Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Quyển 2 - Chương 23: Tuyết tinh




Không tới nửa tháng thời gian, Hà Túc cũng đã ở Xương Khánh phụ cận thu về gần nửa số binh lực. Trong này đương nhiên không tránh được rất nhiều ánh đao huyết vũ, bên ngoài vẫn bình tĩnh như trước.

“Thủ đoạn của Vương phi quả nhiên làm người ta thán phục.” Trong tiểu viện, Hách Lan Vương Hậu ngồi ở trước mặt Diệp Ly cười nói. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly mang thêm vài phần khâm phục. Ngắn ngủn hơn một tháng có thể khống chế được cả nửa số binh lực Xương Khánh thậm chí thẩm thấu vào trong những người Trung Nguyên ngoan cố kia. Hách Lan Vương Hậu tự nhận mình không làm được. Trong chuyện này mặc dù nàng là người Bắc Cảnh, bởi vì nguyên nhân trời sanh đã bị người Trung Nguyên phòng bị căm thù, nhưng Hách Lan Vương Hậu không thừa nhận cũng không được: chỉ sợ mình cũng không nghĩ ra nhiều thứ như Diệp Ly vậy.

Diệp Ly lắc đầu, cười nhạt nói: “Vương Hậu quá khen. Chẳng qua vừa vặn để cho ta chui vào chỗ trống thôi. Nếu đổi lại chỗ khác thì cũng không dễ dàng như vậy .” Cũng không phải là Diệp Ly khiêm tốn, trên thực tế ngay cả bản thân Diệp Ly cũng không nghĩ tới có thể thuận lợi như vậy. Điều này bởi vì nội bộ Bắc Cảnh quá mức rời rạc. Những thứ cựu thần tiền triều này mặc dù lục đục với nhau, đối với chuyện tính toán người ta rất có nghiên cứu, nhưng trên thực tế bọn họ cùng với gia tộc của bọn họ rời đi triều chánh cùng với quyền lực cũng đã quá mức lâu rồi. Thế cho nên Bắc Cảnh trên dưới nhìn qua cũng không tệ lắm, nhưng nội bộ khắp nơi chỗ đều có sơ hở, không có hình dạng. Cho dù Định Vương phủ không tính kế Nhậm Kỳ Ninh, nếu chính Nhâkm Kỳ Ninh không đi chỉnh đốn lại…, chỉ sợ Bắc Cảnh cũng không kéo dài được mười năm rồi.

Hách Lan Vương Hậu cười nói: “Có thể nắm lấy cơ hội đúng là người thông minh. Nhưng mấy lão đầu tử Trung Nguyên kia bệnh đa nghi rất sâu nặng. Các ngươi làm nhiều chuyện như vậy mà bọn họ lại không có phát hiện ra sao?” Mấy ngày nay, bọn người Bắc Cảnh đang âm thầm chuẩn bị chờ đến mình mang binh mã ra ngoài tấn công Tử Kinh quan rồi trở về quan ngoại. Về mặt khác còn lại rất có thể sẽ tạo phiền toái cho những người Trung Nguyên kia, vì phân tán lực chú ý của bọn hắn . Nhưng ngay cả binh quyền cũng bị người ta đoạt đi cũng còn không chú ý tới, những người này cũng quá mức rồi . Hay tất cả binh mã Trung Nguyên đều mơ tưởng làm phản Nhậm Kỳ Ninh? Danh vọng của Nhậm Kỳ Ninh kia rốt cuộc xấu cỡ nào a?

“Vương phi, phủ Thừa Tướng đưa thiệp tới, xin Vương Phi qua phủ một chuyến.” Trác Tĩnh cầm lấy tờ thiệp đi đến, đưa đến trong tay Diệp Ly. Diệp Ly nhận lấy vừa nhìn, quả nhiên là thiệp của phủ Thừa Tướng . Màu vàng kim chói mắt, thiệp in ghìm đồ án tường vân tinh mỹ, nhìn qua rất tráng lệ.

“Đàm Kế Chi đâu?” Diệp Ly hỏi.


Trác Tĩnh nói: ” Buổi sáng Đàm công tử đã bị mời đi phủ Thừa Tướng, theo thuộc hạ thấy. . . chỉ sợ phủ Thừa Tướng đã phát hiện không đúng. Cho nên mới đưa thiếp mời Vương phi đi qua, chắc muốn một chiêu cá trong chậu.”

