Dị Thế Tà Quân

Chương 47: Hắc Dạ Kinh Phong




Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: Troi Oi
Biên tập: Melly

- Chém ngã? Chém ngã như thế nào? Không phải là cũng muốn học theo Trình Đức, cấu kết với lũ đạo tặc đó đấy chứ?

Trong mắt Lạc Mẫn hiện lên một tia ngạc nhiên, cười nói.

- Nếu có thể đánh bại Trình Đức, vậy cùng lũ đạo tặc đó câu kết có gì là không thể.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười liếc mắt nhìn Lạc Mẫn:

- Lạc đại nhân, Trình Đức này đã làm rất nhiều việc ác, vì sao ngài mãi vẫn chưa đánh đổ hắn? Theo đạo lý thường mà nói, cho dù phía sau Trình Đức có người, thì sau lưng ngài còn có hoàng đế mà. Người kia quyền thế lớn thế nào, cũng không lớn hơn hoàng đế được. Ngày lễ mừng thọ lão phu nhân, hoàng thượng tự mình ban cho tấm biển, lại an bài đông đảo hộ vệ trong cung bảo vệ ngài an toàn. Theo ta thấy, hoàng đề rất coi trọng ngài. Có thể nào đối với người mà mình coi trọng không ngừng tham tấu tham quan, hoàng đế sao lại chẳng động lòng?

Mắt Lạc Mẫn chợt sáng lên:

- Lâm công tử quả nhiên kiến giải phi phàm. Không dám dấu ngài, Từ đại nhân cũng từng nhắc nhở với ta nguyên nhân trong đó, nhưng chỉ là nói mập mờ, sau đó lão còn đặc biệt đề cập đến tên công tử. Xem ra Văn Trường tiên sinh sớm biết Lâm công tử có thể giải ưu phiền trong lòng ta. Xin công tử mau mau nói tiếp.

Ngất, ta băn khoăn cái lão hồ ly Lạc Mẫn này sao vội vội vàng vàng gọi ta lại. Nguyên lai là Từ Vị đã ngầm chỉ dẫn cho. Từ Vị tất nhiên là có những lời không thể nói rõ ra được, mới nhờ miệng của ta truyền đạt. Lão này cũng thật gian xảo!

Lâm Vãn Vinh nói:

- Nếu đã như vậy, Lạc đại nhân đã từng nghĩ kỹ đến nguyên nhân trong đó chưa?

Lạc Mẫn thở dài:

- Người làm quan như chúng ta, sao có thể không quan tâm đến thánh ý? Trình Đức tham nhũng hối lộ làm hỏng kỷ cương phép nước, chứng cứ không thể chối cãi. Nhưng Hoàng thượng lại ra vẻ nhìn nhưng không thấy. Ngay cả những đồng liêu khác cũng cảm thấy kỳ quái. Nếu là vài năm trước, hoàng thượng căn cơ vẫn chưa ổn định, thời cơ chưa tới cho nên chưa động đến Trình Đức, như thế còn có thể nói. Nhưng hôm nay hoàng thượng sớm không sợ chủ tử sau lưng Trình Đức, chính là lúc chặt đứt tay chân của hắn, không hiểu vì sao lại không làm. Huống chi Trình Đức cùng Bạch Liên giáo cấu kết, làm dao động căn cơ Đại Hoa ta, lại không xử hắn, thực sự là không thể giải thích được.

Lâm Vãn Vinh rảo vài bước, đột nhiên xoay người nói:

- Lạc đại nhân, ta xem chưa chắc là hoàng đế không vội. Giang sơn này là của người, người quan tâm hơn bất kỳ ai, sao lại có thể lưu lại loại tai họa như Trình Đức? Trước mắt, bên trong có yêu nghiệt, bên ngoài có địch mạnh. Theo ta thấy, hoàng đế không phải không vội, mà là còn vội hơn cả ngài.

Lạc Mẫn nhíu mày cả kinh:

- So với ta còn vội hơn?

