Dị Thế Tà Quân

Chương 30: Giường êm nệm ấm




Dịch: Thanh Nhi muội muội
Biên dịch: Melly
Biên tập: asin

Khuôn mặt Lạc Ngưng rạng rỡ như hoa mới nở, so với lúc vừa rồi u u oán oán quả là hoàn toàn khác biệt. Lâm Vãn Vinh thấy nàng đã khôi phục lại bộ dạng hoạt bát thì thầm cười khẽ một tiếng: "Sao bọn tiểu nữ lại cứ thích kiếm ta để tâm sự vậy chứ? Đại tiểu thư đã như thế, Lạc Ngưng cũng vậy, từ rày trở đi nếu không làm ở Tiêu gia nữa, vậy ta cũng có thể mở một phòng khám, chuyên môn chẩn đoán tâm bệnh của nữ tử, hắc hắc!"

Lạc Ngưng đột nhiên vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình ra nắm lấy tay hắn hỏi:

- Lâm đại ca, huynh có cảm thấy là ta so với ngày trước đã khác nhiều không?

Bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, dường như có chút run rẩy. Lâm Vãn Vinh trong lòng chợt động: "Tiểu nữ này quả thực không đơn giản a, mau như như vậy đã học được chiêu chiếm tiện nghi của ta." (Sặc)

Lạc Ngưng tâm tư thuần khiết, tuy bàn tay khẽ run rẩy nhưng tuyệt không có một chút ý dâm tà. Lâm Vãn Vinh nắm tay nàng "lơ đãng" vuốt ve một chút, cảm thấy tay nàng thật mịn màng mềm mại. "Tay của tiểu nữ này cũng mềm mại thật, cũng không biết sau này là kẻ nào may mắn chiếm hữu được đây?" Hắn thầm thở dài, nắm chặt lấy bàn tay của Lạc Ngưng, ra vẻ "thánh khiết":

- Lạc tiểu thư, nhờ ta mang ánh sáng chiếu rọi tới, nàng đã tìm thấy cuộc sống mới của mình, chúc mừng nàng. Vậy chúng ta có thể ôm một cái thật thuần khiết nhé.

Lạc Ngưng cười khanh khách, vội vàng rụt tay chạy đi, chưa được vài bước, đột nhiên quay đầu lại cười nói:

- Lâm đại ca, con người huynh mắc dù có điểm xấu xa, nhưng mà, ta thực sự thích nói chuyện cùng huynh.

Nàng nói xong, cười hì hì chạy mất, để lại Lâm Vãn Vinh đứng đực tại chỗ: "Ngươi thoải mái, còn lão tử thì lại buồn bực đây, mất toi nửa ngày khai đạo cho một vị tiểu thư, vậy mà một chút tiện nghi cũng không chiếm được, hôm nay làm ăn quả thật lỗ lớn."

Trong vườn muôn hoa đã tàn héo rơi rụng, Lâm Vãn Vinh cúi người nhặt một cánh hoa nhỏ, vò nhẹ một cái, nhớ tới lời Lạc Ngưng vừa nói, trong lòng mơ mơ màng màng, mông mông lung lung thầm nghĩ: "Thật không biết nha đầu kia rốt cuộc nghĩ cái gì làm bây giờ mình lại chợt có loại cảm giác bị người bỏ rơi."

Lâm Vãn Vinh trong lòng không thoải mái, thong thả quay về đại sảnh, thấy Lạc Ngưng đã đứng bên cạnh lão phu nhân từ lúc nào, đang nhìn hắn mỉm cười. Đại tiểu thư thấy hắn quay về, khẽ giọng hỏi:

- Ngươi mới đi đâu vậy? Sao ta tìm ngươi khắp nơi vẫn không thấy?

Lâm Vãn Vinh vốn đã bị Lạc Ngưng làm cho mơ mơ hồ hồ, tâm tình buồn bực, quay mặt nhìn nàng, cười hắc hắc nói:

- Ta đi tiểu, dường như đại tiểu thư người không có tới mao xí kiếm phải không?

Đại tiểu thư "phì" một tiếng, hai má đỏ bừng, chỉ trừng mắt nhìn hắn không biết nói gì.