Diệp Ly đứng dậy, cười nói: “Vậy chúng ta phải đi gặp gặp vị trung thần tiền triều này đi. Phái người báo cho Hà Túc, chú ý đến binh mã ngoài thành, nếu có cái gì ngoài ý muốn, không cần khách khí. Mặt khác, để cho Tần Phong phong tỏa tất cả con đường đi Tử Kinh quan, không có mệnh lệnh của ta, một tin tức cũng không cho truyền đi Tử Kinh quan.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!” Trác Tĩnh lĩnh mệnh đi.

Hách Lan Vương Hậu cũng đi theo đứng dậy cười nói: “Lần này cần đa tạ ngươi. Ta cũng trở về để cho bọn họ chuẩn bị, vừa phối hợp các ngươi làm việc. Đúng rồi, ngươi còn muốn thần tử của Nhậm Kỳ Ninh kia sao? Ta có thể giết không?”

Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Vương Hậu cứ tự nhiên.”

Mang theo Trác Tĩnh và Lâm Hàn vào phủ Thừa Tướng, nhìn bộ dáng của Vân Thừa tướng tiếu lý tàng đao, Diệp Ly cũng không để ý. Chẳng qua Đàm Kế Chi cũng đã bị người chế trụ. Diệp Ly không khỏi cười một tiếng nói: “Đàm công tử, ngươi làm sao?” Lấy khả năng của Đàm Kế Chi, Diệp Ly cũng không tin có thể bị người của phủ Thừa Tướng bắt được.

Đàm Kế Chi mỉm cười nhún nhún vai cười nói: “Đây không phải là chờ cô nương tới cứu sao?”

Thấy hai người nói nói cười cười, đáy mắt cũng không có nhìn mình, Vân Thừa tướng không khỏi đen mặt. Cười lạnh một tiếng nói: “Vị cô nương này, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì hãy nói ra? Không lẽ ngươi thật không phải là người của núi Thương Mang?”

Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Vân Tướng vừa bắt đầu đã không tin tưởng, cần gì phải hỏi nữa?”

Cho tới nay, Thừa tướng mới biết mình bị hai người trước mắt này liên thủ đùa bỡn. Diệp Ly nói lão vừa bắt đầu đã không tin, thật ra thì cũng không đúng. Lão chỉ bán tin bán nghi thôi. Chẳng qua ỷ vào Đàm Kế Chi muốn cầu cạnh mình, hai người này tất cả cũng ở trong thành Xương Khánh coi như là tại trong lòng bàn tay của chính mình, cũng không có để ý thôi. Lại không nghĩ rằng khả năng của hai người ngoài dự liêu của lão, chỉ hơn một tháng thế nhưng có thể nắm trong tay ở hơn nửa số binh mã Bắc Cảnh.

“Các ngươi là người của Định Vương phủ !” Thừa tướng ngó chừng hai người lạnh giọng hỏi. Trừ người của Định Vương phủ, thật sự lão nghĩ không ra có người nào đó có năng lực và thủ đoạn như thế.

Đàm Kế Chi bất đắc dĩ cười khổ không đáp, Diệp Ly yên nhiên gật đầu nói: “Diệp Ly ra mắt Vân Tướng.”

“Ngươi là Định Vương phi? !” Nghe vậy, Vân Thừa tướng không khỏi hét lên, suýt nữa ngã xuống đất. Diệp Ly có chút bất đắc dĩ, tên của nàng có đáng sợ như vậy sao?

Vân Thừa tướng có chút thất hồn lạc phách ngã vào ghế Thái sư , một hồi lâu mới dậm chân thở dài nói: “Hay cho một Định Vương phi, thật can đảm, thật thủ đoạn! Nói vậy Vương phi đã sớm cùng bọn man tử Bắc Cảnh kia dự mưu đã lâu sao?” Vân Thừa tướng cũng không phải là ngu ngốc, Định Vương phủ ở Bắc Cảnh động tĩnh lớn như vậy mà đến bây giờ bọn họ mới phát hiện, tất nhiên là có nội ứng tương trợ .

Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: “Cũng không phải là Định Vương phủ ta lòng dạ ác độc, Bắc Cảnh Vương cùng Bắc Nhung đồng minh, muốn diệt Định Vương phủ ta, phá vỡ Trung Nguyên. Chiêu này quá mức ác độc, nếu để cho bọn họ thành công, tất nhiên Định Vương Phủ ta bị hai mặt thù địch. Cho nên chỉ có thể bí quá hoá liều, chặt đứt đường lui của hắn. Kính xin Vân Tướng thứ lỗi.”

“Được làm vua thua làm giặc, Vương phi cần gì phải nhiều lời.” Vân Thừa tướng ngó chừng dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của Diệp Ly, lạnh lùng nói: “Định Vương phi còn trẻ tuổi đã có thủ đoạn gan dạ sáng suốt như thế, chính lão phu cũng phải nói một tiếng bội phục. Nhưng . . . Định Vương Phi đã biết rõ bại lộ thân phận mà còn dám tới phủ Thừa Tướng ta, xem ra không để lão phu vào trong mắt rồi.”

Diệp Ly cười nhạt nói: “Vân Tướng là tiền bối, tiền bối triệu kiến sao dám từ chối?”

“Tốt, tốt, tốt. . . . . .” Vân Thừa tướng nói liên tục nói ba chữ tốt, tức giận đến xanh mặt vỗ án, lạnh lùng nói: ” Ngươi dám vào phủ Thừa Tướng ta rồi, nếu lão phu không lưu ngươi lại, chẳng phải là để cho uy nghiêm của Bắc Cảnh ta quét sân sao? !”

“Vân Thừa tướng, coi như là uy nghiêm Bắc Cảnh quét sân, mất thể diện cũng là chúng ta, có quan hệ gì tới các ngươi?” Ngoài cửa, giọng nữ vang lên, Hách Lan Vương Hậu mang theo mấy người Bắc Cảnh đi đến. Nghiễm nhiên coi phủ Thừa Tướng như chỗ không người. Ánh mắt Vân Thừa tướng co rụt lại, ngó chừng Hách Lan Vương Hậu nói: “Lão phu còn nói, các ngươi những thứ man tử Bắc Cảnh này làm sao sẽ cấu kết với Định Vương phủ? Hóa ra bởi vì tiện nhân ngươi !” Ban đầu Hách Lan Vương Hậu náo muốn đi Ly thành thì mọi người cũng chỉ cho là vì giận dỗi Vân phi, ai cũng không có để ý. Lại không nghĩ rằng thế nhưng vì Bắc Cảnh mang đến tai hoạ ngập đầu.

Nụ cười Hách Lan Vương Hậu tắt ngấm, lạnh lùng nói: “Lão thất phu họ Vân ngươi thật không biết xấu hổ! Chủ tử của ngươi Nhậm Kỳ Ninh dựa vào ta biểu tỷ cùng với địa vị thế của dượng để làm Bắc cảnh Vương, các ngươi những thứ lão thất phu này mới có cuộc sống tốt như hôm nay. Nhưng bây giờ qua sông đoạn cầu, khắp nơi chèn ép người Bắc Cảnh ta. Mỗi khi đánh giặc đều để cho nam nhi Bắc Cảnh ta xông pha phía trước, các ngươi ở phía sau kiếm tiện nghi. Hơn bảy mươi vạn nam nhi Bắc Cảnh nhập quan, hiệnnay lại chỉ còn dư lại không tới ba mươi vạn người. Bọn ngươi vẫn không thể dễ dàng tha thứ, khắp nơi chèn ép làm khó chúng ta, thật là làm cho người ác tâm. Không trách được các ngươi mấy trăm năm cũng phục không được quốc, có thể thấy được là thần trên trời có mắt, biết các ngươi ti tiện tiểu nhân, làm sao sẽ cho các ngươi phục quốc thành công nữa!”

