Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Quyển 2 - Chương 17: Yêu tộc




Sau khi Lý Trân tiếp ứng Địch Nhân Kiệt, liền một đường hộ tống ông bắc thượng. Trong lòng Địch Nhân Kiệt lo lắng cho chiến sự Hà Bắc, hoàn toàn không để ý đến tuổi già, cùng bọn họ ngày đêm đi liên tục, cũng không có tâm tư dừng lại thưởng thức phong cảnh và di tích trên đường. Chiều hôm đó, bọn họ đã tới Khúc Phụ.

Chỗ khác có thể không đi, nhưng Địch Nhân Kiệt chìm đắm sâu sắc vào tư tưởng Nho gia làm sao có thể không đi Khổng miếu bái kiến thánh nhân. Ông phá lệ mang theo mọi người đến một tòa miếu thờ ở vùng ngoại ô Khúc Phụ nghỉ nhờ. Đây cũng là tác phong trước sau như một của Địch Nhân Kiệt, tận lực không làm phiền đến quan phủ địa phương. Tỷ như khi ông đến Thọ Xuân, sẽ không làm kinh động huyện nha, lặng yên qua sông Hoài bắc thượng, khiến cho Cố huyện lệnh tiếc nuối thật lâu.

- Ta cũng không muốn thiếu ân tình của người khác, nếu không sau này sẽ không tốt.
Đây là giải thích ông ta nói cho Lý Trân sau đó. Lý Trân cũng chỉ cười, hắn cho là mình không mềm lòng như Địch Nhân Kiệt, đối với việc quan phủ địa phương ân cần tiếp đãi, hắn cũng không để trong lòng.

Bố trí ổn thỏa trong chùa xong, Địch Nhân Kiệt liền dẫn Lý Trân tới văn miếu Khúc Phụ bái kiến tượng thánh thượng, cũng không đi cùng với con gái. Trong lòng Địch Yến mặc dù không vui, nhưng cũng không có cách nào. Nàng không sợ trời không sợ đất, duy nhất chỉ sợ phụ thân.

Trên đường đi tới văn miếu, Địch Nhân Kiệt và Lý Trân vừa đi vừa cười:
- Mấy tháng trước ta nhận được thư của mẫu thân gửi, mới biết hiền chất chơi mã cầu cũng không tồi.

- Khiến bá phụ chê cười rồi. Vãn bối từ nhỏ đã thích chơi mã cầu, chỉ có thể nói là am hiểu sơ sơ, so sánh với cao thủ môn mã cầu như Đậu Vân Tiên, vãn bối còn kém xa lắm.

Địch Nhân Kiệt cười ha hả:
- Hiền chất quá khiêm nhường, có thể tiến vào trận chung kết môn mã cầu trong đại hội thi đấu cũng không phải là am hiểu sơ sơ đâu.

Địch Nhân Kiệt bảo Lý Trân cùng ông đến văn miếu dĩ nhiên có thâm ý. Ông đã sớm nhận ra Lý Trân cùng con gái tình nghĩa sâu đậm, mà con gái lại liều lĩnh theo hắn bôn ba khắp nơi, cũng nhìn ra được tình cảm sâu sắc của con gái với Lý Trân.

Tuy rằng Địch Nhân Kiệt lòng dạ rộng rãi, nhưng ông cũng không hi vọng con gái chưa gả đã ở bên cạnh Lý Trân. Chuyện này hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Địch Nhân Kiệt, nói ông ta thiếu quản thúc đối với con gái.

Địch Nhân Kiệt cũng biết Lý Trân là người ổn trọng, có lý trí, ông cảm thấy cần thiết phải tìm cơ hội nhắc nhở Lý Trân một chút.

- Hiền chất, bà nội Yến nhi đã già, bà thương yêu nhất là Yến nhi. Ta định để cho Yến nhi đến ở cùng bà nội, chắc là con không có ý kiến gì chứ?

Mặc dù Địch Nhân Kiệt nói rất hời hợt, nhưng Lý Trân lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của ông. Trong lòng Lý Trân không khỏi cười khổ một tiếng, Địch Yến luôn luôn không thích bị trói buộc, làm sao có thể nghe theo sắp xếp của mình. Nhưng hắn cũng hiểu được tấm lòng muốn bảo vệ con gái của Địch Nhân Kiệt, liền gật đầu nói:
- Con thường xuyên phải đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, nàng đi cùng con quả thật có điểm không an toàn, hơn nữa lần này bắc thượng Hà Bắc, càng có khả năng chiến đấu kịch liệt với Khiết Đan, con cũng không hi vọng nàng xuất hiện trên chiến trường, chỉ có điều…con lo lắng nàng không chịu nghe theo lời khuyên của con.

