Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Chương 12




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Trong lòng Doãn Manh không thoải mái, thật ra mấy người đang ngồi đây cũng không mấy ai thoải mái.

Lúc trước luôn miệng nói sẽ không đi, kết quả một kỳ nghỉ cũng im re chuyện này, cuối cùng chuyển lớp còn là chủ nhiệm lớp thông báo, rốt cuộc là có xem bọn họ là bạn bè hay không?

Lúc này, Doãn Manh vẫn còn suy tư một chút, trước tiên ổn định lòng người đã: "Trước tiên các cậu đừng kích động, nói không chừng Lâm Kha hoàn toàn cũng không biết chuyện này."

Vừa nói như vậy xong, khóe miệng mọi người đều khép lại.

Quả thật rất có thể. Hiểu tính bướng bỉnh của Lâm Kha đều biết, từ trước đến nay Lâm Kha luôn là người không quá để tâm vào chuyện học tập này, nói không chừng có thể vì không đến trường học nói rõ, nhà trường cũng đã sắp xếp xong xuôi.

"Tóm lại, nếu không thì Hàn Siêu cậu gọi điện thoại thử cho Lâm Kha xem?" Trần Tư Dĩnh do dự nói.

Hàn Siêu gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra, gọi đi cả buổi, để điện thoại xuống sờ sờ đầu: "Aiz? Tắt máy."

Doãn Manh vội vàng lấy điện thoại di động ra: "Cậu ta dùng một số điện thoại toàn cầu khác."

Tính bát quái ngờ vực của Hàn Siêu nổi lên: "Tớ đều không biết, làm sao cậu biết?"

Doãn Manh: "Hiện tại cái nào quan trọng hơn?"

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, không đợi Doãn Manh gọi đi, ở cửa đã truyền đến tiếng bước chân: "Báo cáo!"

Cô Lý còn chưa lên tiếng, Lâm Kha liền phong trần mệt mỏi tiến vào.

Dưới ánh mắt mãnh liệt của mọi người, bình thản ung dung ngồi xuống chỗ trống ở phía sau Doãn Manh.

Cô Lý ngượng ngùng khụ khụ hai tiếng: "Lâm Kha, thông báo chuyển lớp của em đã phê xuống, có thể đi lớp 1 rồi."

Lâm Kha nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Hả? Nhưng em đã tìm hiệu trưởng nói chuyện em không đi. Lúc đó ông ấy đồng ý."

Cô Lý có chút rầu rĩ: "Tôi không rõ lắm, nhưng thông báo này đã phê xuống...... Nếu không thì bây giờ em đi tìm văn phòng quản lý học sinh ở phía trên hỏi một chút?"

Lâm Kha gật đầu một cái, đúng lúc quay đầu lại ném cho Doãn Manh một ánh mắt, cầm thông báo đi ra ngoài.

Cô Lý thở dài tiếp tục phát sách, xem ra dường như đã biết nội tình gì rồi. Học sinh lớp 7 bây giờ thoạt nhìn hơi có cảm giác bàng hoàng.

Trong chốc lát sau, Lâm Kha trở lại.

Cô Lý hỏi: "Như thế nào?"

Lâm Kha phất phất tay: "Thưa cô, không sao."

Không sao là ý gì? Là cậu ta chuyển đi lớp một, hay là nói cậu ta thuyết phục được cấp trên ở lại lớp 7?

Lâm Kha dùng hành động biểu đạt kết quả. Cậu ta ngồi bất động ở tại chỗ.

Cô Lý cũng không mở miệng nói gì nữa, thoạt nhìn thái độ cũng không muốn tham dự vào chuyện này lắm.

Hàn Siêu chuyên gia rắc rối không nhịn được hỏi tới: "Kha thần, tình hình thế nào á?"

Lâm Kha kiểm tra sách giáo khoa Doãn Manh "Ký nhận" cho cậu ta: "Hiệu trưởng đồng ý rồi. Nhưng chủ nhiệm hành chính tổng hợp không đồng ý, tự ý điều tôi đến lớp một rồi."

Hàn Siêu kinh ngạc, dùng sức vỗ vỗ bả vai Lâm Kha: "Lợi hại á! Kha thần! Cậu dám ương bướng cùng chủ nhiệm hành chính tổng hợp Hùng hắc?"

Chủ nhiệm Hùng người như họ, mặc dù là phụ nữ nhưng tính tình cứng rắn hơn đàn ông, nói một không hai tính tình bảo thủ rất nhiều giáo viên đều không chịu đựng nổi.