Lão bước nhanh vài bước, suy nghĩ cẩn thận một phen, sắc mặt đột nhiên vui vẻ, xoay người lại nói:

- Ta hiểu rồi. Lâm công tử, đúng như ngài nói, hoàng thượng không phải là không muốn làm việc này, mà còn muốn xử Trình Đức hơn bất cứ ai. Chỉ là nếu muốn lật Trình Đức, hoàn toàn không thể bỏ công một ngày là được, nếu ta dùng cách thức tham tấu, hiệu quả vô cùng chậm. Cứ kéo dài như thế, đối với triều đình có hại chứ không có lợi. Cho nên hoàng thượng mới kéo dài mãi không làm.

Trong mắt Lạc Mẫn hiện lên nét hưng phấn:

- Ngài muốn ta xuất một đòn dành toàn thắng.

- Cho nên y không luận tội Trình Đức, rồi lại thêm tuyên dương ngài. Mục đích chính là để ngài tiếp tục làm tới.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

- Nếu ta đoán không sai, thủ đoạn của ngài càng mau lẹ ác liệt, hoàng đế lại càng thích. Tốt nhất một lần giải quyết xong Trình Đức, e rằng Hoàng Đế đến nằm mơ cũng thầm nở nụ cười.

- Càng mau lẹ ác liệt càng thích? Hoàng thượng là muốn ta giết…

Lạc Mẫn vỗ trán:

- Ta hiểu rồi. Khó trách Từ tiên sinh không chịu nói rõ cùng ta.

Lạc Mẫn vái Lâm Vãn Vinh một cái rồi nói:

- Lâm công tử thật là chỉ một câu đã đánh thức người trong mộng là ta. Lão hủ vô cùng bội phục. Nếu công tử nhập triều, tất nhiên sẽ mau chóng thăng tiến, phong vương bái tướng chỉ là trong tầm tay.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Ta đối với việc làm quan không có gì hứng thú. Chỉ muốn cả đời kiếm đủ tiền xài. Sống một cách thanh thản yên bình là ta hài lòng rồi.

Lạc Mẫn gật đầu:

- Lâm công tử chí hướng cao xa, lão hủ thật sự theo không kịp. Nhưng xin Lâm công tử chỉ bảo ta phương pháp xử Trình Đức.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Từ Vị đại nhân lần này đến Kim Lăng, mang theo người cái gì?

- Thánh chỉ, kim bài cùng với binh phù.

Lạc Mẫn nói.

- Từ đại nhân có những lời không tiện nói. Kỳ thật, có mấy cái thứ đó cũng đủ để xử Trình Đức.

Lâm Vãn Vinh cười the thé:

- Từ đại nhân điều động binh mã hai nơi Chiết Giang cùng Sơn Đông, trên tay nắm chắc trọng binh, lại có kim bài. Chỉ cần Lạc đại nhân cung cấp tội chúng, Từ đại nhân sẽ lập tức đi bắt Trình Đức. Dù cho Trình Đức chưởng quản bộ kỵ doanh của Giang Tô thì sao nào? Hắn dám phản kháng, lúc ấy ngay cả cớ cũng không cần, trực tiếp tiêu diệt hắn.

- Nếu hắn không phản kháng thì sao?

Lạc Mẫn vội hỏi

- Không phản kháng?

Lâm Vãn Vinh cười âm hiểm:

- Lạc đại nhân, ngài không biết nghĩ ra cách khiến cho hắn phản kháng sao? Ngài nói xem, hoàng đế kiêng kỵ nhất là chuyện gì?

Lạc Mẫn nói:

- Đương nhiên là có người mưu phản.

- Thế là được rồi.

