Dị Thế Tà Quân

Chương 7: Mịt mờ khó hiểu




"Trời, chuyện này có liên quan gì tới ta chứ? Ta là Đại Hoa đệ nhất mỹ nam tử, sao lại lấy một lão bà được. Ta so với lão Từ này còn thông minh hơn. Từ Văn Trường việc lớn khôn ngoan mà chuyện nhỏ lại hồ đồ. Nếu như ta là hắn, Tô Khanh Liên này mà cứ quyết liệt như thế, ta liền trói mụ lại ngay, rồi cùng bà ta bái đường thành thân, động phòng hoa chúc sinh hạ liền năm, sáu, bảy, tám đứa con, để xem bà ấy có còn không coi ta là tướng công hay không!"

- Học hắn để làm gì, nếu nói về chuyện này…

Lâm Vãn Vinh ngập ngừng rồi nói tiếp:

- Lão phải học ta mới đúng.

- Học ngươi cái gì?

Đại tiểu thư gạt nước mắt hỏi.

Lâm Vãn Vinh cảm khái phán:

- Học ta, phải kiên cường, bá đạo, bác ái, dũng cảm tiến lên. Đối với nữ tử, đi thẳng không xong thì đi ngang, đi ngang mà không xong thì lăn tới, thủ đoạn phải có ngàn vạn cách, tuyệt không được buông tay giữa chừng. Từ lão nhân này thật ngốc như trâu, chuyện này thôi mà chẳng biết cách xử lý.

Cảnh tượng vốn thập phần bi ai, bị Lâm Tam này hồ đồ loạn ngữ nói một hồi phá hoại hết cả không khí, Đại tiểu thư liền tức giận:

- Người này thật không biết cư xử ra sao cả, mọi người đang vui vẻ thì lại làm cho người ta khóc, khi người ta khóc rồi thì lại làm cho người ta bật cười, thật là đáng ghét.

Hai người còn chưa nói xong, bỗng nghe thấy một tiếng đứt đoạn, chính là tiếng cầm huyền bị đứt dây. Quay lại nhìn kỹ, chợt thấy Tô Khanh Liên kia mặt mày trắng nhợt như tuyết, đang ra sức kéo đứt dây cầm huyền, nàng nhìn Từ Vị, chậm rãi nói:

- Từ công tử, dao cầm này chính là quà tặng của ngươi năm xưa, hôm nay xin trả lại cho ngươi, cũng chấm dứt luôn ba mươi năm tình cảm.

Từ Vị môi mấp máy, nói không ra lời, Tô Khanh Liên cười thê lương, chầm chậm tiến đến bờ thuyền, chuẩn bị nhảy xuống hồ. Lâm Vãn Vinh nhanh mắt nhanh chân, vài bước tiến lên cản lại, giữ chặt ống tay áo Tô Khanh Liên nói:

- Tô tỷ tỷ, bên này nước nông lắm, qua bên kia mới được.

- Ngươi, ngươi có ý gì ?

Tô Khanh Liên cả kinh nói.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

- Hoàn thành tâm nguyện cho người đây.

Còn đang nói, Từ Vị đã bắt kịp, tiến lại giữ chặt tay Tô Khanh Liên, kích động nói:

- Khanh Liên, nàng ngàn vạn lần chớ xúc động, năm xưa ta phụ nàng, ta sẽ bồi tội, xin nàng hãy cho ta một một cơ hội.

Tô Khanh Liên khóc nức nở:

- Ngươi bây giờ mới nói những lời này với ta làm gì, buông ta ra… buông ra… hãy để ta chết!

Từ Vị cẩn thận giữ chặt Tô Khanh Liên, hai người cứ dây dưa, dùng dằng.

Lâm Vãn Vinh cảm thấy buồn bực, hai người này, rõ ràng tình chàng ý thiếp, lại còn giả vờ một mực đòi sống chết, đã là lão nhân năm sáu mươi tuổi rồi mà vẫn còn làm bộ làm tịch.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng đi đến bên người hắn, nhíu mày hỏi:

- Làm thế nào cho tốt đây?