Lâm Kha gạt tay Hàn Siêu ra: "Không có á. Cô giáo kia nói chuyển lớp không phải mặc theo ý muốn của tôi, là luật lệ. Hơn nữa hồ sơ của tôi đã sắp xếp sang lớp một rồi, học kỳ này cũng không đổi được, có dị nghị thì bảo mẹ tôi đến tìm cô ấy."

Hàn Siêu nghẹn họng lại: "Mẹ nó, vậy làm sao bây giờ? Để cho mẹ cậu đi tìm cô ấy hả!" Hàn Siêu cũng biết Emma – mẹ Lâm Kha chính là người rất năng động, lực chiến đấu cực cao.

Lâm Kha lầm bầm: "Tìm con khỉ, bà ấy ở nước ngoài. Chút chuyện này đi làm phiền bà ấy còn không nói chết tôi."

Doãn Manh: "Vậy bây giờ cậu làm thế nào? Muốn đi lớp một sao?"

Lâm Kha nhấc chân lên, quăng cho Doãn Manh một ánh mắt khinh thường: "Đi lớp một cái gì. Tôi đi hay không là do tôi quyết định, tôi ở ỳ chỗ này, chỉ cần không quá mức, bọn họ có thể làm gì? Cùng lắm thì cho tôi thông báo phê bình, tôi sợ cái này sao?"

Doãn Manh cười một tiếng ha ha, cô đúng là xem thường Lâm Kha. Cái tên này từ trước đến giờ chưa từng xem mình là học sinh giỏi, kỷ luật vân vân cũng chỉ là cho chủ nhiệm lớp mặt mũi mà thôi ~

Hàn Siêu bội phục nhìn Lâm Kha một cái: "Không đúng, vậy cậu thế này thì tên của cậu ở học kỳ này không chuyển tới lớp chúng ta sao?"

Trần Tư Dĩnh cười xuy một cái nói: "Buồn cười, cơ bản là chủ nhiệm Hùng viện cớ không muốn cho Lâm Kha đổi lại thôi, cũng để lừa mặt hàng ngu dốt như cậu vậy. Theo tớ nói, cơ bản là lúc trước Hùng Linh kia không nên để cho Lâm Kha đi lớp một, hiệu trưởng kia của chúng ta hoàn toàn lười phải trông nom loại chuyện như vậy."

Doãn Manh cười ha hả. Nghĩ thầm, đây là cái cớ lừa học sinh bình thường. Nếu là học sinh bình thường, làm sao dám đối nghịch với chủ nhiệm lớp, vừa nghe cứng rắn thế này, nhiều lắm là oán thầm mấy ngày liền thuận theo. Đáng tiếc đụng phải Lâm Kha không sợ trời không sợ đất, bản thân mình là lớn nhất, mà cũng bắt đầu từ phương diện tình cảm mà nói, cô Lý có thể quản được cậu ta một chút. Nhưng  trước mắt xem ra, chủ nhiệm Hùng làm chuyện này cũng không nói, cô Lý vừa nghe giằng co, thì hoàn toàn không có xu hướng đứng ở trên lập trường của chủ nhiệm Hùng, ngược lại chẳng quan tâm, vừa nhìn là biết là giả bộ không biết, tư thế cường ngạnh chống cự tới cùng.

Nhưng không thể phủ nhận, Lâm Kha làm việc quá tốt. Chuyện không chuyển lớp này, nhiều lắm tên của cậu ta ở lớp 1coi như là vắng mặt, lâu dài cũng không thể bởi vì chuyện này cho Lâm Kha nghỉ học. Dù nói thế nào, trường học đều đang cần học sinh học giỏi, còn dựa vào mấy người này để tranh thứ bậc trong thành phố chứ! Chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng, làm sao ngu đến mức đuổi ra ngoài tặng cho người khác?

Doãn Manh cũng có thể suy nghĩ ra vấn đề này, tất nhiên Lâm Kha không thể nào không nghĩ ra.

Cho nên hiện tại cậu ta không lo ngại gì đỉnh đạc bắt đầu sắp xếp lại sách mới như vậy. Thật ra thì cậu ta cũng không có gì để sắp xếp lại, sách tới đã có Doãn Manh  sắp xếp trật tự từ nhỏ đến lớn sắp hàng chỉnh tề, tên cũng đã viết xong, hầu hạ này được gọi là chu toàn đúng mực.

Đại gia Lâm Kha chỉ cần lật một cái bày tỏ hài lòng là được rồi. Trên thực tế, đại gia cậu ta đang cố gắng khép lại khóe miệng đang nhếch lên của mình, làm ra vẻ tập mãi thành quen, đáng tiếc vẫn lộ ra đầu mối.

Trần Tư Dĩnh quay đầu lại: "Kha thần, sao cậu cười vui vẻ thế? Đối chọi với chủ nhiệm Hùng làm cho cậu vui mừng như thế à."

