Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Chương 2




(editor: Dungpro)

D: hết chương 220 nhé cả nhà. Mấy chương này dài vô đối, từ khó vô đối. nhiều khi nhìn bản cv mà không hiểu gì luôn. hic. cho lên đây để mọi người đọc cho đỡ sốt ruột. làm vội nên nhiều lỗi nhé, mong mọi người không ném đá.

Một chưởng này không đánh lên người Lý Anh, dư âm lại vừa lệch khỏi thân thể hắn, công phu vừa khéo lệch vào phía sau lưng hắn một chiêu, khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt sợ hãi đồng thời hiện lên một tia hi vọng.

Hắn đã nhận ra, đứa trẻ này không có ý trực tiếp giết hắn, có thể là tưởng tượng lúc trước hắn nói khiến mình sống không bằng chết là như thế nào.

Nhưng mà cũng bởi vì việc này, nói không chừng hắn còn có cơ hội chạy trối chết!

"Đúng rồi, ta còn có chuyện khác phải làm, không thể tốn thời gian ở nơi này." Đứa trẻ đột nhiên nói một câu, trong nháy mắt phá tan hi vọng của Lý Anh.

"Uy uy uy, ta giải thích, ta giải thích, vì câu nói đầu tiên giết người, không khỏi quá độc ác đi!" Lý Anh tuyệt vọng rống to. Trong lòng hắn còn có một tia hi vọng, trong đầu bỗng nhiên hiện bóng dáng của hai đứa bé, hi vọng giọng nói to của hắn truyền đi, có thể khiến chúng nghe được.

Thật không ngờ, chính mình lại có một ngày như vậy, thật đáng buồn phải khẩn cầu hai đứa bé giúp đỡ.

Đứa bé kia bị giọng rống to của Lý Anh làm phiền nhẹ nhàng nhíu mày, biểu tình hung ác nham hiểm lạnh lùng, "Ta đã nói rồi, gọi người khác đến trêu chọc ta."

"Ta cũng không nhớ a..." Lý Anh cũng hận không thể tát mình một cái, vừa tới đã nói tới nguyên nhân không phải tốt, nhưng sao lại nói ra miệng nhiều điều vô nghĩa như vậy.

Họa là từ ở miệng mà ra, cổ nhân thật không lừa ta a!

Đứa trẻ lớn kia không có cho hắn cơ hội, một khối đá bay ra, nội lực hùng hậu khiến cho khối đá kia bay nhanh như gió như điện, với trạng thái hiện tại Lý Anh trốn không thoát.

Ánh mắt hắn càng ngày càng tuyệt vọng và không cam lòng, hét lớn một tiếng: "Mi mắt nhỏ, mắt híp liếc nghiêng, chóp mũi môi mỏng, rất giống quả dưa leo nhỏ đầy gai!"

Hộ vệ: "..." Thần tượng, ngươi ngủ yên đi.

Đứa trẻ lớn ngẩn ngơ, trên má thoáng qua nét ửng đỏ, khiến cho hắn nhìn thấy có vài phần quỷ dị đáng yêu.

"Đi tìm chết, đi tìm chết!" Hắn tức giận gầm nhẹ.

"Ngoao ô - -!" Một tiếng rống quỷ dị vang lên, một bóng trắng nhanh như chớp đánh tới, đánh về phía Lý Anh.

Mặt đất rung lên một tiếng, tảng đá bị đứa trẻ lớn ném ra tạo nên một cái hố trê mặt đất, cũng không phải thi thể của Lý Anh.

Đến như Lý Anh đi nơi nào rồi hả? Hắn đang ở cái hầm kia bên cạnh hai thước vị trí, chật vật ngồi sững trên đất.

"Phốc." Bạch Hổ đứng bên người hắn khinh bỉ khịt mũi một cái, ánh mắt thú sắc lạnh nhìn Lý Anh một cái, thật giống như là đang nhìn một tiểu đệ vô dụng.

Lý Anh chú ý tới ánh mắt nó, một điểm oán hận cũng không có, lúc này hắn chỉ có niềm vui sướng sau khi sống sót sau tai nạn.