Vân Thừa tướng bị Hách Lan Vương Hậu trách móc một trận, màu sắc trên mặt từ xanh đến tím. Nhậm Kỳ Ninh thành lập Bắc Cảnh để cho người lên án là hắn lợi dụng thế lực của người Bắc Cảnh. Hơn nữa không phải là hắn đã thu phục người Bắc Cảnh, mà hắn ở rể đến Bắc Cảnh khi kế thừa vị trí của nhạc phụ . Cứ như vậy, muốn có được chánh thống Trunng Nguyên cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận . Ngay cả lúc trước đây Vương Hậu sinh con nối dòng cũng là mang họ của người Bắc Cảnh, điều này làm cho những cựu thần tiền triều này làm sao có thể khoan dung? Dù sao Bắc Cảnh lập quốc cũng toàn dựa vào người Bắc cảnh, điều này làm cho cựu thần tiền triều ở nơi này cùng với người Bắc cảnh liền có hai loại tâm tình cực kỳ cổ quái . Một mặt khinh thường man di Bắc Cảnh này, về mặt khác rồi lại không phải không thừa nhận đại ân của người ta. Tâm tư phức tạp này khiến cho cái tự xưng là người chính thống càng không thể nhẫn người Bắc Cảnh được, chỉ muốn thật sớm nghĩ cách đuổi bọn họ đi, thứ nhất khôi phục Lâm gia chính thống huyết mạch, thứ hai cũng là nhắm mắt làm ngơ.

“Hừ! Lão phu không so đo với cô gái như ngươi!” Bị Hách Lan Vương Hậu chèn ép không nói được lời nào, Vân Thừa tướng bất thiện nói.

Hách Lan Vương Hậu khinh thường nói: “Là bản cô nương không cùng lão thất phu ngươi so đo mới đúng.”

Khóe miệng mọi người không khỏi khẽ co rút, Diệp Ly nín cười hỏi: “Hách Lan Vương Hậu, làm sao ngươi tới nhanh như vậy?” Hách Lan Vương Hậu phất tay một cái nói: “Trong thành rất nhiều người của Nhậm kỳ Ninh đã bị ta bắt . Những người không bị bắt hiện tại cũng không chạy được . Ngoài thành hiện tại cũng đang đánh nhau, Định Vương phi, người của ngươi có thể đánh thắng sao?”

Diệp Ly thản nhiên nói: “Bỏ cái chữ ‘sao’ của ngươi đi. Nếu đã đánh nhau, ngươi không cần ở lại trong cung trấn giữ chạy đến đây làm gì?”

Hách Lan Vương Hậu thở dài nói: “Ta nghe nói trong phủ của lão đầu này ẩn dấu không ít người đối phó ngươi, sớm biết ngươi có lòng tin như vậy, ta liền đừng tới. Ta đi về trước.” Bản thân trong cung cũng có chuyện, Hách Lan Vương Hậu tới nhanh mà đi cũng rất nhanh. Mới vừa mắng Vân Thừa tướng một bữa, trong lồng ngực bỏ đi một ngụm ác khí, Hách Lan Vương Hậu đi đường bước nhanh như gió.

Hách Lan Vương Hậu này vừa đến đã đi mất, sắc mặt Vân Thừa tướng cũng càng thêm xám xịt . Diệp Ly ngồi đối diện bình tĩnh nhìn lão trong chốc lát phảng phất già nua liễu mười tuổi, thản nhiên nói: “Vân Tướng, ta không muốn tạo sát nghiệt, kính xin ngươi hạ lệnh để cho thủ hạ người dừng tay . Chư vị cực khổ nhiều năm như vậy, sao không để xuống gánh nặng bảo dưỡng tuổi thọ?”

Vân Thừa tướng cười lạnh một tiếng nói: “Sớm đã nghe Kỳ Lân của Định Vương phủ thần bí khó lường, người khác cũng không thể ngăn được. Nói vậy ,cái phủ Thừa Tướng nho nhỏ này của lão phu lúc này đều đã bị Vương phi khống chế, Vương phi cần gì phải làm bộ làm tịch?”

Diệp Ly cười nhạt, cũng không cãi lại, phất tay để người ta đưa lão đi xuống.

Trong thành Xương Khánh đánh loạn lên, Hách Lan Vương Hậu liền sai người đóng cửa cửa cung, đuổi bắt rất nhiều cựu thần của Nhậm Kỳ Ninh , vừa phong tỏa cửa thành. Ngoài thành, Hà Túc nắm giữ binh mã lại đánh nhau với binh mã bộ hạ cũ của Nhậm Kỳ Ninh, nội ngoại thành Xương Khánh đều loạn lên, đồng thời tin tức binh mã thành Xương Khánh đang nội loạn nhanh chóng truyền đi tới trong quân của Nhậm Kỳ Ninh tại phía xa Tử Kinh quan.