Lâm Kha "Hừ" một tiếng không nói gì, nghĩ thầm, bà lão kia nói gì cũng không thể làm cho tâm tình của cậu ta có mấy cọng lông biến hóa ~

Hàn Siêu còn đắm chìm trong hành động Lâm Kha bỏ đi đối kháng với cấp trên nói không ra lời. Cô Lý đã phát xong sách vỗ tay một cái, giống như nói chuyện phiếm bắt đầu nói một vài hạng mục công việc cần chú ý trong học kỳ mới, sau khi nói xong chuyện vặt vãnh bèn tổng kết lại: "Được rồi, vậy hôm nay tới đây, ủy viên tuyên truyền và ủy viên văn hóa mang kỳ báo bảng đầu tiên ra vẽ đi, chủ đề là tựu trường. Sau đó vệ sinh tổ thứ nhất quét dọn một chút...... Chẳng qua tôi thấy đã thật sạch sẽ rồi, trước khi tôi vào phòng học đã nhìn thấy Doãn Manh và Vương Thanh Nhã đang dọn dẹp, đây đều là công lao nỗ lực của các em ấy......"

Lời còn chưa nói hết, phía dưới Hàn Siêu đã dẫn theo đám học sinh vỗ tay rồi.

Sau khi cô Lý biểu dương Doãn Manh và Vương Thanh Nhã xong, còn nói: "Vậy, tôi thấy hôm nay tới đây thôi. Một lát nữa 10 giờ, ủy ban thể thao tổ chức đến hội trường lớn làm lễ tựu trường, tôi sắp có buổi hội nghị nhỏ, các em còn có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?"

Hàn Siêu nhanh chóng giơ tay: "Thưa cô! Chúng ta còn chưa thu bài tập!"

Cô Lý kinh ngạc một chút: "Ồ, Hàn Siêu, em tích cực như vậy thật đúng là hiếm thấy ah! Bài tập của tôi chính là để mọi người ôn tập ngữ văn, ngữ văn là phải cũng cố rồi mới biết mới, không cũng cố là không nắm được. Chủ yếu là làm cho mình, không phải cho tôi, chỉ thu 5 bài ghi chép tuần, còn lại cũng không cần thu."

Hàn Siêu trợn tròn cặp mắt, cậu ta giằng co một buổi sáng, ngữ văn cái gì cũng viết xong, chỉ là không có chép ghi chép tuần, không ngờ giáo viên lại chọn thu cái này!!! Thật là! Chẳng lẽ là nộp giấy trắng sao?!?!

Doãn Manh thiếu chút nữa cười nghiêng ngã, tên này không có làm bài tập còn hỏi, quả thực là tự chui đầu vào lưới ah!

"Mẹ nó!" Hàn Siêu tức giận đến hỉ mũi trợn mắt, Lâm Kha nhìn điệu bộ này của cậu ta liền vui vẻ, vui sướng khi người gặp họa cười cả buổi.

Hàn Siêu vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Kha, lại nhớ tới tên này cũng là một chữ cũng không động, một chút cũng không có thua thiệt, liền tức thiếu chút nữa nhảy dựng lên độc đấu: "Hừ, ╭(╯^╰)╮, tớ bảo Manh Manh không cho cậu mượn chép!"

Thật ra Lâm Kha vốn không có ý định chép bài tập, trên đầu cậu ta đang vác cái tội danh "Kháng chỉ bất tuân", còn sợ gì làm hay không làm bài tập? Nhưng vừa nghe Hàn Siêu thế mà lại lấy Doãn Manh ra uy hiếp, bèn phấn chấn lên, trực tiếp kéo lấy tóc của Doãn Manh: "Cậu nói cho ai mượn?"

Doãn Manh đang chuyên tâm thu xếp sách bỗng đầu đau nhói, hít một tiếng, cái tên này như thế nào lại học kéo tóc giống như Hậu Nghiêu Sở rồi!

"Tất cả đều cho, tất cả đều cho!"

Doãn Manh muốn lấy lòng cả hai không biết lời kia vừa thốt ra vừa vặn chọc cho cả người Lâm Kha không thoải mái, cậu ta vừa để tay xuống, cười một tiếng, có chút âm dương quái khí: "Doãn Manh cậu thật là nghĩ một đằng nói một nẽo á."

Doãn Manh quay đầu lại: "Hai cậu đấu của hai anh cậu, đừng kéo tôi vào."

Lâm Kha híp hai mắt lại: "Rõ ràng cậu cho Hàn Siêu mượn chép từ sáng sớm, tên này không chỉ không có chép xong còn hỏi tới hỏi lui làm cậu phiền, thật ra thì cậu hoàn toàn không muốn cho cậu ta mượn ấy nhỉ!"

