Đi Về Phía Không Anh

Chương 57: Ta không để yên cho các ngươi




"Thì ra ngươi không ngốc!" Nam tử áo xanh, Tân Nghĩa Hữu bộ dạng 'thì ra là thế', thân thể tựa trên cánh cửa, hai ngón tay nhéo cằm, đôi con ngươi đảo qua đảo lại trên người Dạ Khê, Trác Thụy Long, "Việc này, thú vị nga!"

Dạ Khê lạnh lùng nghiêng người, muốn rời khỏi, căn bản không có ý định nói chuyện cùng Trác Thụy Long.

"Ngươi đứng lại!" Trác Thụy Long nhìn Dạ Khê muốn đi, xông lên phía trước bắt lấy cánh tay nàng, nhưng Dạ Khê lại lắc mình một cái, tránh thoát được 'móng vuốt' của hắn.

Lạnh như băng nhìn chằm chằm Trác Thụy Long, khinh bỉ đảo qua bàn tay vừa thất thủ của hắn,"Dựa vào cái gì?" Dạ Khê nhếch mày châm chọc nói, "Ta biết ngươi?" Thần sắc khó hiểu, tựa hồ nàng vừa gặp phải một người điên.

Nhìn ánh mắt xa lạ kia, tức giận trong lòng Trác Thụy Long tiếp tục khuếch trương, "Ngươi, thật to gan! Dám lừa gạt hoàng gia ta! Ngươi muốn chết sao!" Lửa giận bùng lên thiêu đốt cả thân thể, hai mắt Trác Thụy Long bị sát ý bao phủ, năm ngón tay hình thành hổ khẩu(khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) hướng cổ Dạ Khê đâm tới.

"Tiểu thư!" Lan Hạ lần này rất gan dạ, bất ngờ xông lên, che trước mặt nàng, phẫn nộ trợn mắt nhìn Trác Thụy Long đến gần.

"Ngu xuẩn!" Tay Dạ Khê cầm lấy cổ áo Lan Hạ đẩy ra sau, cánh tay vung lên, Lan Hạ theo quán tính ngã vào bức tường, "Ngay cả ngươi là Hoàng tử, có thể tùy tiện giết người bừa bãi hay sao?" Cười lạnh lẽo, ánh mắt âm u quét qua Tân Nghĩa Hữu.

"Không cần nhìn ta, không liên quan đến ta!" Tân Nghĩa Hữu nhìn ánh mắt Dạ Khê như độc xà, thân thể run lên, sống lưng lạnh lẽo, liên tục lắc đầu xua tay, vội vã giải thích, dường như sợ hãi Dạ Khê sẽ động thủ với hắn.

Lan Hạ che trán, bàn tay bị dòng chất lỏng ấm áp nhiễm phải, trán nàng chảy máu. Lan Hạ nhìn máu nơi lòng bàn tay, lại nhìn Dạ Khê không có việc gì, cười ngây ngô, an tĩnh đứng một bên, tựa hồ người bị thương không phải là nàng. Nam tử áo xanh kinh ngạc nhìn Lan Hạ, xem Lan Hạ tươi cười đầy mặt, khóe mắt co quắp kịch liệt, thế giới này quả nhiên là điên cuồng!

Dạ Khê không nói nữa, hướng Trác Thụy Long quăng ra một nụ cười giễu cợt, xoay người rời đi. Hai người vừa ra khỏi Nguyệt Dương lầu, có gã sai vặt tiến lên đón, "Tiểu thư, thỉnh lên xe ngựa!" Người này chính là tiểu nhị của Nguyệt Dương lâu, "Đây là lời công tử trước lúc đi phân phó!" Gã sai vặt kín giọng nói.

Dạ Khê gật đầu cười, Lan Hạ đỡ nàng lên xe ngựa. Thời điểm Lan Hạ vừa bước vào xe, một chiếc xe ngựa sáng ngời màu hồng chậm rãi dừng phía trước, gương mặt chờ mong mà ngượng ngùng của Phí Hi xuất hiện, ngón tay xinh đẹp xếp lại như hoa lan nhấc làn váy, thận trọng đạp ghế gỗ bước xuống, mơ mơ màng màng nhìn cánh cửa Nguyệt Dương lâu, lộ ra nụ cười si mê.

"Đi thôi!" Tiếng nói Dạ Khê lạnh như băng từ phía trước như gió thổi đến, chiếc xe chậm chạp chạy đi, còn Phí Hi đã cất bước vào cửa.

***

Loảng xoảng --

Trác Thụy Long trở lại phòng đem toàn bộ chén lưu ly hất xuống đất, rơi nát vụn. Trong mắt Trác Thụy Long hằn lên tia đỏ, nổi giận đùng đùng, một đấm nện lên bàn, bàn đá bị vỡ ra một lỗ thủng, "Phí Khê!" Trác Thụy Long nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, khó khăn như bị xương cá cắm trong cổ họng.

Bên cạnh, nam tử áo trắng bưng một ly trà gỗ, nhã nhặn thổi một hơi, kiên nhẫn hớp nhẹ một ngụm, đối việc Trác Thụy Long phẫn nộ xem như không thấy.