Lại nói Nhậm Kỳ Ninh suất lĩnh gần trăm vạn binh mã vây khốn Tử Kinh quan, mặc dù đối thủ của hắn vẫn là Lãnh Hoài, nhưng lần này càng khó giải quyết hơn lần trước. Lần trước thủ hạ của Lãnh Hoài chính là binh mã Đại Sở song phương còn giằng co mấy tháng, hiện nay đổi thành là Mặc gia quân dũng mãnh nổi tiếng hậu thế, mà Lãnh Hoài và Nhậm Kỳ Ninh còn có mối thù giết con. Năm ngoái, thời điểm Nhậm Kỳ Ninh tấn công Sở Kinh , con trai lớn của Lãnh Hoài , Lãnh Kình Vũ cố đánh mà chết, dùng thân mình hi sinh cho tổ quốc. Đại thù như thế Lãnh Hoài há lại sẽ không ghi nhớ trong lòng. Hai quân ở trước Tử Kinh quan chiến đấu không dưới vài chục lần, ngay cả cửa thành của Tử Kinh quan mà đại quân Bắc Cảnh cũng không đụng qua.

Bên này chiến sự bất lợi, còn bất chợt khi nhận được phong thư thúc giục của Gia Luật Dã , trong thư viết bất mãn chức trách đại quân Bắc Cảnh, khiến cho đầu Nhậm Kỳ Ninh cũng bự lên, lại vừa nhận được tin tức đại quân làm phản. Nhậm Kỳ Ninh chỉ giận đến trước mắt từng đợt biến thành màu đen.

“Hỗn trướng!” Chụp được phong thư trong tay, Nhậm Kỳ Ninh không nhịn được mở miệng tức giận mắng.

Trong đại trướng , phản ứng của các tướng lãnh cũng khác nhau, Tướng lãnh tâm phúc thủ hạ của Nhậm Kỳ Ninh đương nhiên lo lắng nôn nóng, mà các tướng lãnh xuất thân từ Bắc Cảnh đều một bộ dáng việc không liên quan đến mình . Còn ước gì có thể nhìn Nhậm Kỳ Ninh bị chê cười. Sao Nhậm Kỳ Ninh lại không biết những người này nghĩ gì, âm thầm nhịn tức giận trong lòng xuống mới đuổi những người này đi ra ngoài.

Những tướng lãnh Bắc Cảnh cũng biết Nhậm Kỳ Ninh không muốn thấy bọn họ, nên không thèm để ý. Rối rít đứng dậy xoay người liền ra khỏi lều lớn.

Trong đại trướng, những tướng lãnh Trung Nguyên được lưu lại nhìn sắc mặt của Nhậm Kỳ Ninh , liền vội vàng hỏi: “Vương thượng, vương thành đã xảy ra chuyện gì rồi?” Nhậm Kỳ Ninh cắn răng nói: “Những binh mã Trung Nguyên được giữ ở lại đều làm phản rồi.”

Mọi người đều sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút phản ứng không kịp. Nếu nói là binh mã Bắc Cảnh làm phản bọn họ còn tin tưởng, nhưng binh mã Trung Nguyên làm phản. . . . . .Nhưng nói đi nói lại, binh mã Bắc Cảnh ở lại vương thành phụ cận chưa đầy năm vạn, muốn làm loạn chỉ sợ cũng không được . Nhưng những người Bắc Cảnh kia không có làm phản mà ngược lại chính binh mã bọn hắn làm phản, thật sự là làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.


“Vương thượng, có thể là lừa đảo hay không?” Có người hoài nghi nói.

Nhậm Kỳ Ninh giơ tay lên xoa xoa mi tâm mơ hồ đang đau rồi nói: “Chuyện này không phải chuyện đùa, vương thành quan hệ đến mạch sống của quân ta, đại quân lưu lại chừng hơn năm mươi vạn. Nếu bọn họ lại từ phía sau tập kích quân ta, đến lúc đó cùng Lãnh Hoài tiền hậu giáp kích, quân ta sẽ lâm vào khốn cảnh, thậm chí là không nhà để về.”

