Dị Thú - Tình Nam

Chương 40




Tô Nhu xoay người đi rót nước cho Tô Đồng. Nhân lúc quay lưng với Tô Đồng, cô ta đã cho thêm một ít bột phấn vào nước.

Minh Thù gặm hết miếng bánh cuối, nhấc tay đẩy tới một luồng âm khí. Đầu ngón tay Tô Nhu cứng ngắc, ly nước rơi xuống đất vỡ vụn.

Tô Nhu cảm thấy rợn tóc gáy như thể bị ai đó nhìn chằm chằm nhưng không thấy ai cả.

Con quỷ đó vẫn ở đây sao?

“Chị?” Tô Đồng cảm thấy kỳ lạ nhìn Tô Nhu, ân cần hỏi: “Chị không sao chứ?”

Tô Nhu nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Không sao cả, trượt tay thôi, chị đi dọn dẹp.”

Tô Nhu không dám làm gì nữa, cô ta không rõ đấy là thứ gì. Nếu lỡ chọc giận đối phương, đối với cô ta mà nói chắc chắn không phải chuyện tốt gì.

Nếu như đến để phá Tô Đồng, vậy thì không phải rất tốt sao.

Tô Nhu lo lắng nếu tiếp tục ở đây sẽ gặp chuyện cho nên cô mượn cớ rời đi, tuy rằng Tô Đồng rất sợ nhưng cũng không nghi ngờ.

Ngày hôm sau, mẹ của Tô Đồng đã trở về. Có mẹ ở đây, Tô Nhu không dám làm càn nữa, mỗi ngày đều diễn thật tròn vai người chị tốt.

Có cảnh sát qua hỏi chuyện Tô Đồng, Tô Đồng nói hết chuyện xảy ra trên xe với cảnh sát, so với những chuyện người khác đã kể thì cũng không khác mấy nên không có thêm thông tin gì.

Lúc gặp chuyện không may, Tô Đồng vẫn còn mang miếng ngọc trên người cho nên cô không nhìn thấy gì cả.

Tô Đồng ở lại bệnh viện thêm vài ngày, Minh Thù và Tiểu Hồng cũng đợi ở đây. Ở chung vài ngày, hai con quỷ cũng không làm hại cô, Tô Đồng không còn sợ hãi nữa.

Ngược lại thì lúc Tô Nhu tới, thỉnh thoảng sẽ xảy ra vài chuyện kỳ quái nhưng cũng không phải chuyện gì to tát.

“Sao ngày nào cô cũng ăn vậy, cô có phải là quỷ không đấy?” Tiểu Hồng đã muốn hỏi Minh Thù từ lâu, song ngại Minh Thù khủng bố nên vẫn không dám hỏi.

Hôm nay thật sự không nhịn được nữa, cô nhất quyết phải hỏi.

Có con quỷ nào cả ngày ôm đồ ăn vặt ăn chứ.

Cũng không phải quỷ chết đói nha.

Đã là quỷ thì nên hấp thu âm khí để trở nên lớn mạnh, sao lại ăn mấy đồ ăn tầm thường này.

“Ta có phải là quỷ hay không, không phải ngươi rõ nhất sao?” Minh Thù liếc Tiểu Hồng, Tiểu Hồng cười ha ha. Minh Thù đột nhiên níu lấy gáy cô:

“Đã là ma quỷ, sao cô vẫn duy trì đầu óc minh mẫn như vậy?”

Thông thường ma quỷ không thể nhận thức rõ ràng nhưng hai con quỷ này lại khác.

Tiểu Hồng sợ hãi: “Tôi cũng không biết… Tôi vẫn luôn như vậy, chắc là trời sinh?”

Tiểu Hồng không nói bậy, mặc dù cô là quỷ nhưng cô biết mình không giống những con quỷ khác, đây cũng có thể là lý do người đó tìm đến cô.

Trong phòng bệnh, mẹ Tô Đồng đang thu dọn đồ đạc, bà đột nhiên ồ một tiếng, đem một vật đến trước mặt Tô Đồng: “Đồng Đồng, sao ngọc này lại vỡ rồi?”

“Lúc con tỉnh lại đã vỡ rồi.”

Tô Đồng nói, cô biết ngọc này là do một vị thiên sư cho. Cũng vì khối ngọc này mà nhiều năm như vậy cô mới không nhìn thấy quỷ.

“Chuyện lớn như vậy, tại sao con không nói với chúng ta?” Mẹ Tô vô cùng khẩn trương:

“Con có thấy thứ đó không?”

Tô Đồng liếc mắt nhìn Minh Thù và Tiểu Hồng: “Tạm thời không có.”

Cô không muốn để cho mẹ Tô lo lắng, hơn nữa ở bệnh viện trừ hai con quỷ này, cô quả thật không thấy con quỷ nào khác nữa.

Mẹ Tô thở phào nhẹ nhõm.

Không thấy là tốt rồi.

Tô Đồng cẩn thận hỏi: “Mẹ, cái này có thể sửa không?”

Mẹ Tô cũng không chắc: “Chắc có thể…”

Bà chần chờ nói: “Đợi ngày mai mẹ dẫn con đi tìm xem sao.”