Tân Nghĩa Hữu ngồi đối diện nam tử áo trắng, lén lau mồ hôi lạnh, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, chỉ chỉ Trác Thụy Long, "Xem ra Thụy Long thật sự bị kích thích, đã lâu hắn không tức giận như vậy!" Tân Nghĩa Hữu che miệng quay sang nói với nam tử áo trắng,"Bị đùa giỡn!"

Nam tử áo trắng liếc Tân Nghĩa Hữu một cái, đặt ly trà xuống, đau lòng nhìn thoáng qua mảnh vỡ trên mặt đất, "Chậc chậc, đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi phát hỏa không quan trọng, chỉ đáng tiếc bộ trà cụ bạch ngọc nhất đẳng này!" Lại cảm thán, "Trà cụ của Nguyệt Dương lâu đều là độc nhất vô nhị, thực sự lãng phí!"

"Tôn Phượng!" Trác Thụy Long đỏ mắt lườm nam tử áo trắng.

"Bị từ hôn chính là vị cô nương kia, nên tức giận cũng là nàng! Ngươi không phải cho rằng may mắn sao?" Tôn Phượng chỉnh sửa ống tay áo, "Hồng nhan tri kỉ của ngươi đến rồi!" Chỉ chỉ cửa, nhếch mày.

"Nàng ta đáng chết." Trác Thụy Long mím chặt môi, lãnh khốc nói, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Phí Hi luống cuống, thoáng thu liễm sắc bén, áp chế tức giận, "Hi Nhi đến rồi sao, bổn hoàng tử ngày hôm nay có việc, nàng về phủ trước đi! Ngươi, hộ tống Nhị tiểu thư hồi phủ!" Không chờ Phí Hi đáp lời, Trác Thụy Long đã ra lệnh.

Ý cười trên mặt Phí Hi cứng ngắt, ngoài cười nhưng trong không cười hướng Trác Thụy Long cúi người, mang nụ cười cứng đờ theo thị vệ rời đi. Nháy mắt xoay người, ý cười lập tức biến mất, vặn chặt cái khăn trong tay, Tam hoàng tử dùng khẩu khí lạnh như băng như thế nói chuyện cùng nàng! Hắn xua đuổi nàng trước mặt kẻ khác! Nhìn nàng bằng ánh mắt xa lạ! Rốt cuộc là tại sao? Xảy ra chuyện gì?

Phí Hi hất tay tỳ nữ muốn đỡ mình ra, một mình bước vào, nén giận ngồi trong xe ngựa, ngón tay bấm chặt vào da thịt, "Hồi phủ!" Nhắm mắt, ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại.

***

Đưa hai người xuống xe ngựa, gã sai vặt cung kính hướng Dạ Khê cười, nhanh chóng chạy khỏi. Lan Hạ lấy tay ôm trán, thấy ánh mắt Dạ Khê, vội vã nhận sai, "Là nô tỳ lỗ mãng! Nô tỳ không nên không tin năng lực của tiểu thư!"

"Tự ngươi băng bó!" Trừng mắt nhìn Lan Hạ, xoay người vào cửa. Lan Hạ ở sau lưng thè lưỡi, cười haha, hấp tấp đuổi theo.

Meo meo ô-

Dạ Khê còn chưa bước vào, từ rất ra đã nghe tiếng Đinh Đang kêu tê tâm liệt phế, lại một chuỗi thanh âm 'meo meo', ẩn trong tiếng kêu chính là nổi tức giận cực kỳ. Dạ Khê lần đầu tiên nghe thấy Đinh Đang tức giận kêu như thế, lông mày buộc chặt, bước đi dưới chân càng nhanh.

Vừa đi xuống bậc thang, đã nhìn thấy một quả cầu màu đen như nhung từ trong bụi cỏ lăn ra, gào một tiếng chói tai, vươn móng sắc, duỗi thân, cào xới trong lớp cỏ.

Dạ Khê nhíu mày, chuyện gì thế này? Vẻ mặt mờ mịt nhìn đám cỏ run lẩy bẩy, nghe Đinh Đang tức tối gào lên. Đúng lúc này, một quả cầu đỏ lăn ra ngoài, Đinh Đang lập tức đứng lên, đưa móng vuốt nhảy tới! Thế nhưng, quả cầu ấy lại nhảy nhảy vài cái trên mặt cỏ, rồi bất ngờ bay đến trước mặt Dạ Khê.

Dạ Khê ngây ngốc đưa tay phải ra đón lấy, quả cầu cứ như vậy rơi trên lòng bàn tay nàng, thật mềm! Thật lạnh! Đây là xúc cảm của Dạ Khê lúc này.

Meo meo ô -

Đinh Đang bỗng chui lên vai Dạ Khê, quơ móng vuốt muốn cướp lấy quả cầu trong tay nàng.

Quả cầu đỏ theo vết tích đoạn chưởng lăn một vòng, rồi vòng lên đầu ngón tay, lăn một vòng nữa.

Dạ Khê hậu tri hậu giác nhìn con vật vẫn xù lông Đinh Đang, "Vật này - còn sống sao?"

----Lời tác giả----

Thân ái, đêm Thất Tịch vui vẻ nga, o(n_n)o~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.