Từ lúc hắn ra giang hồ đến giờ, đây là lần đầu tiên đến gần cái chết như vậy.

"Oa, Bạch Hổ thật giỏi." Đứa trẻ lớn tưởng có tên gia hỏa nào đến phá, liếc mắt một cái thấy Bạch Hổ, không nhịn được lộ ra ánh mắt yêu thích.

Bề ngoài Bạch Hổ thật sự là quá oai hùng, bộ lông trắng tinh không tỳ vết kia, trật tự rõ ràng Ngân ban, cùng với băng lãnh ngạo mạn Băng Lam sắc ánh mắt, vô luận đúng nam nữ đều đã thích, huống chi nam tử nội tâm liền có loại đối hung mãnh dã thú yêu thích.

"Meo phốc ~" Bạch Hổ quân tâm trí khó có được, nghe hiểu Đại Nam Hài đối với nó khen, phi thường đắc ý đánh cái xoang mũi gầm lên một tiếng, ngắm Đại Nam Hài. Uh``m hừ, coi như thật tinh mắt, nhìn ngươi khó có được như vậy thật tinh mắt, bản Hổ Gia mới cho ngươi nghe nghe Hổ Gia tiếng kêu, cho ngươi biết cái gì mới nghiêm túc chính đang hổ giữa hổ!

"..."Vẻ mặt Đại Nam Hài hơi quẫn bách, nhíu nhíu mày, ánh mắt vốn yêu thích biến thành ghét bỏ, phất phất tay. "Thôi, mang theo loại đồ này, thực dọa người."

"Ngoao ô!?" Anh Hổ nghe lầm thôi? Quả dưa lùn này nói cái gì!?

"Ngươi và hắn là đồng bọn?" Đại Nam Hài đối mặt với Bạch Hổ lạnh giọng nói.

Bạch Hổ liếc mắt nhìn Lý Anh một cái, nghĩ nghĩ rồi khịt mũi. Hừ hừ, tiểu đệ này thực sự rất không thành khí, nhưng mà đi theo sau mông Hổ Gia lâu như vậy, hay là Hổ Gia nhận thức rồi.

"Vừa hay ta còn chưa nếm qua thịt Bạch Hổ." Đại Nam Hài kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười âm tà, nhìn chằm chằm một người một hổ ánh mắt giống như nhìn vật chết.

Có người âm tà cười rộ lên, làm cho người ta nhìn vô cùng chán ghét, thậm chí đúng là chán ghét, làm cho người ta cảm thấy được đây là người đại gian đại ác người. Đúng là có người rõ ràng chính là cười tà khí, cười âm lãnh, lại có thể hình thành một loại sức quyến rũ khiến người tâm động, dù cho trong lòng chán ghét nhưng không cách nào phủ nhận người này cười xinh đẹp.

Hiện giờ đi tới bên này A Oán và Cơ Nhi nhìn đứa trẻ lớn tươi cười, bọn họ liền cảm thấy không cam không nguyện, người này thuộc loại sau.

Khuôn mặt kia của đối phương giống như đao chém gọt củ ấu rõ ràng, mà sẽ không khắc sâu giống người nước khác như vậy, cái này giống như gió gặp dốc núi, lại có Sơn Thủy cỏ cây thanh tú vẫn như cũ, làm cho người ta cảm giác xinh đẹp, âm u lại rất âm nhu xinh đẹp.

Nếu là người trưởng thành, có thể xưng là tuấn mỹ rồi.

Trận gió thổi trúng hoa bay lượn, uy lực lại lớn đến mức đáng sợ bức tới chỗ Bạch Hổ và Lý Anh.

Đứa trẻ lớn này không biết là chỉ cần một chưởng này cũng đủ đánh gục hai tên kia, bởi vậy hắn xuất một chưởng phóng đến chỗ Bạch Hổ và Lý Anh.

Chưởng của hắn được nửa đường thì bị ngăn lại, đứa trẻ lớn còn chưa kịp kinh ngạc, đã thấy trước mặt xuất hiện một người, một bóng dáng nho nhỏ, sau đó nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh, bình tĩnh như một mặt hồ sáng như gương, mang theo một tia lãnh ý, cùng nội tâm tự phụ kiêu ngạo.