Lâm Vãn Vinh vỗ tay nói:

- Trình Đức thân là Giang Tô chỉ huy sứ. Sân nhà hắn hẳn là không nhỏ. Ta thấy Lạc đại nhân thủ hạ kỳ nhân dị sĩ vô số, không chừng tìm kiếm tại hậu viện của hắn kiếm nhiều nhiều một chút, ngài có thể phát hiện vài món đồ hay ho như là kim đao ngọc tỷ gì đó. Võ tướng mà, binh quyền trong tay, ít nhiều cũng làm người nghi ngờ. Nếu thật sự làm được những việc như vậy, ngài nói xem Trình Đức sẽ ngồi đưa tay chịu trói, hay là liều chết phản kháng.

Lạc Mẫn há hốc mồm kinh ngạc: "Vị Lâm công tử này, còn chưa vào quan trường, mà âm hiểm còn hơn cả ta a!"

- Binh mã dưới tay Trình Đức không nhiều lắm, binh lực suy nhược, nói hắn mưu phản, sợ là trong triều cũng chẳng ai chịu tin.

Lạc Mẫn nhíu mày:

- Huống chi nếu thật sự là giết chết hắn, ta giải thích cho triều đình cùng hình bộ sao đây?

Những người làm quan, lúc đâm sau lưng thì chuyện gì cũng làm được, nhưng khi đến lúc do dự, còn rút đầu rút cổ hơn bất kỳ ai. Lão Lạc cho dù là một lão hồ ly, cũng không thoát được cái danh lợi quan trường.

Lâm Vãn Vinh nói:

- Lạc đại nhân, tin hay không thì chỉ là một chuyện, nhưng chuyện nên làm nhất định phải làm. Ngài bây giờ đã hiều được vì sao Từ đại nhân không thể nói thẳng với ngài rồi chứ. Ta nghĩ lão hẳn là còn một lời muốn chuyển đến ngài đó…

- Lời gì?

Lạc Mẫn vội vàng hỏi.

Lâm Vãn Vinh đáp:

- Ta nghĩ lúc lão bắt Trình Đức, tất nhiên chỉ muốn chết, không muốn sống!

Hắn nhìn Lạc Mẫn một cái liền đổi giọng, cười nói:

- Đại nhân, lời này của ta đều là tùy tiện nói. Ngài nghe thấy là được rồi, cũng vạn lần đừng để trong lòng.

Lạc Mẫn nheo mắt một cái, mỉm cười:

- Điều này ta tự nhiên phải tránh. Chỉ là nếu thực sự xử Trình Đức, ta nên giải thích thế nào với hình bộ?

Lâm Vãn Vinh thở dài:

- Người một khi chết đi, cái gì cũng biến mất. Còn về phần hắn có tạo phản hay không, có người tin hay không đều chẳng quan trọng. Huống chi, ngài không phải "tìm" ra một cái gì đó ở nhà hắn sao? Trong tay còn có chứng cứ hắn tham nhũng hối lộ coi thường phép nước.

Lạc Mẫn lắc đầu:

- Lâm công tử, ngươi đối với khả năng thực sự của chủ hắn hiểu không sâu. Trình Đức mà chết, chủ tử của hắn tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua đâu.

Lâm Vãn Vinh đột nhiên nói:

- Lạc đại nhân, ngài đối với việc hoàng đế hậu đãi như thế, có ý kiến gì không?

Những lời này nghe qua tựa như không có đầu có đuôi, Lạc Mẫn hơi sửng sốt. Nhưng lão trải qua quan trường đã lâu, ngay lập tức hiểu được ý tứ thật sự của hắn. Trên trán nhất thời mồ hôi túa ra mưa, sắc mặt tái nhợt. Lão trầm mặc một hồi, rốt cục gật đầu: "

- Công tử, ta hiểu rồi.

