Đi Về Phía Không Anh

Chương 34: Diệp Khuynh Thiên kỳ thật không khuynh thiên




Dạ Khê cúi đầu, hai cánh tay rũ xuống, tựa lưng vào tường, sợi tóc che khuất toàn bộ gương mặt, biểu tình không rõ. Trịnh ma ma đứng trước mặt nàng, hai tỳ nữ lần trước theo sau.

Hơn mười ngày chẳng quan tâm, buổi sáng mỗi ngày chỉ sai người tới đưa "trư" thực, hiện tại muốn gặp mặt sao? Khóe miệng khẽ hiện nụ cười lạnh, ngẩng đầu khiếp nhược nhìn Trịnh ma ma, bước chân rối loạn tiến về phía trước.

Không nhìn đến y phục khất cái trên người Dạ Khê, Trịnh ma ma cười nhàn nhạt, "Tiểu thư yên tâm, lão phu nhân gặp tiểu thư là chuyện tốt." Nghiêng đầu nháy mắt với hai tỳ nữ.

Hai người liếc nhau, giơ tay lôi kéo cánh tay Dạ Khê, ép buộc nàng rời đi. Dạ Khê tùy ý đối phương kiềm chế, nhìn hai móng vuốt đặt trên cánh tay mình, đáy mắt xuất hiện tia sáng lạnh.

Chờ người đi khỏi, tiểu hắc miêu từ trong bụi cỏ chui ra, mắt mèo lạnh như băng nhìn chăm chú ba nữ nhân, chớp mắt lại biến mất.

Dạ Khê nhìn bài trí xung quanh, ngoài trừ cái sân cũ nát của nàng, nơi khác đều là đình đài lầu các, hiển lộ quý khí, mà tỳ nữ người hầu vừa lướt qua, có người nào y phục không diễm lệ? Thân phận tiểu thư này, một thân khất cái a, Dạ Khê cúi đầu quét qua y phục của mình, đây là y phục lão bà cấp cho nàng.

Vòng vo hơn nửa ngày, rốt cục đã tới nhà chính, tường đỏ ngói xanh, quý khí vô cùng, tiếng cười nói trong phòng thỉnh thoảng truyền đến.

Trịnh ma ma bước vào trước, sau đó hai tỳ nữ bắt lấy nàng mang vào, nhìn khuôn mặt xa lạ xuất hiện, gian phòng bất chợt yên tĩnh.

Một loạt ánh mắt quái dị dò xét Dạ Khê, thần sắc lộ vẻ khinh bỉ, "Tổ mẫu, đây là khất cái phương nào, chẵng lẽ là nha hoàn mới mua từ bên ngoài?" Một nữ hài đang dựa sát Phí lão phu nhân cầm khăn che mũi mình, hèn mọn nhìn Dạ Khê, "Nha hoàn trong phủ chúng ta đã quá nhiều."

Phí lão phu nhân ôn tồn vỗ vỗ tay nữ hài, hỏi, "Mẫu thân con có ở đây không?"

"Nương?" Nữ hài không hiểu nhìn bà, "Tổ mẫu quên rồi sao, hôm qua nương đã nói, hôm nay người đi bái Phật dâng hương buổi tối mới trở về."

"Xem trí nhớ của ta." Phí lão phu nhân bỗng nhiên nở nụ cười, xoa xoa gò má nữ hài.

"Nhị phu nhân không có mặt, có điều người nhà lão tam và mọi người đều ở đây, ta sẽ không giấu diếm nữa - " Bà còn muốn nói tiếp gì đó, một người hoảng hốt rối loạn chạy vào.

"Lão phu nhân, lão phu nhân!" Gã sai vặt hoang mang, sắc mặt lo lắng ,"Không xong rồi!"

"Chuyện gì xảy ra, hớt ha hớt hải!" Đại phu nhân phẫn nộ trừng mắt gã sai vặt, có chút không vui.

"Chuyện gì?" Phí lão phu nhân nghiêm túc nhìn hắn.

"Dạ, người, người trong cung đến!" Hắn hít sâu một hơi, "Là Từ công công, quản gia sai tiểu nhân thông báo cho lão phu nhân, sớm chuẩn bị, sợ rằng là đến truyền chỉ."

Những người khác cả kinh, đây là chuyện gì? Sắc mặt Phí lão phu nhân cũng rất xấu xí, đến sớm như vậy sao!

Trịnh ma ma nhìn thoáng qua Dạ Khê, "Lão phu nhân, người xem, có nên đổi lại y phục không?" Ám chỉ nhìn nàng.