Đứa trẻ lớn cảm thấy mình muốn sa vào mặt hồ phẳng lặng này, tim đập không thể khống chế, hắn quên thu tay lại, ánh mắt nhìn đối phương chằm chằm, thì thào nói: "Ta yêu thích.."

"Ngươi yêu thích, ta sẽ cho ngươi sao?" Cơ Nhi bĩu môi nói. Hắn cho rằng đối phương nói là Bạch Đế.

Hai người chưởng đối chưởng, một trận gió cực kì lớn, thổi bay tóc hai người, đồng thời rút lui.

Đáy mắt Cơ Nhi hiện lên một tia kinh ngạc.

Nội lực của Bé và A Oán trải qua sự nuôi dưỡng của một loạt thiên tài, tuyệt đối có thể so với người trưởng thành, thậm chí có thể sánh với một người trung niên, các cao thủ đều không phải là đối thủ của bọn họ, thật không ngờ đứa trẻ lớn này có thể sánh ngang với bé, thậm chí lại hơn một chút.

Đối phương nhìn ánh mắt bé, khiến bé chán ghét nói không nên lời quay đi. Nhưng mà lúc ở núi Thăng Tiên, ánh mắt mấy lão gia hỏa kia nhìn bé, giống tên kia không sai một phần, cho nên bé dùng sắc mặt nhạt nhẽo đối lại.

Chẳng qua mấy lão gia hỏa kia là ông nội chúng, là người mình, bị người một nhà nhìn như vậy bé không cảm thấy gì, nhưng bị một người xa lạ như vậy nhìn, bé cảm thấy khó chịu.

"Ánh mắt ngươi có vấn đề sao?" Cơ Nhi nhàn nhạt nói với đứa trẻ lớn.

Một bên giúp Bạch Hổ và Lý Anh đỡ một chưởng, A Oán đã đi tới, nhìn Cơ Nhi lại nhìn về phía Đại Nam Hài.

Người khác không biết tâm tư Cơ Nhi, hắn lại rất rõ ràng. Cơ Nhi khó chịu, càng khiến đối phương khó chịu, ai bảo bây giờ bé là "Cơ Nhi" nha.

Nếu hắn có khuôn mặt như đối phương, hắn nghĩ là hắn cũng không cần tên "Cơ Nhi" rồi.

"Không phải." Đại Nam Hài lập tức trả lời, ánh mắt hắn chuyển tới người A Oán, kinh ngạc đánh giá bé, phát hiện toàn thân bé mặc áo choàng, lại nhìn về phía Cơ Nhi, bừng tỉnh đại ngộ, "Hóa ra các ngươi là long phượng thai, ta còn tưởng là có hai cái tiên nữ muội muội... Uh``m?"

Bốn chữ ‘Tiên nữ muội muội’ mời ra khỏi miệng, A Oán và Cơ Nhi đã động thủ.

Mặc kệ hai bên có bằng tuổi hay không, huống chi nhìn bộ dạng đối phương, cũng biết là hắn lớn hơn vài tuổi.

Hộ vệ đứng một bên nhìn thấy bản lãnh của hai đứa bé, biết chúng là người mà không phải đứa trẻ bình thường có thể so sánh được, lập tức bước tới hỗ trợ đứa trẻ lớn kia.

Đứa trẻ lớn cũng mở miệng, "Không cho phép qua đây." Đây chính là lần đầu tiên hắn và tiên nữ muội muội thân mật tiếp xúc, sao có thể cho phép người khác nhúng tay vào.

Tâm tình sung sướng đánh nhau với A Oán và Cơ Nhi.

Từ trước tới nay hắn tìm mỏi mắt không thấy bạn bè cùng trang lứa nào có thể đánh cùng hắn. Bên cạnh hắn không phải người lớn thì cũng là những kẻ bằng tuổi cung kính, trong mắt không phải e ngại kính sợ thì là che giấu chán ghét, mỗi người đều không khác gì con rối, khiến cho hắn vô cùng phiền chán.