“Có phải là người Định Vương phủ tác quái hay không?”

Nhậm Kỳ Ninh cười lạnh nói: “Hết lần này tới lần khác ở lúc này xảy ra chuyện, không phải là Định Vương phủ thì còn ai? Khá lắm Định Vương phủ, khá lắm Mặc gia quân. . . . . .” Mọi người đang ngồi hai mặt nhìn nhau, trên mặt rối rít hiện ra vẻ lo lắng. Bọn họ trên trăm vạn đại quân vây khốn Tử Kinh quan hơn một tháng nhưng không thấy tấc công. Nếu Xương Khánh rơi vào trong tay Định Vương phủ , vậy bọn họ coi như là xong. Những thứ không nói khác, hơn một trăm vạn binh mã lương thảo cũng đủ làm cho bọn họ nhức đầu rồi. Không ra ba tháng đều sẽ chết đói.

“Vương thượng, vương thành đã phái người cầu viện, chỉ sợ không chống đở nỗi rồi. Chúng ta phải nhanh chóng hồi binh bình định mới đúng.” Cùng Bắc Nhung kết minh tấn công Tử Kinh quan cố nhiên quan trọng, nhưng cũng không bằng địa bàn của mình. Nếu vương thành thật bị quân phản loạn chiếm lĩnh, bọn họ có thể không còn cái gì nữa. Đến lúc đó cho dù Lãnh Hoài buông Tử Kinh quan để cho bọn họ đi vào, bọn họ tiến vào có thể làm cái gì? Làm dân lưu lạc sao?

Vấn đề quan trọng như vậy, thuộc hạ hiểu tất nhiên Nhậm Kỳ Ninh không thể không rõ. Trầm ngâm chốc lát rồi sai một người tướng lãnh suất lĩnh hai mươi vạn đại quân trở về tăng viện, về mặt khác, coi như là thử dò xét. Cùng Định Vương phủ đánh quá mấy lần, Nhậm Kỳ Ninh thấu hiểu rất rõ Mặc Tu Nghiêu luôn không theo lý ra bài, nếu chuyện này có bóng dáng của Định Vương phủ , hắn không thể không cẩn thận.

Đã quyết định chuyện tăng viện bình định rồi, Nhậm Kỳ Ninh thở dài lấy bút viết mấy phong thơ, gọi thủ hạ phân phó nói: ” Đích thân giao thư cho Vương hậu và Thừa tướng.”


——— Trong thành Xương Khánh, Vương cung Bắc Cảnh ———–

Hiện nay bên trong thành Xương Khánh đã bị người Bắc Cảnh khống chế, ngoài thành chính là một mảnh hỗn chiến. Cả Vương cung nhất thời biến thành thiên hạ của một mình Hách Lan Vương Hậu, Hách Lan Vương Hậu liền dứt khoát mời Diệp Ly vào Cung, tránh cho có chuyện gì còn muốn đặc biệt xuất cung tìm nàng. Diệp Ly cũng không để ý, hiện nay thành Xương Khánh không chỉ có người Bắc Cảnh khống chế, còn có Mặc gia quân âm thầm khống chế, ngay cả một con ruồi cũng đừng nghĩ bay ra ngoài. Mà Mặc gia quân căn cứ vào Nhậm Kỳ Ninh âm thầm thế lực phân bộ mà Hách Lan Vương Hậu cung cấp, cũng bắt đầu âm thầm dọn dẹp thế lực ngầm của Nhậm Kỳ Ninh ở Bắc Cảnh. Những thứ này ước chừng chính là thế lực Trung Nguyên tiền Vương Hậu lo lắng sau này uy hiếp địa vị con mình mới âm thầm bắt được, lại không nghĩ tới lại để cho người Định Vương phủ dùng .

“Ha hả, Định Vương phi, ngươi xem xem cái này. . . . . .” Hách Lan Vương Hậu lười biếng ngồi trên ghế Phượng rộng rãi , dương dương tự đắc mới vừa nhận được tin cười hì hì nhìn Diệp Ly nói. Diệp Ly ngẩng đầu lên, để quyển sách trên tay xuống cuốn nhíu mày, “Bắc Cảnh Vương có lời gì nói với Vương Hậu?”