Lúc này Lạc Mẫn đã mời Triệu Khang Trữ ngồi trên bàn chủ vị, cười nói:

- Tiểu vương gia, hôm nay quang lâm hàn xá, Lạc gia cảm thấy hết sức vinh dự, Lạc Mẫn cảm kích vô cùng.

Triệu Khang Trữ cười cười đáp:

- Cái này, cái này... Lạc đại nhân quá nhiêm nhường rồi. Phụ vương thường ở trước mặt ta nhắc nhở, đại nhân quản lý tỉnh Giang Tô, chuyên cần chính trực thương dân, người người tán tụng, còn nói tiểu vương phải tới nhờ đại nhân cố gắng dạy dỗ một phen.

- Thành vương gia quá khen rồi, lão phu thật xấu hổ không dám nhận.

Lạc Mẫn khiêm cung.

Triệu Khang Trữ liếc mắt nhìn quanh, đột nhiên cười:

- Đúng rồi, Lạc đại nhân, mới rồi ta ở ngoài phủ chợt nghe thấy trong phủ có mấy tiếng khen "hay", cũng không biết là tán thưởng cái gì. Tiểu vương rất là tò mò.

Lạc Mẫn đáp:

- Mới vừa rồi ư? Là gia mẫu đưa ra mấy câu đối chúc thọ, mấy vị thiếu niên anh tuấn đa tài đang thi đối với nhau, mọi người đều rất cao hứng.

- Thi câu đối?

Triệu Khang Trữ tựa hồ rất có hứng thú:

- Tiểu vương cũng rất thích việc này, bên người thường mang theo cao thủ ra câu đối. Hôm nay nhân lúc lão thọ tinh đang vui vẻ, chi bằng tiểu vương đề ra chút ý kiến, để vị sư phó này cùng các bậc anh tài ở đây luận đàm một phen, chư vị thấy thế nào?

Mọi người thấy tiểu vương gia cũng thích câu đối như vậy, nhất thời đều đồng ý ầm ĩ cả lên. Lạc Mẫn trong lòng hơi do dự, nhưng thấy mọi người đều có vẻ cực kỳ cao hứng, cũng không tiện ngăn cản. Triệu Khang Trữ mỉm cười nói tiếp:

- Đã là so câu đối, không thể thiếu cá cược được. Như vậy đi, nếu là tiểu vương thua, Khang Trữ sẽ hiến tặng một bức "Phong tuyết quy nhân" của Từ Văn Trường tiên sinh. Nhưng nếu như Lạc đại nhân thiếu may mắn mà thua cuộc, tiểu vương muốn lấy vật cược là...

Triệu Khang Trữ nửa như vô tình, nửa như cố ý quay đầu liếc nhìn Lạc Ngưng trong sảnh, khẽ cười:

- Là xin Lạc tiểu tư đồng ý thu nhận bức họa "Sĩ nữ đồ" mà tiểu vương đã vẽ hồi ba năm về trước. Lạc đại nhân thấy thế nào?

Điều kiện này thoạt nghe thì có vẻ như không kể tiểu vương gia thắng hay thua, đều đưa ra một bức họa đồ. Nhưng sự thật lại tuyệt không phải như vậy, Lạc Ngưng vốn đã thẳng thắn cự tuyệt tiểu vương gia, giờ hắn lại nhân cơ hội cá cược câu đối này, đem bức họa mà ép nàng phải lấy, rõ ràng là làm khó người ta. Lạc Ngưng thầm "hừ" một tiếng, không nói gì.

Tranh của Từ Vị ngàn vàng cũng khó cầu, người người vừa nghe thấy Trữ vương gia muốn đem bức họa "Phong tuyết quy nhân" của Từ Vị ra cược, nhất thời đều cao hứng, khen hay ầm ĩ cả lên. Lâm Vãn Vinh chợt nhớ tới trong tay mình cũng còn một bức "Tây Hồ yên vũ" của lão Từ, lại là tác phẩm mới, trên tranh còn có chữ ký hiếm hoi của Từ Vị, nói chung so với bức "Phong tuyết quy nhân" càng đáng giá hơn.