Hiện giờ rốt cục đụng phải hai đứa bé có thể cùng hắn đánh, thậm chí so với hắn chúng còn nhỏ hơn vài tuổi, nhưng mà trong mắt tất cả mọi người chúng là những đứa trê khác biệt, tính ra cũng là cùng cấp rồi. Điều này làm cho hắn hưng phấn không nhịn được, hơn nữa đối phương chính là người mà hắn liếc mắt một cái đã cảm thấy đó là người trong lòng, vì thế càng thêm sung sướng.

Thật không hổ là người lọt vào mắt ta, đúng là không giống người thường!

Trong lòng Đại Nam Hài nghĩ như vậy, đánh một lúc lại cảm thấy phiền chán, than thở, "Sao các ngươi cứ đánh vào mặt ta thế?"

"Chính là đánh vào mặt ngươi đó!" A Oán và Cơ Nhi cùng nói.

"..." Đại Nam Hài cho rằng chiêu thức của chúng chỉ là như vậy, nhưng mà lại cảm thấy không thích hợp. Hắn nhớ mặt mũi hắn cũng rất đẹp, vì sao lại chọc bọn chúng tức giận. (Aizzz, ghen ăn tức ở đó, ai bảo ngươi xinh hơn người ta chớ.)

Bốp - -

Trên mắt đứa trẻ lớn lưu lại một dấu to.

"Này, muốn đánh thì đánh cho tử tế." A Oán mất hứng nói.

Lúc bé xuống tay, rõ ràng đối phương cũng có thể đánh bé, nhưng đối phương do dự.

Đại Nam Hài nghe giọng nói thanh thúy non nớt oán giận, há mồm chuẩn bị nói hắn không hạ thủ với tiên nữ muội muội, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Cơ Nhi và A Oán thì lời muốn nói ra nuốt vội vào.

Hắn hiểu rõ, hắn kiêu ngạo của mình, hai đứa bé này cũng có kiêu ngạo của chúng, không cho phép đối phương nhượng bộ.

"Đắc tội rồi." Đại Nam Hài nói một tiếng, sau đó ánh mắt dần dần lạnh đi, khóe miệng theo bản năng hơi hơi cong lên, tạo nên một nụ cười quỷ dị.

"..." Giống như ác ma....

A Oán và Cơ Nhi liếc nhau, thấy đối phương đang nghĩ cách, cũng thấy ánh mắt hưng phấn của đối phương.

Chúng cũng giống như đứa trẻ lớn này, tìm khắp nơi trong thiên hạ mà không thấy đối thủ cùng lứa tuổi.

Mặc dù mọi người đều cho rằng chúng đang chơi, nhưng mà trừ mấy lão gia gia yêu thương mặc chúng làm càn, những người khác đối chúng không hiểu nhau, tầng không hiểu nhau kia tên là tôn kính.

Ba đứa trẻ, có một cái điểm giống nhau, đó là thân thế quá mức cường đại, bản thân quá mức xuất sắc, thêm một điểm giống nhau nữa, đó chính là không có bằng hữu, bạn cùng lứa tuổi.

Chúng xuất sắc tới mức khiến cho những đứa trẻ khác không cách nào tiếp cận, bọn cúng kiêu ngạo khiến bản thân chúng không thể nhân nhượng đám trẻ con bình thường kia, cho dù chúng cố gắng nhân nhượng, nhưng chúng sớm trưởng thành hơn những đứa trẻ bình thường, những đứa bé như vậy thời thơ ấu luôn luôn cô độc, may mắn có thể có cha mẹ quan tâm yêu thương, nếu bất hạnh thì ngay cả sự quan tâm của cha mẹ cũng không có.

Chỉ là người đời trước quan tâm yêu thương, cũng không bằng bạn bè đồng trang lứa vui chơi.

Nếu trước đó nói ba đứa trẻ đánh nhau vì ân oán, lúc này lại hoàn toàn vì nội tâm nóng lòng muốn thử hưng phấn.