Hách Lan Vương Hậu cười tủm tỉm nói: “Hắn nói binh mã làm phản, hắn lo lắng an nguy của ta. Còn nói để cho ta nhất định phải cẩn thận, sống ở Cung không nên đi loạn, tránh cho gặp chuyện không may. Còn có cái gì. . . Đại khái chính là muốn hỏi phụ thân ta còn có những Bộ Lạc Bắc Cảnh khác có ý nghĩ gì.”

Diệp Ly gật đầu cười nói: “Hắn ước chừng muốn thử dò xét thái độ của các ngươi thôi, Vương Hậu định hồi âm sao.”

“Hồi âm?” Hách Lan Vương Hậu nháy mắt, vô tội nhìn Diệp Ly nói: “Nhưng người hắn phái tới mang tin tức đã bị ta giết.”

Diệp Ly cười nhạt một tiếng nói: “Đó là chuyện của Vương Hậu, nếu Vương Hậu không muốn hai mươi vạn binh mã kia trở lại, cũng có thể không để ý tới hắn.”

Hách Lan Vương Hậu bất đắc dĩ bả vai suy sụp xuống , vừa tìm đến văn chương cho Nhậm kỳ Ninh hồi âm, vừa nói: “Định Vương phi, ngươi thật là xấu!” Diệp Ly cười nói: “Ta đã nói với Vương Hậu ta là người tốt sao?” Hách Lan Vương Hậu tốn hơi thừa lời, “Ngươi có thể đừng gọi ta là Vương hậu không?”

“Có thể, Hách Lan công chúa.” Diệp Ly biết nghe lời phải nói.

Hách Lan Vương Hậu hầm hừ vùi đầu viết thư cho Nhậm Kỳ Ninh . Trong thư sạch sẻ trực tiếp tỏ vẻ binh mã Trung Nguyên làm phản cùng với Bắc Cảnh của nàng không có vấn đề gì, nếu như muốn cha của nàng ra tay giúp đỡ …, sẽ phải cho ra điều kiện mà bọn họ thỏa mãn. Đợi nàng viết xong, Diệp Ly sang nhìn xem, cho nàng thêm vài nét bút, “Viết lại một lần nữa xem sao.”

Mặc dù Hách Lan Vương Hậu biết một ít văn tự Trung Nguyên, nhưng cũng vẫn có thể nhìn ra Diệp Ly viết được trong thư mơ hồ bao hàm tình ý như có như không, không khỏi rùng mình một cái, “Định Vương phi, ngươi ít làm bẩn ta thôi . Bản cô nương mới không có thích người vong ân phụ nghĩa khốn kiếp kia.”

Diệp Ly nhướng mày nói: “Không phải ngươi vẫn luôn biểu hiện như vậy sao? Bây giờ đột nhiên trở mặt không lưu tình, sẽ làm Nhậm Kỳ Ninh hoài nghi .” Lúc trước vì không để cho Nhậm kỳ Ninh hoài nghi, Hách Lan Vương Hậu luôn cùng Vân phi tranh phong tương đối, bộ dáng như có như không ra vẻ ăn giấm. Nhậm Kỳ Ninh khôn khéo đến mức nào, nếu Hách Lan Vương Hậu lúc này đột nhiên biểu hiện thái độ giải quyết việc chung, rất dễ dàng khiến cho Nhậm Kỳ Ninh hoài nghi, hai mươi vạn đại quân kia sẽ bị giữ lại không tha.


“Vậy cũng tốt, ta liền ủy khuất một chút .” Hách Lan Vương Hậu không phải không thừa nhận Diệp Ly nghĩ chu toàn hơn mình, chỉ đành phải ủy ủy khuất khuất cầm lấy bút một lần nữa lấy giấy viết sao chép một lần.

“Hách Lan. . . Ngươi đi ra cho ta!” Hách Lan Vương Hậu đang vẻ mặt đau khổ sao chép thư cho Nhậm Kỳ Ninh , ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh mắng chửi tức giận bén nhọn . Âm thanh chói tai làm cho Hách Lan Vương Hậu kinh ngạc, viết thư được một nửa nhất thời bị lây một mảng lớn nét mực. Hách Lan Vương Hậu nhất thời đen mặt, hướng về phía ngoài cửa cất giọng nói: “Cho các nàng đi vào!”