Lạc Mẫn trong lòng có chút khó xử, Triệu Khang Trữ tuy nói là chỉ đi xem đối chơi thôi, thực chất chính là một trường thi thố, lần này mà thua đối câu thì cũng như là thua mất thể diện của con gái mình vậy.

Triệu Khang Trữ phất tay ra hiệu, trong đám tùy tùng phía sau hắn chợt có một người trung niên trông như một tú tài bước ra, toàn thân mặc một bộ y phục màu trắng. Vị trung niên này ôm quyền nói:

- Tại hạ là Trầm Bán Sơn, là đại biểu của Bắc phương bảy tỉnh thư hữu đồng minh.

"Ta khinh, đại biểu? Bảy tỉnh thư hữu đồng minh? Là tổ chức gì vậy? Đừng nói là tổ chức của mấy vị hảo hán chặn đường cướp của nhé?" Đại tiểu thư thấy Lâm Tam ngẩn người nhìn, biết hắn không nhận ra tên Trầm Bán Sơn này, bèn nhỏ giọng giải thích:

- Bắc phương bảy tỉnh thư hữu đồng minh, chính là một tổ chức tự phát, do những người đạt học vị tú tài tụ tập lại lập nên, quy mô cực lớn. Mỗi phen khoa cử ứng thí, chỉ cần Trạng nguyên là người phương Bắc, thì nhất định là người nằm trong bảy tỉnh đồng minh, nên nó còn được gọi là Trạng Nguyên Minh. Trầm Bán Sơn chính là nhân vật đầu lĩnh của Trạng Nguyên Minh, tuy là không phải tú tài, bao năm nay chưa từng đỗ đạt, nhưng hắn được tôn xưng là vua câu đối, Nam Bắc nghe danh, trình độ đối câu đối có thể xưng thiên hạ nhất tuyệt.

"Hử, cái gì mà bảy tỉnh đồng minh, tổng biểu bả tử, nói trắng ra chẳng phải là hội học sinh sao? Chỉ là hội học sinh cao trung (2). Mẹ nó, nghe tên lại tưởng là băng cướp chứ!"

Trầm Bán Sơn hướng xung quanh hành lễ, ngạo nghễ nói:

- Tiểu sinh Trầm Bán Sơn, đại biểu cho tài tử bảy tỉnh miền Bắc, hỏi thăm sức khỏe các vị đồng liêu phương Nam. Hôm nay luận bàn, không hạn chế nhân số, chư vị phương Nam chỉ cần có thể đối được, xin mời trả lời.

Tên Trầm Bán Sơn này thật cao ngạo, mới một câu đã chọc giận đám tài tử phương Nam, Hầu Dược Bạch vừa rồi bị thất thế, lúc này giận dữ đứng lên, ôm quyền đáp:

- Tại hạ Kim Lăng Hầu Dược Bạch, xin ra mắt Trầm tiên sinh. Mời Trầm tiên sinh chỉ giáo.

Trầm Bán Sơn từ từ quay đầu lại hỏi:

- Xin ra mắt Hầu tiểu huynh, không biết Hầu tiểu huynh đã từng đỗ đạt gì chưa?

Hầu Dược Bạch đáp:

- Chính là may mắn được kim bảng đề danh.

Trầm Bán Sơn cười hỏi:

- Hầu tiểu huynh nếu đã nhập triều đình, sao lại không làm quan?

Hầu Dược Bạch hơi trầm ngâm đáp:

- Các lão! (3)

Trầm Bán Sơn cười hắc hắc, ra một câu đối:

- Kỳ lão tư các lão. (Già lão/ chưa già chưa cáo lão)

Đây chính là một vế đối châm chọc, chính là hứng chí xuất ra, tâm đến ý tuôn. Trầm Bán Sơn này quả là vua câu đối, thông minh mẫn tiệp, người thường không thể bì được. Câu này quả thực không dễ đối, đối được là một chuyện, làm sao có thể châm chọc ngược lại Trầm Bán Sơn mới hay. Tài tử phương Nam vừa ra trận đã gặm ngay phải khúc xương to.