Phí lão phu nhân vừa muốn nói chuyện, lại thấy người đã xuất hiện, lắc đầu, "Đã muộn!" Đứng dậy ra ngoài, "Theo ta đi tiếp chỉ! Trịnh ma ma mang theo Khê Nhi!"

Nữ hài bên cạnh Phí lão phu nhân thân thể cứng đờ, không dám tin nhìn Dạ Khê, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trong đại sảnh, Dạ Khê đứng trong góc, đem biểu tình tất cả mọi người thu vào mắt, nhất là Phí lão thái bà, nét mặt bà ta vô cùng ý vị sâu xa.

Lão thái giám cầm thánh chỉ, ánh mắt lợi hại đảo qua bốn phía, "Di chỉ của Tiên Đế, trưởng nữ Xích Bá tước phủ Phí Khê, tiếp chỉ!" Thế nhưng không chờ đến lúc nữ hài kia quỳ xuống, lão thái giám đã nhìn Phí lão phu nhân, "Lão phu nhân, vị này đúng là trưởng nữ sao?" Mặc dù là nghi vấn, nhưng giọng nói dị thường kiên định.

Cơ thể nữ hài cương cứng, sắc mặt vặn vẹo xấu xí, phủ Xích Bá Tước trưởng nữ chỉ có một Phí Hi, đó chính là nàng, làm sao xuất hiện người thứ hai? Lẽ nào -

"Nàng đúng là Phí Hi, tên cũng là tiên đế ban cho, là nhị nữ nhi của Bá tước phủ ." Phí lão phu nhân giải thích, bà không dám giấu diếm, bởi vì...vị Từ công công này lừa gạt không được, "Khê Nhi, nhanh đến tiếp chỉ!" Bà nhìn phía Dạ Khê, sắc mặt có chút đông cứng, Trịnh ma ma và Ngô ma ma hai người liếc nhau, yên lặng đến bên cạnh nàng.

"Từ công công thứ lỗi, Khê Nhi lớn lên từ nhỏ ở nông thôn, chưa quen thuộc hoàn cảnh, hơi sợ người lạ!" Phí lão phu nhân giải thích.

Lời bà ta vừa nói ra, tất cả người Phí gia biến sắc trong nháy mắt, không dám tin nhìn Dạ Khê, nhất là Nhị lão gia, sắc mặt hắn rất thú vị.

Nàng vẫn ngơ ngác ngây ngốc như trước, mặc cho Trịnh ma ma và Ngô ma ma đẩy mình lên phía trước, "Tiểu thư, phải quỳ xuống tiếp chỉ!" Trịnh ma ma nhỏ giọng nhắc nhở.

Từ công công đánh giá Dạ Khê, âm thầm nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào đồng tử của nàng, "Không sao, Tiên Đế có lệnh, Phí Khê có thể miễn quỳ gối." Đôi mắt sắc bén đảo qua lòng bàn tay nàng, đạm cười, mở thánh chỉ, những người còn lại đều hoàn hồn, nhanh nhẹn quỳ xuống.

"Tiên Đế di chỉ, Xích Bá tước phủ trưởng nữ Phí Khê...Đặc xá, miễn quỳ...Tam hoàng tử Trác Thụy Long...(lượt bỏ 1000 chữ). Do đó hạ chỉ, lúc Phí Khê tròn mười lăm tuổi, ngay lập tức cùng Tam hoàng tử thành hôn, khâm thử!"

Lưu loát đọc xong, gấp thánh chỉ lại, đưa đến trước mặt Phí Khê, "Khê tiểu thư, tiếp chỉ đi."

Đầu óc nàng hỗn loạn, nàng ghi nhớ được hai chuyện, thứ nhất chính là nàng không cần quỳ xuống, còn...chuyện khác chính là nàng bị người ta bán! Dạ Khê kinh ngạc nhìn vật màu vàng sáng chói đối diện, nàng thật sự muốn xé nát nó! Dạ Khê cúi đầu, biểu cảm âm trầm, tiếp thu vô số ánh mắt thâm độc muốn đem nàng bắn chết, "Ta là ai?" Nàng đột nhiên đưa tay phải của mình ra, đoạn chưởng hiện ra trước mắt Từ công công.

"Ngươi không sợ?" Thoáng xoay người, cho mọi người nhìn rõ đoạn chưởng.

Những người này vừa nhìn thấy bàn tay Dạ Khê, hoảng sợ lui về phía sau vài bước, ánh mắt sợ hãi, bộ dáng như vừa gặp quỷ, hai vị phu nhân kinh hoàng bụm miệng, chỉ có sắc mặt Lão phu nhân vẫn dửng dưng như thường.

Đáy mắt ẩn hiện tia cười nhạt, nàng muốn chính là kết quả này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.