Lâm Vãn Vinh cười:

- Chẳng phải ngươi giấu hồng tuyến trong tay áo sao?

Đại tiểu thư mặt có đôi chút đỏ hồng lên:

- Ai giấu hồng tuyến chứ, ngươi muốn dùng làm gì?

Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn Tô Khanh Liên và Từ Vị khẽ cười:

- Thấy hai người này ồn ào náo nhiệt, nói không được, tiện thể chúng ta làm ông mai bà mai thôi.

Đại tiểu thư tức thì hiểu được ý tứ của hắn, che cái miệng nhỏ nhắn cười nói:

- Biết ngươi có nhiều quỷ kế lắm mà.

Tốt lắm, tốt lắm, chớ có kéo đẩy nữa. Lâm Vãn Vinh đi đến bên người Từ Vị, khẽ kéo tay áo khẽ gài quả tú hoa châm dính hồng tuyến rồi giấu dưới trường bào của lão, sau đó cất cao giọng nói:

- Xin hãy nghe ta nói một lời.

Đại tiểu thư cũng âm thầm đến cạnh Tô Khanh Liên, khẽ cài hồng tuyến vào áo bà.

- Công tử là người phương nào?

Tô Khanh Liên vừa khóc vừa hỏi Lâm Vãn Vinh.

- Ta là người phương nào ư?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Bỉ nhân Lâm Tam, Từ Văn Trường được xưng thiên hạ đệ nhất tài học, ta cũng xưng thiên hạ đệ nhị. Tô tiểu thư hỏi hay lắm. Ngày sau toại tâm nguyện cần phải nhớ báo đáp ta nhé.

- Ta sắp chết, ngươi còn nói toại tâm nguyện gì?

Tô Khanh Liên khóc lóc nói.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

- Mạng người đâu phải cỏ rác, vẫn còn nhiều hoa thơm quả ngọt phía trước, sao có thể dễ dàng nói sống nói chết? Tô tỷ tỷ, ba mươi năm qua đều đã là quá khứ, người bây giờ sao không để ý tới hiện tại trước?

Tô Khanh Liên cảm khái thở dài, Lâm Vãn Vinh làm cho bà có đôi chút do dự:

- Từ tiên sinh, Tô tỷ tỷ, ta lại hỏi vài chuyện, xin hai vị nhất định phải trả lời đàng hoàng, chớ có giấu diếm đấy. Bây giờ thời khắc quan trọng, hãy nói thực lòng nhé.

Từ Vị tự nhiên biết Lâm Tam này là muốn giúp đỡ mình, vội vàng gật đầu, Tô Khanh Liên cũng không nói năng gì.

Lâm Vãn Vinh ung dung hỏi:

- Văn Trường tiên sinh, ngài mấy năm nay có phải là đã đã quên Tô tiểu thư?

Đã đến nước này, Từ Văn Trường cũng chẳng giữ thể diện gì nữa, vội đáp:

- Sao lại nói như thế! Dẫu đã ba mươi mùa xuân hạ trôi qua, ta vẫn mãi một lòng luôn mong nhớ Khanh Liên, cũng đã không biết bao lần gửi thư thăm hỏi nàng.

"Nguyên lai Từ Văn Trường này cũng viết thư tình cho Tô Khanh Liên à, khá quá", Lâm Vãn Vinh nói nói tiếp:

- Vậy vì sao ngươi chậm chạp không đến gặp Tô tiểu thư?

Từ Vị thở dài:

- Phong thư của Khanh liên ngày xưa, cả thiên hạ đều biết, bởi lỗi lầm của ta mà đã đoạn tuyệt quyết không chung đường. Ta còn mặt mũi nào đến gặp lại nàng ?

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, chuyển sang hỏi Tô Khanh Liên:

- Tô tiểu thư, người thật sự không hề nhớ tới Từ tiên sinh ư?