Trong chốc lát, Vân phi liền dẫn mấy nữ nhân nổi giận đùng đùng vọt đi vào. Các nàng bị vây ở trong cung cũng không biết phía ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ là mỗi ngày bị cấm xuất nhập và bị đoạn tuyệt liên lạc cùng phía ngoài . Nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cục Vân phi không nhịn nổi nữa. Liền dẫn người tới Hách Lan Vương Hậu nơi này tìm đến phiền toái . Nàng là phi tử được cưng chìu của Nhậm Kỳ Ninh, Hách Lan Vương Hậu cũng không có làm cho người ta đối với nàng như thế nào, hơn nữa trong cung người hầu phần lớn cũng là người Trung Nguyên, dọc theo đường đi làm cho nàng vọt tới cửa cung điện của Hách Lan Vương Hậu .

“Hách Lan! Ngươi có ý gì? Dám không để cho người của ta xuất cung, ngươi muốn tạo phản sao?”

Hách Lan Vương Hậu bỏ lại bút, tự tiếu phi tiếu nhìn nàng nói: “Không sai, ngươi nghĩ như thế nào?”

“Ngươi thật to gan? !” Vân phi thét to, “Ngươi sẽ không sợ Vương thượng trở lại giết ngươi sao?” Hách Lan Vương Hậu chống càm, lười biếng nhìn nàng nói: “Ngươi yên tâm, trước khi Nhậm Kỳ Ninh trở lại giết ta, ta nhất định sẽ giết các ngươi trước . Dĩ nhiên, còn có. . . người cha chán ghét kia của ngươi. Còn có cha của các ngươi nữa. . . . . .” Nhìn lướt qua phía sau một đám cô gái đi theo Vân phi, Hách Lan Vương Hậu khinh thường quệt quệt khóe môi, kể từ khi làm Vương Hậu , những nữ nhân này cũng tìm nàng phiền toái không ít. Còn có ban đầu, khi biểu tỷ còn đang sống, những thứ thị thiếp kia cũng thường xuyên tìm biểu tỷ phiền toái. Hách Lan Vương Hậu không hề có thiện cảm với hậu cung này.

“Ngươi. . . Ngươi làm gì cha ta ?” Vân phi cả kinh, Hách Lan Vương Hậu dám phong tỏa Vương Cung, dám gióng trống khua chiêng thừa nhận ý nghĩ của mình như thế, khẳng định không phải là điên rồi. Đó chính là trong tay nàng ta nắm lá bài tẩy tương đối lớn .

Hách Lan Vương Hậu nhìn Diệp Ly đang ngồi ở đọc sách, cười tủm tỉm nói: “Ta không có bản lãnh làm gì cha Thừa tướng kia của ngươi.”


Mọi người lúc này mới chú ý tới, trong điện còn có một nữ tử áo trắng đang ngồi. Chẳng qua là nàng dựa vào cây cột ngồi đọc sách, mọi người lại tập trung lực chú ý đến trên người Hách Lan Vương Hậu, thế nhưng hiện tại mới chú ý tới nàng.

Diệp Ly ngẩng đầu lên, nhìn một chút Vân phi thản nhiên nói: “Vân Tướng tạm thời không có việc gì, ở nhà tu dưỡng. Nghe nói thư pháp Vân phi nương nương tương đối khá, hơn nữa mô phỏng chữ viết, văn tự người khác ?”

“Không sai. Vậy thì như thế nào?” Vân phi không tự chủ đáp.

Diệp Ly thản nhiên cười, “Không có gì, thủ hạ ta lúc này không có người nào, phiền toái Vân phi nương nương hỗ trợ viết phong thư.”

“Tại sao ta phải phải giúp ngươi? Không đúng. . . Ngươi là người nào? Hình như ta đã gặp qua ngươi ở đâu. . . . . .” Vân phi có chút nghi ngờ nhìn Diệp Ly nói. Sau khi Diệp Ly dịch dung dung mạo hơi có thay đổi, nhưng vẫn cho nàng một loại cảm giác quen thuộc kỳ quái. Diệp Ly cười không nói.

Một tiếng hét bén nhọn sau lưng Vân phi kêu lên: “Nàng ta là Định Vương phi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.