- Ta sẽ khuyên bảo nó về nhà.

Địch Nhân Kiệt rất hài lòng đối với thái độ của Lý Trân, ông cảm thấy cần thiết phải trấn an Lý Trân một chút, lại khẽ cười nói:
- Lúc nào mời đại tỷ con đến phủ ta chơi một chuyến, phu nhân của ta rất muốn gặp nàng.

- Đa tạ ý tốt của bá phụ, chỉ là đại tỷ con hiện đang ở Trường An, chờ lúc tỷ ấy quay về, con sẽ sắp xếp đưa tỷ đi thăm hỏi bá mẫu.

- Như vậy cũng tốt, bên kia chính là miếu thánh nhân rồi.

Địch Nhân Kiệt chỉ vào một tòa kiến trúc khí thế khoáng đạt, lập tức nhẹ nhàng chuyển hướng đề tài, nói chuyện đến điểm là dừng, nói thêm nữa ắt sẽ lộ ra dấu vết.

Lý Trân cũng không nhiều lời nữa, hắn cười cười, quất ngựa đi theo Địch Nhân Kiệt chạy gấp tới Khổng miếu.

Quả nhiên, lúc Địch Nhân Kiệt khuyên con gái về nhà liền bị Địch Yến chống đối kịch liệt. Trong phòng, cha con hai người cãi vã hết sức căng thẳng, mặt Địch Yến đầy nước mắt, ngồi trước cửa sổ không nói lời nào, đầu hướng ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý phụ thân khuyên bảo.

Địch Nhân Kiệt thấy con gái không nghe khuyên bảo, cũng có chút nổi giận. Nhưng lúc này là ban đêm, ông không muốn để quá nhiều người biết ông đang tức giận, ông xanh mặt, thanh âm trầm giọng nói:
- Con là tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, lại đi theo Lý Trân chạy loạn khắp nơi, còn ra thể thống gì, sẽ làm cho người ta chê cười Địch Nhân Kiệt ta không có gia giáo.

Địch Yến tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, rưng rưng phản bác phụ thân nói:
- Con cùng Lý đại ca thanh bạch, từ trước tới giờ đều là lấy lễ đối đãi. Chúng con không thẹn với lương tâm, quan tâm người khác nói cái gì. Vả lại nam nữ Đại Đường kết giao cũng rất bình thường, con gái quan lại ước hẹn đi đạp thanh thu du chỗ nào cũng có, vì sao cha mẹ người khác cho phép, chỉ có cha là cảm thấy không có thể thống gì?

- Chuyện này không giống.

Địch Nhân Kiệt hơi thẹn quá hóa giận, thanh âm cũng lớn hơn:
- Con nếu là ngẫu nhiên ra ngoài dạo chơi, ta sẽ không đồng ý sao? Con lại theo hắn chạy khắp nơi, ngày đêm ở cùng một chỗ, chẳng lẽ người khác không thấy? Con cho là thánh thượng vì sao lại cử Lý Trân đến hộ tống ta? Không phải cũng bởi vì quan hệ của con với hắn sao? Nếu cuối cùng con gả cho hắn cũng thôi, chẳng may hắn cưới người khác, con làm sao bây giờ? Con còn có thể gả ra ngoài sao?

Thanh âm Địch Yến bỗng nhiên nghẹn ngào:
- Nếu hắn cưới người khác, con sẽ đi chết.

Địch Nhân Kiệt ngây ngẩn cả người, thật lâu sau, trong lòng ông thở dài, chậm rãi đi lên trước, dịu dàng nói với con gái:
- Hôm nay ta đã mời đại tỷ hắn đến nhà làm khách, đi gặp mẫu thân con, phụ thân cũng không phải là người chỉ lo tới thanh danh của mình, ta càng quan tâm đến chung thân đại sự của con gái. Ta nhìn thấy tình thâm ý trọng của các con, ta cũng đồng ý để hắn thành con rể ta, nhưng con phải hiểu tâm tình của phụ mẫu một chút.

- Phụ thân.