Tô Khanh Liên nghiêm mặt hừ một tiếng, trong mắt cũng hiện lên một thoáng bất mãn, Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

- Chuyện này xin nhường cho ta trả lời. Tiểu thư niêm phong cầm hơn ba mươi năm, chỉ vì yêu người ta mà sinh ra ưu hận, nhung nhớ đằng đẳng bao năm nên nỗi hận như cào xé tâm can. Nói như vậy có đúng không, Tô tiểu thư?

Tô Khanh Liên sắc mặt thoáng đỏ hồng, liền thở một hơi dài, cuối cùng không phủ nhận.

Lâm Vãn Vinh lại nói:

- Từ tiên sinh, ngài đến tìm Tô tiểu thư, lão bà của ngài có biết hay ko?

- Nàng đã không còn sống nữa!

Từ Văn Trường giọng ảm đạm.

- Cô ta mất rồi, ngươi mới đến tìm ta? Ngươi thật là kẻ vô tâm không còn tính người mà.

Tô Khanh Liên liền khóc nức nở.

Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Từ Vị, lão nhân này, thật không khéo ăn nói gì cả? Hắn thở dài nói:

- Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau! Hai người các vị, trai không vợ, gái không chồng, lại là có tình cảm với nhau, hoài niệm thương nhớ nhau hơn ba mươi năm, tại sao gặp nhau lại nói chuyện chết chóc? Thứ cho ta nói thẳng, các ngươi còn sống được bao lâu nữa, vì sao cứ mãi gò bó, bỏ lỡ mất cơ duyên cuối cùng này?

- Từ tiên sinh, Tô tiểu thư, dẫu các ngươi muốn chia lìa nhau cũng được đâu, hồng tuyến kia đã xuất hiện, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được.

Đại tiểu thư cười nói.

Từ Vị và Tô Khanh Liên vội vàng cúi đầu nhìn lại, đã thấy một sợi hồng tuyến thanh mảnh nối kết hai người lại.

Hai lão nhân đồng thời sắc mặt đỏ bừng, biết chuyện này do đôi nam nữ trẻ tuổi này gây nên. Từ Vị dù sao đã làm quan lớn trong nhiều năm, biết ngay phải chớt lấy thời cơ, thuận thế giơ tay nắm lấy Tô Khanh Liên nói:

- Khanh Liên, ta thật sự vẫn luôn hằng mong nhớ đến nàng!

Tô Khanh Liên mặt đang tái nhợt nhưng hai má cũng dần dần đỏ ửng, cũng không biết nói gì, chỉ có nước mắt tuôn rơi như mưa.

Từ lão nhân này cũng biết nắm chắc thời cơ, ra tay một lần là chiếm luôn nữ nhân người ta. Lâm Vãn Vinh kéo Đại tiểu thư qua một bên tránh đi, cười nói:

- Tiết mục tới không dành cho trẻ em, chúng ta không được nhìn, làm gián đoạn bọn họ.

Đại tiểu thư cùng hắn lui ra ngoài, ngồi ở bên mạn thuyền, mỉm cười mắng hắn:

- Ngươi vừa mới đứng đắn được chốc lát lại nói năng bậy bạ liền.

Nàng nhìn xa xa liếc mắt thấy Tô Khanh Liên, khẽ nói:

- Tô tiểu thư chung tình đến tận bây giờ, không tiếc mạng để bày tỏ tình cảm, chính là hình mẫu cho nữ tử khắp thiên hạ.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

- Đại tiểu thư, ta nghĩ Tô tiểu thư này cũng có chút tính toán đấy.

Tính toán cái gì? Đại tiểu thư nhíu mày hừ nói:

-Ngươi nghĩ người trong thiên hạ ai cũng xảo trá như ngươi ư?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Đại tiểu thư, ngươi hãy nghĩ coi, Tô Khanh Liên nhảy sông trước mặt Từ tiên sinh, bà ta có chết được hay không?

