Dị Thế Đế Vương Luyến

Chương 11: Cảm nhận




Editor: May

Tống Thanh Xuân cúi đầu, ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu, cẩn thận dè dặt nhìn về phía Tô Chi Niệm từng chút một.

Bộ dáng cô ngốc nghếch và đáng yêu như vậy, chọc cho mặt mày Tô Chi Niệm đều nhiễm lên vui vẻ theo, anh đặt tay lên đầu cô, không cầm lòng nổi xoa xoa mái tóc dài của cô: “Được rồi, nói lâu như vậy, khẳng định đói chết, chúng ta ăn trước đi?”

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ phi phàm của Tô Chi Niệm, chớp mắt hai cái, không lên tiếng.

Lúc Tống Thanh Xuân vừa nghe được những lời đó của Tô Chi Niệm, cô liền nghe đến tiếng kêu ùng ục trong bụng, tuy rằng anh dùng ngữ khí hỏi thăm, nhưng sau khi nói xong, vẫn xoay người, chuẩn bị gọi người phục vụ đi vào mang thức ăn lên.

Chỉ là anh còn chưa kịp mở miệng, Tống Thanh Xuân liền đưa tay ra, nắm cổ tay áo của anh, có chút không xác định hỏi: “Anh thật không có tức giận sao?”

Tô Chi Niệm hơi nghiêng đầu một chút, từ trong đáy mắt trong suốt đen nhánh của cô, nhìn thấy được một chút bất an nhàn nhạt.

Xem ra, nếu như không nói rõ ràng, cô cũng không an lòng ăn cơm.

Tô Chi Niệm trầm mặc một lát, xóa bỏ ý nghĩ gọi phục vụ đi vào, xoay người, nhìn chằm chằm mắt cô mở miệng nói: “Đình Đình, anh thật không có tức giận.”

Tô Chi Niệm nói xong, giơ tay lên, vuốt thuận theo mái tóc dài của Tống Thanh Xuân: Anh là có chút khổ sở, khi em nói, em gọi anh là Chi Niệm, là vì để cho người khác cho rằng quan hệ chúng ta rất tốt, nhưng, cũng chỉ là có chút xíu khổ sở, chút xíu mất mác, không đến mức tức giận.”

Tô Chi Niệm nói chữ chữ thành khẩn, nhưng đáy mắt Tống Thanh Xuân, vẫn có bất an tinh khiết, cô cắn môi trầm tư một lát, lại nhỏ giọng mở miệng: “Thật không tức giận?”

“Thật không có.”

Rốt cuộc vẫn có chút niềm tin không đủ, đầu ngón tay của cô vừa vẽ vòng tròn ở trên bàn, vừa hỏi lần nữa: “Lừa em là chó nhỏ?”

Rõ ràng là một câu nói rất ấu trĩ, Tô Chi Niệm lại cười không nổi, anh hơi cong chân, để cho chính mình ngồi bảo trì ở một độ cao cùng với cô, anh nhìn thẳng mắt cô: “Đình Đình, anh nói lại lần nữa, anh thật không có tức giận.”

“Ngược lại, bộ dạng hiện tại này của em, khiến cho đáy lòng anh lại có chút không thoải mái.”

Tô Chi Niệm trầm mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng, gọi đến không phải Đình Đình, mà là: “Tống Thanh Xuân.”

Ngữ khí của anh, mang theo nghiêm túc hiếm có, khiến cho tâm Tống Thanh Xuân nhảy vọt lên chỗ cổ họng theo.

Anh nhìn chăm chú đáy mắt của cô, chậm rãi mở miệng, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc, giống như là đang thề thốt, vô cùng trang nghiêm: “Anh ở bên cạnh em, là muốn để cho em trôi qua được càng tốt, không phải khiến cho em trôi qua càng mệt mỏi, tuy rằng anh rất cao hứng vì em để ý anh, nhưng anh càng hy vọng, làm sao để em càng vui vẻ hơn.”

Anh ở bên cạnh em, là muốn để cho em trôi qua được càng tốt, không phải khiến cho em trôi qua càng mệt mỏi.

Một câu nói đơn giản, thẳng tắp đâm vào nơi mềm mại nhất trong ngực trái của Tống Thanh Xuân, khóe mắt của cô liền trở nên hơi ướt át một chút, trong đầu cô xẹt qua rất nhiều rất nhiều lời nói, muốn nói với anh, nhưng cuối cùng lại hóa thành một câu: “Ôm một cái.”

Tống Thanh Xuân vừa nói, vừa ngẩng đầu lên với Tô Chi Niệm, mở cánh tay ra.

Tô Chi Niệm không hề dừng lại một chút nào, đưa tay ra, nghiêng thân ôm cô vào trong lòng.

Một cái ôm đơn giản, kéo càng gần khoảng cách giữa hai người, liên khiến cho không khí trong phòng, đều trở nên ấm áp lên theo.

Tống Thanh Xuân rúc vào trong lòng Tô Chi Niệm, giống như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, xích lại gần bên tai Tô Chi Niệm, ôn nhu trầm thấp kêu một câu: “Chi Niệm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.