Nếu như con gái không thấy những thứ kia nữa thì quá tốt, nếu như vẫn thấy…

“Mẹ, em gái, xe tới rồi, chúng ta đi thôi.” Tô Nhu đứng ở cửa gọi mọi người, ánh mắt cô rơi vào miếng ngọc trên tay mẹ Tô, hơi nghi hoặc. Sau đó cô ta rời ánh mắt đi, làm như không thấy: “Mẹ, buổi tối làm chút đồ ăn ngon cho em gái nha. Gần đây ở bệnh viện chắc chắn không ăn được gì ngon, một lát nữa con đi mua thức ăn.”

Mẹ Tô cất ngọc đi, tùy ý trả lời một tiếng, sau đó lại quay sang Tô Đồng hỏi han ân cần.

Tô Nhu cắn môi, chủ động qua xách đồ đạc.

“Ôi chao, bà mẹ này cũng thật bất công, thảo nào bà Tô Nhu kia lại muốn giết chết Tô Đồng.” Tiểu Hồng bên cạnh nhổ nước bọt.

Minh Thù cười khẽ, Tô Nhu vốn không nên làm con gái của mẹ Tô, mẹ Tô không thích cô ấy, thật tội nghiệp.

Hơn nữa, chỉ là mẹ Tô cưng chiều Tô Đồng nhiều hơn một chút nhưng đối xử với Tô Nhu cũng không giống người ngoài như những nhà khác. Tô Đồng có, cô ta cũng có, là vì Tô Nhu muốn quá nhiều.

“Những cảnh sát này có vai trò gì chứ, tra cái gì cũng không ra, các người phải bồi thường cho con gái chúng tôi.”

“Con gái đáng thương của tôi, con gái của tôi.”

Một đám người vây quanh trước cửa bệnh viện, động tay động chân với cảnh sát.

Đây là gia đình của những người chết trên chuyến xe bus, nghe nói học cùng trường với Tô Nhu. Bọn họ đi đến thành phố lân cận để tham gia cuộc thi hùng biện, ai mà biết lúc trở về lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

“Cậu cứu bọn họ, vì sao không cứu con gái của tôi, vì sao? Vì sao không cứu con gái của tôi, nó còn nhỏ như vậy.”

“Nếu cậu cứu nó, nó sẽ không phải chết, vì sao cậu không cứu nó, vì sao?”

Tạ Hồi đứng ở giữa đám đông, có người lôi hắn ra vừa khóc vừa mắng.

Tạ Hồi chỉ còn mặc một chiếc quần đùi hoa, tóc bị những người nhà này giựt đến rối bù, quần áo cũng không còn, bả vai bị cào đến rỉ máu, khuôn mặt hơi chau mày.

“Mẹ...”

Đến lúc này, Tô Đồng mới biết bạn học của cô đều chết hết.

“Đồng Đồng, không sao đâu, không liên quan tới con.” Mẹ Tô lập tức an ủi, ở bên cạnh che chở cho cô di chuyển ra ngoài:

“Đừng sợ, mẹ ở đây.”

Nhưng mà họ vẫn chưa thể đi được vì đang bị những thân nhân phẫn nộ này cản lại.

Bọn họ dùng những từ ngữ độc ác công kích Tô Đồng.

“Vì sao không phải là mày chết.”

“Sao mày vẫn còn sống, mày dựa vào cái gì mà sống. Chúng nó đều chết thì mày làm sao mà sống được.”

Mẹ Tô Đồng hết mình bảo vệ con gái, mắng những người đó tới đỏ mặt tía tai.

Minh Thù đứng ở sau, nhìn Tạ Hồi, vừa lúc Tạ Hồi cũng nhìn cô, hắn nở nụ cười khổ, ai mà biết chuyện lại xảy ra thế này.

Hắn đã hết sức cố gắng cứu những đứa trẻ đó.

Minh Thù bay vào đám người.

Lòng người nhỏ nhen.

Đến độ có thể nói ra những lời chết chóc như vậy đối với một đứa trẻ nhỏ tuổi như con mình.

Chỉ vì con họ đã chết.

Cho nên mày cũng không nên sống.

Minh Thù kéo tay Tô Đồng, Tô Đồng giật mình đơ toàn tập, tiếp đấy cô cảm giác áp lực đến nghẹt thở ở trước mặt cũng biến mất.

Sức mạnh vô hình đã tạo ra một con đường, mẹ Tô khóc, đưa Tô Đồng chạy ra ngoài.

Tô Đồng phát hiện Minh Thù và Tiểu Hồng luôn theo cô. Trên đường cô nhìn thấy rất nhiều quỷ, có con còn bay theo cô nhưng chẳng biết tại sao lại không dám tiến lên.

Nguyên nhân chắc là hai cô quỷ này.

Hai cô quỷ thật sự rất tốt.

Tô Đồng nghĩ vậy.

-

Nhà họ Tô.

“Đại nhân.” Thẩm Hàm Nguyệt đột nhiên xuất hiện.

Tiểu Hồng tạm trốn đi thật xa, sợ Thẩm Hàm Nguyệt đóng gói mình chuyển phát nhanh về địa phủ.

“Chuyện gì?” Minh Thù dựa vào bàn học của Tô Đồng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.

“Đại nhân, ngài biết một khu vực sẽ có hai dẫn hồn giả. Thành phố Đông Hoa cũng không ngoại lệ nhưng có một dẫn hồn giả... đã bãi công từ lâu rồi. Tôi muốn xin đổi một dẫn hồn giả để phụ trách khu vực này, nếu không... một mình tôi không làm xuể được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.