay đầu định rời đi.

"Chậm đã!" Lão nhân trừng mắt Dạ Khê, lấy khối đá ném tới trước mặt Dạ Khê, "Ngươi đã thích, thì cho ngươi đấy!" Mà sau liền lại bắt đầu vù vù ngủ.

Dạ Khê đem tảng đá nhặt lên, trái phải lật xem , chỉ là một tảng đá bình thường, mà Tiểu Xích lại cao hứng nhảy trên mặt đá, "Ngươi thích tảng đá này?" Dạ Khê trừng mắt Tiểu Xích, sau đem Tiểu Xích cùng tảng đá ném vào bên trong cái túi, Tiểu Xích trong túi lăn lộn muốn ra ngoài, nhưng là Dạ Khê căn bản không để ý tới, trực tiếp mang trên lưng.

Đang muốn xoay người lại nghe được tiếng reo hò truyền tới, ngừng lại một lát, Dạ Khê theo thanh âm đi đến, ánh mắt dừng lại ở một cái cửa vào, bên cạnh là những tuấn mã hào xe. Cửa không có người canh gác, Dạ Khê cẩn thận đi vào, xuyên qua một hành lang tối đen, khi thấy được ánh sáng là lúc một trận tiếng trầm trồ khen ngợi đinh tai nhức óc đập vào mặt.

Dạ Khê hí mắt nhìn lên, trước mắt nàng dĩ nhiên là một đấu trường cỡ nhỏ! Khán đài chỉ có ba tầng, mỗi tầng đều chật ních người, các loại quần áo đẹp đẽ quý giá, nhìn qua cũng biết đều là đệ tử thế gia. Dạ Khê đứng ở đỉnh đấu trường, người ở đây chỉ si mê xem sàn đấu căn bản không có ai nhận thấy được sự xuất hiện của Dạ Khê.

Bên trong song sắt ở giữa sàn đấu, có hơn mười hài đồng chừng mười hai mười ba tuổi, có nam có nữ, bọn họ một thân trần lõa đứng thành một hàng, sắc mặt hoặc hoảng sợ, hoặc khiếp đảm, hoặc tuyệt vọng, hoặc lạnh lùng... Chỉ có một tiểu nam hài nhìn không ra vẻ mặt.

Trên khán đài ai cũng vô tình nhìn những đứa trẻ, không một người lộ ra một tia thương hại. Dạ Khê lạnh nhạt nở nụ cười, lòng người dễ thay đổi, mặc kệ là tjời không nào, càng quan to lộc hậu đại biểu tình người càng lạnh lùng, những trái tim tràn ngập lợi dục (lợi ích, dục vọng) kia đã không còn huyết nhục.

Một tiếng bắt đầu vang lên, bọn nhỏ giữa sân liền hành động. Bọn họ tay không đánh đấm lẫn nhau, không cho đối phương một cơ hội sống sót, ra tay dị thường ngoan độc.

Mỗi khi có một hài đồng ngã xuống, đều nghe được tiếng reo hò của những người trên khán đài. Đây chính là đấu trường La Mã! Tràn ngập huyết tinh, tàn khốc cùng tử vong.

Mà lúc này, một đạo ánh mắt đột nhiên theo khán đài chuyển dời đến trên người Dạ Khê. Nàng cúi đầu nhìn lại, một gã bạch y nam tử đang hướng tới nàng nâng chén.

Dạ Khê nhíu mày, nàng căn bản là không biết đối phương, bất quá, hai người bên cạnh bạch y nam tử, nàng nhận thức được, trong đó người có sắc mặt thú vị chính là Trác Thụy Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.