Lâm Vãn Vinh than dài:

- Lạc đại nhân, chưa chắc đã bi quan như ngài tưởng tượng đâu. Ngài trong tay có bằng chứng Trình Đức tham nhũng ăn hối lộ coi thường phép nước, việc Trình Đức mưu phản cũng có "
chứng cứ". Cho dù có quá tay một chút, cũng chẳng có gì lớn. Tội không đáng chết, nhiều nhất cũng chỉ là mất mũ ô sa. Nhưng mà, ngài nghĩ lại xem, ngài làm chuyện này, ngoài việc tạo phúc cho dân chúng không cần nói, trong lòng ai là người cao hứng nhất? Đương nhiên là vị đứng sau lưng ngài. Cho dù tình thế ép buộc, phải tạm thời phế truất ngài vài năm. Nhưng địa vị của ngài trong mắt ông ta, tuyệt đối không bình thường rồi.

Hắn thở dài một hơi:

- Đương nhiên, những việc này đều là ta đoán bừa, vô cùng ấu trĩ. Ngài từng trải triều đường đã lâu, sự đúng sai trong đó, phán đoán so với ta tự nhiên rõ ràng hơn nhiều. Những lời này của ta, ngài coi như một chút tham khảo, không cần để trong lòng.

Những lời này cố nhiên là do Lâm Vãn Vinh phỏng đoán. Nhưng những chuyện cũ thế này, trong tiểu thuyết, rồi trong Tivi diễn ra vô số, Lâm Vãn Vinh đoán ra cũng không khó khăn lắm. Lạc Mẫn lão luyện quan trường, đối với chuyện này tự nhiên hiểu biết sâu sắc, càng nghĩ càng có đạo lý.

- Cám ơn Lâm công tử chỉ điểm.

Lạc Mẫn than thở nhưng thần sắc kiên định nói:

- Ta biết nên làm như thế nào rồi.

Thấy lão Lạc dõng dạc hùng hồn như thế, Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút xấu hổ. Những lời vừa rồi, hắn có chút ít tư tâm. Nhưng Trình Đức này cùng với Bạch Liên giáo cấu kết, quả thật không phải giả. Giải quyết hắn, coi như là vì dân chúng Giang Tô làm một việc tốt.

- Lạc đại nhân, có lẽ ngài nên hỏi lại Từ tiên sinh một chút.

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói.

Lạc Mẫn cười nói:

Ta sớm hỏi qua Văn Trường tiên sinh rồi. Y tuy không có nói rõ, nhưng từ ý tứ trong lời nói, cũng có thể đoán ra vài phần. Hoàng thượng đối với ta ân trọng như núi, ban cho ta cẩm thực ( gấm lụa đồ ăn), che chở tông tộc của ta. Cho dù ta hi sinh tính mạng, cũng nhất định phải hoàn thành chuyện người giao cho. Huống chi, trừ đi Trình Đức chính là vì chăm lo cho hạnh phúc dân chúng. Lạc Mẫn ta có vài phần giảo hoạt, nhưng tự vấn cũng có chút trung nghĩa. Vì mưu cầu hạnh phúc của dân chúng là việc nên làm.

Lâm Vãn Vinh thấy nét mặt lão trong sáng, nói chuyện có vài phần chính khí, thầm nghĩ: "
Trước kia quả thật là coi thường lão Lạc rồi, lão này cũng có vài phần khí phách.

Hắn cười nói:

- Lạc đại nhân, ngài làm quan tuy có chút gian xảo, nhưng cũng là một vị quan tốt.

Lạc Mẫn cười ha hả:

- Lâm công tử, ngài nói lời này, ta thích nghe nhất. Làm quan sao có thể không gian, càng là quan tốt, càng phải gian. Ngược lại, Lâm công tử ngươi, có học thức như thế, tâm tư lại kín đáo. Nếu vào quan trường, tự nhiên khiến người ta càng thêm kinh ngạc.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Ta đi làm quan làm gì, đi làm gian nhân sao? Ta bây giờ cũng đủ gian rồi. Bất quá, ta với Lạc đại nhân giống nhau, tuy là gian nhân nhưng lại cũng là người tốt.

Hai người nhìn nhau, trong lòng dấy lên chút cảm giác tri kỷ, nhất thời cười to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.