Tiêu Ngọc Nhược sửng sốt một chút, gần bên Từ đại nhân còn có nhiều thuyền khác, đều là hộ vệ của lão, cho dù Tô tiểu thư kia nhảy sông, hoàn toàn có thể cứu ngay lập tức được. Theo như thế thì Tô Khanh Liên quả thật không chết được.

Thấy Đại tiểu thư mặt mày nhăn nhó, hắn tiếp lời:

- Như ta thấy, thủ đoạn của Tô lão bà này là muốn Văn Trường tiên sinh nhìn thấy cảnh bà ta tự tử, muốn làm hắn đau lòng, coi như là một sự trừng phạt nho nhỏ. Mưu kế này cực kỳ hữu dụng.

Thủ đoạn đàn bà, một khóc lóc, hai là làm náo lên, ba là dọa treo cổ, Lâm Vãn Vinh điểm này đều đã xem qua, không có gì kỳ lạ.

- Ý ngươi nói nhu vậy, Tô tiểu thư sớm đã tha thứ cho Từ tiên sinh?

Đại tiểu thư nghi hoặc nói.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu rồi thở dài:

- Tự nhiên thôi, có lẽ năm đó Tô tiểu thư khi gửi thư đi, đã bắt đầu hối hận, chỉ là bà ta bị các ngươi coi như hình mẫu cho nên không thể nuốt lời. Từ tiên sinh và bà đều không thể chịu mất mặt, bởi vậy mới kéo dài ba mươi năm. Kỳ thật, bọn họ nói chung chỉ cách nhau một tờ giấy, đốt hủy hay làm cái gì khác mà chẳng được.

Suy nghĩ này thật tinh tế, thật đúng là chỉ cách nhau một tờ giấy, Đại tiểu thư trong lòng khẽ than oán, nàng liếc mắt nhìn Lâm Tam khẽ cười nhẹ:

- Hôm nay se duyên bằng tơ hồng, xem ra ngươi đã làm được một việc thiện, chỉ đó điều thủ pháp hơi sai rồi.

- Sai chỗ nào chứ?

Lâm Vãn Vinh không sao giải thích nỗi liền hỏi.

- Hồng tuyến đó, ngươi đã cột sai chỗ.

- Vậy chứ cột chỗ nào?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên.

- Hồng tuyến cột ở gót chân, ngươi vừa mới khoe thiên hạ đệ nhị tài học mà ngay cả điển cố này còn chưa nghe qua ư?

Đại tiểu thư đắc ý cười, thần sắc giống như tiểu cô nương, cảm thấy hợp dạ, hứng khởi với sự biến đổi vi diệu này, lơ đãng buộc hồng tuyến vào gót chân.

Trời! Việc này thật sự là không có nghiên cứu qua, Lâm Vãn Vinh cũng làm bộ bắt chước, buộc đầu kia của hồng tuyến vào chân mình rồi nói:

- Có phải buộc như vậy không, xem ra ta đã học chưa kỹ. Ta với Đại tiểu thư xem ra cũng có duyên phận, mà làm sao buộc được đây?

Tiêu Ngọc Nhược sửng sốt, ngơ ngác nhìn hồng tuyến nối chân hai người, trên mặt đột nhiên đỏ bừng, nhẹ giọng nói:

- Lâm Tam, ngươi buộc bậy bạ, mau mau tháo ra.

Nàng nói mà trên mặt đầy vẻ thẹn thùng, không dám ngước mặt lên nhìn hắn.

- Ngươi bị làm sao mà lúng túng vậy?

Lâm Vãn Vinh cười:

- Việc nhỏ nhặt này thì có gì phải e ngại chứ?

Hắn đang muốn tháo hồng tuyến, bỗng nhiên nghe "xoạt xoạt" vài tiếng, từ phía dưới đột nhiên xuất hiện nhiều bóng đen, ánh đao loang loáng, một tên cao lớn hét vang:

- Giết Từ Vị!

Một kẻ khác đột ngột vung kiếm không ngừng ngại cắt đứt hồng tuyến nối chân của hai người. Sợi tơ hồng kia liền đứt đoạn, vô thanh vô tức rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.