Ba đứa bé đánh đến khó phân thắng bại, bên cạnh là hai người một hổ thấy mà mồ hôi lạnh tuôn rơi.

Giờ này khắc này, hộ vệ của Đại Nam Hài và Lý Anh tâm tình quỷ dị như nhau, bọn hắn nghĩ: trẻ con bay giờ đều là ăn tiên đơn mà lớn lên sao!?

Từ xa nghe được tiếng bước chân đi về phía bên này.

Hộ vệ biết tính cách của công tử nhà mình, nói Lý Anh và Bạch Hổ: "Ngăn cản người ngoài tiếp cận."

Chỉ một mình hắn không thể quan sát mọi phương hướng.

Bạch Hổ khịt khịt mũi, hờ hững với lời nói của hắn. Lý Anh miễn cưỡng đứng lên, cười khổ. Bộ dạng này của hắn, có thể ngăn cản được ai?

Hộ vệ không nói gì, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.

"Không cần." Giọng nói của Đại Nam Hài bỗng nhiên vang lên.

Hộ vệ quay lại, phát hiện trận đấu giữa ba đứa trẻ đã kết thúc.

"Bạch Trứng Tròn, nước ấm!" Cơ Nhi phân phó Lý Anh.

A Oán cũng nhíu nhíu mày, nhưng mà trong ánh mắt lại vui mừng.

Trận đánh này tuy không phân thắng bại, nhưng mà có thể nói là vui sướng vô cùng, làm cho tâm tình bọn họ khoái trá. Điều duy nhất không vui là toàn thân đầy mồ hôi, dính dớp khó chịu. Tuy nhiên có thể dùng nội lực đánh ra, nhưng A Oán và Cơ Nhi đều có thói quen vận động cho ra đầy mồ hôi rổi tắm rửa.

"Được." Lý Anh không nói hai lời đáp ứng, dù nói thế nào thì lần này hai đứa trẻ này đã cứu hắn, hắn ghi nhớ trong lòng.

"Đến chỗ của ta đi." Đại Nam Hài đột nhiên nói.

A Oán và Cơ Nhi nhìn về phía hắn.

Có câu nam nhân thành bằng hữu đều từ đánh nhau mà ra, cũng không phải là không đúng. Ít nhất hiện tại chúng nhìn gương mặt của đối phương, không biết là chán ghét sao. (kỳ thật là ghen tị thì đúng hơn?)

Trên thực tế, hiện tại thật sự Đại Nam Hài có phần chật vật, khuôn mặt xinh đẹp kia có chút hồng hồng, mặt trái còn hơi sưng, ngũ quan cũng không rõ ràng, sao lại vẫn khiến hai đứa trẻ ‘chán ghét’ vậy.

Đại Nam Hài cười cười, nụ cười này động đến vết thương ở khóe miệng, khiến hắn hít một hơi.

Một hộp bạc nhỏ tinh xảo xuất hiện trước mặt hắn.

Đại Nam Hài cầm hộp bạc nhỏ nhưng lại nhìn những ngón tay nhỏ xinh, sau đó nhìn đến mặt Cơ Nhi.

"Này, tặng cho ngươi đó." Cơ Nhi nói.

Đại Nam Hài chớp chớp mắt sáng lên khiến cho Cơ Nhi run lẩy bẩy bả vai, lại cảm thấy hắn cười rộ lên thật thú vị, không khỏi hơi cong môi cười theo, nhưng rất nhanh lại ép xuống, ném hộp bạc vào tay hắn.

"Cầm lấy nhanh đi, cười như thế ngốc chết đi được."

Lý Anh và hộ vệ: "..."

Cũng cùng một câu nói lúc trước dẫn tới họa sát thân, hiện tại không khí lại tràn ngập cảm giác ấm áp thư thái.

Đại Nam Hài nhận hộp thuốc, thu lại nụ cười, thật sự nói: "Về sau không thể rồi."

Công tử, người thật sự không bị đập hư não chứ? Hộ vệ không nhịn được nhìn Đại Nam Hài và Cơ Nhi chằm chằm, sau đó đưa ra một kết luận, tình yêu quả nhiên làm cho người ta biến thành ngốc, cho dù là đứa bé vài tuổi, đặc biệt là đứa bé trường thành sớm...