Hầu Dược Bạch mặt đỏ như thịt lợn sống, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong. Lạc Ngưng tự suy nghĩ trong chốc lát, cũng không có đáp án, nhịn không được thầm lo lắng trong lòng: "không phải mới chỉ hiệp đầu đã thua chứ?" Nàng không kìm được trộm nhìn Lâm Vãn Vinh, thấy hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nhất thời có chút thất vọng.

Lạc Mẫn thấy không ai ứng đáp, đang nhận thua trận này, chợt nghe có người mở miệng hỏi:

- Trầm tiên sinh dường như không phải là tú tài đúng không?

Người vừa đứng lên hỏi là một tên gia đinh áo xanh đang đứng cười nham nhở, da dẻ ngăm đen, trông rất khỏe mạnh. Trầm Bán Sơn này nếu xét về câu đối thì là thiên hạ đệ nhất, nhưng chỉ là đi thi bao năm mà bảng vàng lại không thế đề tên, đây chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đời hắn. Lâm Vãn Vinh mới hỏi, đã chạm ngay vào vết thương lòng của hắn, hắn nghiến rắng đáp:

- Đúng vậy!

Lâm Vãn Vinh đi tới bên cạnh Hầu Dược Bạch, ấn hắn ngồi xuống, nhìn Trầm Bán Sơn cười nói:

- Như vậy thì hay quá. Trầm tiên sinh chính là đại biểu của Bắc phương bảy tỉnh thư hữu đồng minh, ta cũng là đại biểu cho Nam phương tám tỉnh thư hữu tổng hội Tổng đương gia– Tiêu gia viên đinh bộ , xin đối là: "Vô tài tố tú tài". (Thiếu tài làm tú tài)

- Hay lắm ...

Quách Vô Thường là người đầu tiên đứng lên vỗ tay, mọi người trong sảnh cũng vỗ tay rào rào như sấm dậy. "Vị lão tư các lão ; Vô tài tố tú tài" thật là diệu tuyệt thiên hạ. Đến ngay cả tên Hầu Dược Bạch kia sắc mặt cũng lộ vẻ kích động, lúc này rõ ràng là Lâm Tam vừa cứu hắn một phen.

"Cái gì mà Nam phương tám tỉnh thư hữu tổng hội tổng đương gia Tiêu gia viên đinh bộ? Thật là bậy bạ!" Đại tiểu thư vừa mừng vừa sợ, cũng hòa theo mọi người vỗ tay tán thưởng. Lòng cao ngạo của Trầm Bán Sơn giảm hẳn, nói không nên lời, lại thấy tên gia đinh này dáng vẻ chả chớt, nào có chút phong thái của tài tử, nhịn không được hừ một tiếng:

- Chỉ là một tên gia đinh nhỏ xíu mà cũng học đòi người ta đối câu, ta khuyên ngươi một câu, "Nhàn nhân miễn tiến hiền nhân tiến."

(Người ngoài/gian chớ đến, ngưởi hiền đến) – "nhàn" với "hiền" phát âm tiếng Hoa giống nhau.

Lâm Vãn Vinh thấy hắn ngang ngược mắng mình là gian nhân, cười hắc hắc hai tiếng đáp:

- Trầm tiên sinh nghi biểu đường đường vì lão thái thái mà đến chúc thọ, chính là "đạo giả vị lai đạo giả lai."

(Đạo tặc chưa đi, đạo sỹ đi) hoặc (Kẻ trộm chưa đi, kẻ tu đi)

Trầm Bán Sơn nói:

- Gượm đã, gượm đã, vị tiểu huynh này hiểu lầm ý ta rồi, câu của ta là ...

Hắn vung bút viết lên trên giấy: "Hiền nhân miễn tiến nhàn nhân tiến."

Tuy là đảo ngược vị trí hiền nhân với nhàn (gian) nhân, nhưng cũng vẫn là ngầm châm chọc tên tiểu gia đinh nho nhỏ này. Lâm Vãn Vinh cũng cười đáp:

- Trầm tiên sinh cũng đã nghe sai câu của ta rồi...

Hắn từ trong người lấy ra một cây bút chì, soạt soạt viết: "Đạo giả vị lai đạo giả lai ..."