Trong lòng Địch Yến cảm động, nhào vào lòng phụ thân khóc òa lên. Địch Nhân Kiệt nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, trong lòng cũng có chút thương cảm, dù sao con gái đã lớn, ông lén lau nước mắt trên khóe mắt, cười nói:
- Các con đều còn trẻ, về sau thời gian ở cùng nhau còn rất dài, cũng không cần gấp gáp nhất thời, con phải thông cảm với tâm tình của phụ thân một chút, thay phụ thân về chăm sóc bà nội. Đợi chiến sự Hà Bắc lần này chấm dứt, phụ thân sẽ trở lại Lạc Dương, mời đại tỷ của hắn tới nhà nói chuyện một chút. Yến nhi, như vậy có được không?

Địch Yến cũng là người cực kỳ hiếu thuận với cha mẹ, tuy rằng nàng không muốn hồi kinh, nhưng nghĩ đến phụ thân tuổi đã già, cũng không nhẫn tâm để phụ thân hao tâm vì nàng, liền khẽ gật đầu một cái:
- Yến nhi biết rồi.

- Thật sự là con ngoan.

Trong lòng Địch Nhân Kiệt vui vẻ trở lại, cười nói:
- Con đi thu dọn hành lý một chút, cáo biệt với Lý Trân, sáng mai lập tức trở lại kinh thành.

Địch Yến ôm phụ thân một chút, xoay người rời khỏi phòng, từ từ đến trong viện tử của Lý Trân, chỉ thấy Lý Trân đang đứng trong viện tử, mỉm cười nhìn nàng. Địch Yến rốt cuộc không kìm nổi ủy khuất, lập tức nhào vào lồng ngực Lý Trân khóc òa lên. Lý Trân dịu dàng cười nói:
- Phỏng chừng ta cũng sẽ không ở Hà Bắc lâu lắm, chờ ta trở lại, người đầu tiên ta gặp nhất định là muội.

Địch Yến ngượng ngùng lau nước mắt, gật đầu nói:
- Huynh không được lừa gạt muội.

- Ta làm sao lại gạt muội chứ? Ta vào kinh thành khẳng định sẽ đi qua An Nghiệp phường, báo với muội một tiếng, sau đó mới tiến cung giao chỉ. Sau khi xuất cung tìm muội ăn cơm, không phải là luận lý thành chương sao?

Địch Yến nín khóc mỉm cười:
- Vậy được rồi, muội đi thu dọn đồ đạc, sáng mai muội phải trở lại kinh thành rồi.

Địch Yến không dám nhìn vào mắt Lý Trân, xoay người chạy về viện tử của mình. Lý Trân nhìn bóng dáng của nàng chạy xa, tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống. Kỳ thật hắn cũng không hi vọng Địch Yến đi theo mình ra trận, dù sao đó cũng là chiến tranh, không phải là xử án bình thường.

Cũng may Địch Nhân Kiệt thuyết phục được con gái, trong lòng Lý Trân cũng nhẹ nhàng hơn. Hắn xoay người đi đến gian phòng của mình, nhưng vừa mới tới cửa, một tên binh lính chạy vào sân, thấp giọng nói:
- Tướng quân, khả năng có tình huống dị thường.

Lý Trân ngẩn ra:
- Tình huống dị thường gì?

- Vừa rồi trụ trì của chùa nói cho bọn ty chức biết, xế chiều hôm nay, có một tăng nhân nấu nước mất tích.

Tâm niệm Lý Trân vội chuyển, tăng nhân sao có thể vô duyên vô cớ mất tích, vô cùng có khả năng là bị người ta bắt rồi. Xem ra việc hắn lo lắng suốt dọc đường không thể tránh được rồi.

Ngôi chùa Địch Nhân Kiệt tạm thời dừng chân này tên là Bắc Giác Tự, đã có trăm năm lịch sử, diện tích cũng khá lớn, chừng năm mươi mẫu, tọa lạc tại chân núi bên trong một tòa đồi núi hẹp dài, bên trong chùa có năm sáu trăm tăng nhân, cũng là một trong những ngôi chùa nổi danh nhất Khúc Phụ.

Bởi vì Địch Nhân Kiệt vang danh thiên hạ đến đây, trụ trì tự viện dành riêng cho bọn họ ở trong hai tòa viện tử, phòng ốc mấy chục tăng nhân đang ở, trong đó Địch Nhân Kiệt và con gái ở bên trong tiểu viện phía đông. Lý Trân mang theo phần đông binh sĩ Nội vệ thì ở tại một tòa khác trong đại viện.

