Dị Thế Tiểu Nhật Tử

Chương 11: Phần kết - Lạc Phàm




Tiếng reo của điện thoại cứ reo lên liên tục phá hoại giấc ngủ của Hứa Doãn Hạ, Hứa Doãn Hạ hai mắt dần dần mở ra mờ mịt khó chịu, cô thật sự rất khó chịu, cô không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy lúc đang ngủ.

Nhìn đồng hồ ở đầu giường, mày Hứa Doãn Hạ nhíu chặt lại, hiện tại là 3 giờ sáng. Thế mà ai đó không lo ngủ lại đi gọi cô lúc này?

Hứa Doãn Hạ khó khăn ngồi dậy, chồm người lấy chiếc điện thoại trên bàn, vốn còn đang khó chịu chính là khi nhìn đến tên hiển thị trên màn hình điện thoại, ánh mắt vốn nheo lại khó chịu liền biến mất thay vào đó là tia mừng rỡ cùng với ửng đỏ.

Hứa Doãn Hạ nhanh chóng bắt máy.

" Alo? " là anh ấy, nhất định là anh ấy...

Đầu dây bên kia vừa nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Hứa Doãn Hạ vang lên, hai mắt cũng khẽ ửng đỏ, khi anh còn chưa kịp lên tiếng thì Hứa Doãn Hạ đã lên tiếng.

" Là anh đúng không Tư Danh? " giọng nói Hứa Doãn Hạ ru rẩy, nghẹn ngào.

Hoắc Tư Danh môi câu lên, bấm vào nút yêu cần video.

Hứa Doãn Hạ nhanh chóng đồng ý, mặc kệ bộ dạng xấu xí của bản thân mà nhanh chóng nhìn chằm chằm vào camera, rất nhanh sau đó, gương mặt hốc hác của Hoắc Tư Danh xuất hiện trên màn hình.

" Vợ yêu. " Hoắc Tư Danh nhìn gương mặt mếu máo của Hứa Doãn Hạ trong lòng anh chợt mềm nhũn, muốn hôn hôn cắn cắn cô quá đi mất.

Hứa Doãn Hạ vừa hai mắt đỏ ửng, lại nghe giọng nói quen thuộc, không nhịn được mà từng giọt lệ cứ thế tuôn ra, một lời không nói cứ thể khóc lên.

Hoắc Tư Danh tay chân luống cuống, cũng không biết dỗ cô như thế nào khi cả hai xa nhau như vậy, anh vội vàng nói.

" Vợ ơi nín nín, là anh sai rồi. "

" Ngoan nha, đừng khóc nữa, khóc sẽ không tốt cho hai bảo bảo đâu. "

Hoắc Tư Danh chu chu môi như hôn Hứa Doãn Hạ, lại phát ra âm thanh " chụt, chụt ".

" Hôn hôn vợ nè nín đi anh thương vợ nhiều nè có được không? "

Hứa Doãn Hạ nhìn chằm chằm màn hình, nhìn từng cái tái nhợt đến hốc hác ở khuôn mặt anh, trái tim cô thắt chặt lại, cô mấp máy môi nói.

" Chồng... chồng ơi ahuhu... "

" Hô. " Hoắc Tư Danh cứ nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ khóc, mãi một lúc thấy cô bình tĩnh hơn, cơn nức nở cũng dần dần dứt, anh mới nhẹ giọng nói.

" Khóc đủ? "

Hứa Doãn Hạ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng gương mặt tèm lem, mí mắt lại ướt nhũn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ trong màn hình chỉ hận không thể bay sang El hôn cô, ôm cô thật chặt vào lòng, à không phải... nuốt cô vào bụng luôn mới được, chứ nhìn gương mặt như vậy thật sự anh nhịn không được.

" Chụt. " Hoắc Tư Danh chu môi như đang hôn nhẹ má cô mỗi ngày nói.

" Chắc vợ sợ lắm! Anh sẽ không làm vợ sợ nữa đâu, nên đừng có khóc nữa có biết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.