Cả hai câu này đều đổi vị trí hai chữ, đều trở thành câu mắng người, kết hợp với nhau như áo trời không có vết, người trong sảnh nghe xong đều cười to, tiếng vỗ tay nổ ra như sấm dậy. Lạc Viễn với Quách Vô Thường đều hứng chí kêu:

- Đại ca, đối rất hay!

- Lâm Tam, đối rất hay!

Thấy tên vua câu đối kia tái mặt hắng giọng, Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Trầm huynh, đối qua đối lại mấy câu mà thôi, chỉ là đùa giỡn một chút, làm gì phải chấp nhất như vậy. Chẳng bằng đêm nay tiểu đệ làm chủ, chúng ta tới bờ Tần Hoài Hà kiếm mấy cô em, hát bài thập bát mô, so với việc này còn thú vị hơn.

Giữa đại tiệc đầy người thế này mà dám nói những lời dâm đãng ô uế, cái này rõ ràng là muốn vũ nhục kẻ sĩ mà, Trầm Bán Sơn cả giận mắng:

- Nhược tiểu thư đồng, bất thức tam đại Hạ Thương Chu.

(Thư đồng hèn kém, chẳng biết Hạ Thương Chu tam đại)

Lâm Vãn Vinh cười đáp:

- Tuấn tú tài tử, chích độc tứ thư phong nhã tụng.

(Tài tử bảnh bao, chỉ đọc Phong Nhã Tụng tứ thi)

Trầm Bán Sơn thấy hắn cũng có chút thực lực, trong lòng từ từ trầm tĩnh lại, chỉ vào một gốc cổ thụ trong viện nói:

- Cây cổ thụ này trong phủ trạch của tổng đốc đại nhân thật đẹp đẽ, ta liền ra một câu, "Thiên niên cổ thụ vi y giá."

(Giá áo này cây cổ ngàn năm)

Tên thư sinh này đem cây cổ thụ ngàn năm trong phủ tổng đốc đại nhân ví như cái mắc áo, rõ ràng là kiếm chuyện hạ thấp Lạc Mẫn. "Hử, lão Lạc tuy có gian xảo thật, cũng rất giảo hoạt, nhưng tính ra cũng làm cho bách tính rất nhiều việc, chính là một vị quan tốt, so với tên vương gia chủ tử chó chết của ngươi còn tốt hơn nhiều." Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng nói:

- "Thiên niên cổ thụ vi y giá", Trầm tiên sinh quả thực đại tài. Quê hương Giang Nam của ta đều nằm trên hai bờ Trường Giang, ta xin đối lại tiên sinh một câu, "Vạn lý Trường Giang tố táo bồn." (Bồn tắm đấy sông dài vạn dặm)

Câu đối này coi như là đã lấy lại thể diện cho Lạc Mẫn, lão hồ ly này cười hì hì, không biết nên làm gì. Trầm Bán Sơn ánh mắt đảo quanh, thấy Lạc gia tường hồng ngói xanh, người ngồi trong nhà đều là thư sinh áo vải Giang Nam, tiện miệng nói:

- Phách phá thạch lưu, hồng môn trung hứa đa toan tử.

(Bửa phá thạch lựu, trong cửa hồng sao nhiều kẻ khổ/mầm giống) – chơi chữ "toan tử" vừa có nghĩa là kẻ khổ, vừa có có nghĩa mầm chua.

- Giảo khai ngân hạnh, bạch y lí nhất cá đại nhân.

(Cắn mở ngân hạnh, sau vỏ trắng một vị đại nhân/nhân to) – chơi chữ 2 chữ "nhân" đồng âm khác nghĩa, người và nhân hạt.

Lâm Vãn Vinh hề hề đáp, ngầm lấy bạch y của Trầm Bán Sơn so với khố quần.