Thời gian dần dần đến canh hai, đèn dầu trong tự viện đều đã tắt hết, tất cả mọi người đã đi vào giấc ngủ, lúc này, ở khu rừng phía bắc tự viện truyền đến vài tiếng cú vọ kêu to, chỉ thấy hơn mười bóng đen từ bốn phương tám hướng xúm lại vây quanh một cây đại thụ.

Dưới đại thụ một gã nam tử dáng người khôi ngô đang đứng, người này họ Vương, tên là Vương Bách Thắng, tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu. Y vốn là cướp sông cướp biển ở Quan Trung, bị quan phủ truy nã mà chạy đến vùng Thanh Châu, chiếm núi làm vua, đánh cướp mà sống, vì thường mặc áo xanh, được người ta gọi là Thanh Y Vương.

Hai ngày trước, Vương Bách Thắng được một người trung gian tìm đến, có người nguyện dùng ngàn lượng vàng để y đi lấy đầu Địch Nhân Kiệt, trước tiên tạm chi năm trăm lượng vàng, sau khi xong chuyện, lấy đầu Địch Nhân Kiệt đổi năm trăm lượng vàng còn lại. Tuy rằng Vương Bách Thắng đã nghe đến thanh danh của Địch Nhân Kiệt, nhưng y là đạo tặc cùng hung cực ác, chỉ nhận tiền không nhận người, ngàn lượng vàng đối với y cũng là số tiền lớn, y làm sao có thể từ chối vụ mua bán này.

Đồng thời người trung gian cũng cho y một manh mối, để y chờ ở vùng Khúc Phụ. Địch Nhân Kiệt bắc thượng đương nhiên sẽ đi bái tế Khổng miếu. Quả nhiên không ngoài sở liệu, trưa hôm nay, bọn chúng cuối cùng đã phát hiện hành tung của Địch Nhân Kiệt.

Vương Bách Thắng cũng không biết Địch Nhân Kiệt được Lý Trân dẫn theo Nội vệ bảo hộ. Tuy nhiên y cũng nhìn ra được, hộ vệ của Địch Nhân Kiệt vô cùng tinh hãn, không phải dạng người dễ đối phó, y liền quyết định ban đêm hành động, thừa dịp lúc hộ vệ đi ngủ, tốc chiến tốc thắng, chặt đầu Địch Nhân Kiệt rồi trốn đi xa.

- Tình huống thế nào?
Vương Bách Thắng hỏi một gã thủ hạ đi tra xét trở về.

Tên thủ hạ gật gật đầu:
- Hiện tại bọn chúng đã đi ngủ, tự viện chỉ còn lầu chuông vẫn còn chong đèn.

Vương Bách Thắng dùng đao vẽ một bản đồ bố cục đơn giản trên mặt đất, ban ngày thủ hạ của y đã bắt một hòa thượng nấu nước, biết được tình huống của Địch Nhân Kiệt và tự viện. Địch Nhân Kiệt cùng thủ hạ của ông ở đông viện, tổng cộng hai viện tử, một lớn một nhỏ. Địch Nhân Kiệt ở tại tiểu viện, những hộ vệ kia ở tại đại viện.

Vương Bách Thắng đã hiểu rất rõ bố cục tự viện, y trầm tư một lát, hỏi lại lần nữa:
- Chủ điện tắt đèn chưa?

Thủ hạ gật gật đầu:
- Đã tắt.

Vương Bách Thắng mừng rỡ, chủ điện tắt đèn, nghĩa là vãn khóa (khóa muộn) của các hòa thượng đã kết thúc, y lập tức nói với bọn thủ hạ:
- Nghe hiệu lệnh của ta, mọi người tốc chiến tốc thắng, không thể tham công.

Y khoát tay, xách đao chạy về bức tường phía bắc tự viện. Mười mấy tên lâu la theo sát phía sau y, thân hình mỗi người cực nhanh, rất nhanh bọn họ đã chạy tới bên ngoài bức tường phía bắc, đứng sát dưới chân tường.

Vương Bách Thắng nháy mắt với một tên thủ hạ, tên thủ hạ ném một cái móc câu lên tường, tung người trèo lên, nằm ở đầu tường quan sát một lát, xoay người gật đầu với Vương Bách Thắng, tỏ vẻ hết thảy bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.