Đại Nam Hài nhận lấy hộp thuốc, không vội vàng bôi thuốc, cẩn thận bỏ vào túi áo của mình, nói tiếp: "Ta ở một thôn trang cách nơi này không xa, có hồ tắm lớn, so với nơi này tốt hơn."

Có nơi tốt hơn, A Oán và Cơ Nhi không nghĩ nhiều đáp ứng, bọn chúng cũng không nghĩ được đứa trẻ lớn này có âm mưu gì.

Ba người gặp nhau, hoàn toàn là việc ngoài ý muốn.

Chỉ là ba tiểu gia hỏa lại không biết, cái ngoài ý muốn này đem đến rất nhiều chuyện thay đổi.

Thấy hai đứa trẻ đáp ứng, đôi mắt đứa trẻ lớn hơi híp lại, lại không nhịn được muốn cười. Nhưng mà nghĩ đến lúc trước Cơ Nhi nói, hắn mới cố gắng mím miệng lại, cuối cùng hình thành vẻ mặt tà khí bức người cười.

Lý Anh nhìn thấy thiếu chút nữa kêu lên sợ hãi: Nụ cười này thật gian trá!

"Ta dắt các ngươi đi?" Đại Nam Hài đưa tay ra với hai đứa trẻ.

Nhận được một cái hí mắt của hai đứa bé.

Đại Nam Hài kinh ngạc nhìn hai đứa bé, "Đây là trẻ song sinh sao, sao lại giống như vậy. Ta nghe nói trẻ song sinh tử có năng lực cảm ứng lẫn nhau, không phải các ngươi cũng có sao?" Nếu không phải hai đứa bé không mặc quần áo giống nhau, có lẽ hắn cũng không nhận ra.

A Oán và Cơ Nhi không trả lời hắn.

Đại Nam Hài cũng không cảm thấy bị ngó lơ, hiện tại còn đang trong cảm giác hưng phấn chưa từng có, cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói ra.

Hắn cảm thấy mình biết kết bạn, còn tìm được người mình thích.

Hai người kia, cho dù là năng lực hay là tâm trí đều tương đương với hắn, là người giống hắn, không e ngại hắn, không bài xích hắn, sẽ thờ ơ với hắn, dám phát hỏa với hắn, coi như không thấy hắn.

Như vậy thật tốt...

Đại Nam Hài cảm thấy lần này mình chạy đến đây, đi tới chỗ này, gặp được hai người kia thật là may mắn.

"Đúng rồi, ta gọi là Vệ Tố, Tố của Hồi Tố." Đại Nam Hài nói, sau đó lại bảo "Vệ là họ của nghĩa phụ ta."

A Oán và Cơ Nhi cảm nhận được chân thành của hắn.

Hắn nói một câu sau kia là muốn họ nói với họ hắn không nói dối tên mình, nhưng không có nghĩa là tên hiện tại của hắn.  

Hắn vốn không định nói rõ hoàn toàn, nói ra sự thật với bọn chúng.

A Oán gật gật đầu đầu, "A Oán." Lại nhìn về phía Cơ Nhi, "Cơ Nhi."

"Cơ Nhi." Vệ Tố cúi đầu nhìn Cơ Nhi.

Cơ Nhi cảm thấy ánh mắt hắn có phần quái dị, nhưng mà hiện tại cũng không tính là quá chán ghét, gật đầu gọi một tiếng, "A tố."

Thời điểm Vệ Tố sinh ra một loại cảm giác tri kỉ với chúng, cảm giác chúng có cảm xúc giống nhau.

Một tiếng "A tố" này xem như đập tan toàn bộ.

Lãnh ý trời sinh hung ác nham hiểm giữa trán Vệ tố đã tiêu tán không ít, khiến hắn trông không khó thân cận như trước.

Hắn cũng không nói rõ ràng, vì sao  liếc mắt một cái đã sinh ra cảm giác yêu thích với hai đứa trẻ này..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.