Trong sảnh một phen cuồng nhiệt hoan hô, đến lúc này ngay cả Lạc Mẫn cũng không nhịn nổi, vội vàng xoay người nén cười. Lạc Ngưng tiếu ý ẩn hiện nhìn Lâm Vãn Vinh, hai má xuất hiện một vầng ửng hồng. Còn Trầm Bán Sơn thấy Lâm Vãn Vinh quả thực là thông minh nhanh trí, rốt cuộc không còn dám khinh thường hắn, đi qua đi lại mấy bước, trong lòng đang rầu rĩ, chợt thấy trên cái ao bên ngoài có đám vịt con bơi lội, bèn nói:

- Thất áp phù đường, sổ sổ sổ tam song nhất chích.

(Vịt bảy con bơi ao, đếm đếm đếm ba đôi một lẻ) - ba đôi lẻ một = 7.

Lâm Vãn vinh hơi trầm ngâm, lại thấy con vịt đang ngậm một con cá trong miệng, linh cảm chợt đến, đáp lại:

- Xích ngư dược thủy, lượng lượng lượng cửu thốn thập phân.

(Cá một thước quẫy nước, đo đo đo chín tấc mười phân) – 10 phân = 1 tấc, 10 tấc = 1 thước.

Trầm Bán Sơn thở dài một tiếng, ôm quyền nói:

- Tiểu huynh đệ thật xuất chúng, Trầm Bán Sơn ta hoàn toàn bái phục. Hôm nay thi đối câu, người thua là ta.

"Tên Trầm Bán Sơn này có thực học, cũng có thanh cao của trí thức, thua là nhận thua, dù thua cũng vẫn quang minh lỗi lạc." Hắn thầm khen ngợi.

Đám tài tử Giang Nam nhất thời nổ ra một trận hoan hô vang dội, tên Lâm Tam này quả thực quá thần kỳ, chỉ bằng thực lực của bản thân đã có thể ngang nhiên đánh bại tổng biểu bả tử Bắc phương bảy tỉnh thư hữu, vua câu đối Trầm Bán Sơn.

Đại tiểu thư khẽ cắn cắn môi, trên mặt đầy nét tiếu ý, trông như cánh hoa tháng năm hé nở. Lạc Ngưng trên miệng khẽ cười, quay sang Lạc Viễn đang đứng cạnh:

- Tiểu đệ, đệ đi hỏi Lâm đại ca xem mấy câu đối này huynh ấy học được từ đâu, ta quyết không tin huynh ấy có thể tự làm được.

Lời còn chưa dứt, nàng đã che miệng cười hì hì.

Trầm Bán Sơn ánh mắt ảm đạm, gật đầu nói:

- Tiểu huynh đệ tài năng ngất trời, Trầm Bán Sơn ta bại tâm phục khẩu phục, mong tiểu huynh đệ vui lòng cho biết quý danh, để cho ta ghi nhớ trong lòng.

Lâm Vãn Vinh mồ hôi lạnh toát ra đầy người: "Má ơi, thật là quá thần kỳ. Chẳng lẽ vừa rồi linh hồn của Đỗ Phủ, Lý Bạch nhập vào ta sao, giống như ta vừa uống Viagra vậy, không ngờ có thể đánh bại tên vua câu đối này. Há, lão tử thật quá tài năng mà!"

Hắn tiêu sái vuốt tóc, sửa sang cái nón gia đinh của mình, cười ha hả:

- Không dám không dám, tại hạ chính là gia đinh của Kim Lăng Tiêu gia, chỉ là một gia đinh nhỏ xíu, có cái tên xấu xí là Lâm Tam. Trầm huynh, ta vừa rồi cũng đã có nói, tối nay chúng ta đến bên bờ Tần Hoài Hà ăn uống nhậu nhẹt thỏa thích, tiểu đệ bao tất.

Trầm Bán Sơn cười khổ lắc đầu, lùi lại đứng bên người Triệu Khang Trữ. Tên Trữ tiểu vương gia kia vỗ tay đứng lên cười nói:

- Xuất sắc, quả nhiên là cực kỳ xuất sắc. Người ra câu đối đã hay, mà người đối lại càng xuất sắc, thật không nghĩ tới Kim Lăng Tiêu gia lại có một nhân tài như vậy. Lâm Tam, ta muốn làm quen lại với ngươi.

mao xí: phòng vệ sinh

học sinh cao trung: tương đương PTTH của mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.