Doãn Manh hắc một tiếng: "Tính tình tôi làm sao không tốt như vậy?"

Hàn Siêu: "Lâm Kha cậu lại giở trò xấu, thế mà lại châm ngòi ly gián!"

"Châm ngòi ly gián đầu tiên cũng phải xem các cậu ah, Doãn Manh lập trường rất không kiên định, vừa nói liền cho tất cả, dễ nhận thấy không phải loại người như cậu nói ah. Hàn Siêu ~" Lâm Kha thành thạo, mặt mày tươi cười.

"Đủ rồi đủ rồi, các cậu đã mấy tuổi rồi." Doãn Manh thật sự nhịn không nổi loại đối thoại giống như "Cung Tâm Kế" này, lên tiếng cắt ngang, "Muốn chép thì chép nhanh đi, nói nhảm nữa tất cả đều không cho mượn!"

Hàn Siêu nghe xong lời này bèn ngậm miệng lại, nhưng đối với Lâm Kha thì cũng không đủ dùng.

Lâm Kha bĩu môi một cái, vừa muốn bắt đầu "Phát công" về phía Doãn Manh, một hồi chuông dễ nghe vang lên giải cứu Doãn Manh vừa mới tựu trường liền sống trong dầu sôi lửa bỏng.

Trịnh Gia Thạc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đứng lên: "Mọi người, chúng ta xuống lầu tập họp trước hội trường lớn rồi đi vào nhé!"

Vừa nói xong, dân chúng lớp 7 rối rít đứng lên, để cặp sách xuống đi xuống lầu.

Có mấy nam sinh tới an ủi Lâm Kha, cùng Lâm Kha vừa trò chuyện vừa đi ra khỏi lớp. Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh đi theo phía sau nam sinh, đang trò chuyện chút chuyện lý thú của nghỉ đông, thì Trần Tư Dĩnh đột nhiên kinh ngạc nhìn, kéo kéo vạt áo Doãn Manh: "Manh Manh! Cậu xem?"

"Gì?" Doãn Manh hoàn hồn.

Con ngươi của Trần Tư Dĩnh cũng sắp trừng ra ngoài: "Cậu xem á! Kha thần!"

Doãn Manh bị Trần Tư Dĩnh hô to không thể không ngẩng đầu nhìn, nhưng trừ nhìn thấy mấy nam sinh chiều cao "Cao vút trong mây" ra thì không thu hoạch được gì: "Làm sao vậy?"

Trần Tư Dĩnh không hiểu tại sao Doãn Manh có thể chậm lụt như vậy: "Cậu ngốc sao? Không nhìn thấy Kha thần và Lương Vĩ Kiệt cao như nhau, chỉ lùn hơn anh Siêu một chút sao?"

Lương Vĩ Kiệt chưa tính là nam sinh quen thuộc với bang phái kia của Hàn Siêu, nhưng học thần ai cũng yêu á, cái này cũng không thể ngăn cản người ta lấy lòng Lâm Kha.

Nam sinh này ở trong lớp cũng không có gì đặc biệt, cũng là ủy viên tuyên truyền, tính cách có chút bảo thủ, chiều cao cũng không thấp, nhìn thế nào cũng phải chừng 1 mét 8. Chiều cao này đối với loại “Người thấp bé” Doãn Manh Trần Tư Dĩnh, đương nhiên chính là sinh vật cao vút trong mây.

Mà Lâm Kha kia từ trước đến giờ đều bị mọi người gọi tới gọi đi "Nhóc lùn này, nhóc lùn nọ", thế mà không thấp nữa?

Doãn Manh được Trần Tư Dĩnh nhắc nhở cũng kịp phản ứng, Lâm Kha thế mà cao 1 mét 8 rồi?

Thật là một kỳ tích, mặc dù gần như tất cả nam sinh đều tự nói với mình là, sự khác biệt vẫn còn rất lớn. Nhưng kỳ nhân Lâm Kha này, ở trong lòng Doãn Manh vẫn dừng lại như cũ, cho nên thế nào cũng không kịp phản ứng với sự thật nhóc lùn đã cao lên này.

Hai người đang nói chuyện, Lâm Kha đã xuống cầu thang xong quay đầu lại, đúng lúc ánh mắt chạm phải Doãn Manh đang đứng chần ngần bên trên bậc thang, nhìn thẳng tới: "Cậu phát ngốc gì vậy?"

Đầu óc Doãn Manh bùm nổ tung, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? 

Khi một người đã không còn tồn tại nhược điểm, vậy người bạn nhỏ còn có thể cùng nhau đùa giỡn hay không?!?!?!?

Ặc ặc ặc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.