Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Quyển 19 - Chương 430: Đồng minh




Nhân mã của Vương Bạc vội vã đi, đội ngũ kéo dài hơn mười dặm nhìn giống như bầy cừu từ tái bắc đang di chuyển, thậm chí so sánh, bầy cừu còn có tính kỷ luật hơn cả đội ngũ này. Sau khi từ huyện Phì Thành chuyển xuống phía nam, tính kỷ luật của đội ngũ càng ngày càng kém, thôn xóm ở ven đường giống như ruộng gặp nạn châu chấu phòng ốc bị đốt cháy không còn, có thể cướp toàn bộ thì cướp sạch, không thể mang đi thì phá hủy, không ít dân chúng lại bị cuốn theo gia nhập đội ngũ, nhóm “tân binh” không có vũ khí, trong tay mỗi người đều được phân phát một hai cây gỗ.

Đầu cây gỗ này được vót nhọn có thể sử dụng như “trường mâu”, còn có thể dùng làm “gậy chống”.

Cứ như vậy liên tục đi mấy ngày đường, cuối cùng đội ngũ đã tới chân núi Đại Sơn thuộc quận Lỗ. Đại Sơn thế núi dốc đứng, nếu nhân mã Vương Bạc một đầu đâm vào trong Đại Sơn không đi ra, quả thật quan quân cũng hết cách. Nhưng rất rõ ràng, Vương Bạc không có ý định làm như vậy. Ở trong mắt Vương Bạc, Đại Sơn cũng không phải một điểm dừng chân, mà là một chiến trường mà y đã định ra từ trước. Y muốn mượn ưu thế địa hình ở đây để đánh bại kẻ thù hung ác nhất của Lục Lâm đ*o phương bắc, chính là danh tướng Trương Tu Đà được dân chúng cả vùng đất Tề Lỗ ca tụng là bách chiến bách thắng.

Đội ngũ mười vạn người này vô cùng khổng lồ, dùng lời nói giản dị của dân chúng để hình dung, thì người qua một vạn vô biên không bờ bến, như vậy thì trên mười vạn người này hình dung như thế nào đây? Dĩ nhiên dân chúng chất phác rất có trách nhiệm mà nói cho ngươi biết, giống như phân trứng của bầy cừu trải khắp, đếm không đếm nổi đấy.

Nếu Vương Bạc biết có người dùng phân dê để hình dung đại quân của mình, nhất định sẽ tức giận nổ bụng. Trong mắt y, mình bất kể ở phía bắc Hoàng Hà hay là lần này qua sông xuống phía nam, từ lúc khởi binh đến nay y mới thật sự là bách chiến bách thắng. Đại Nghiệp năm thứ sáu đến nay mới có thời gian hơn hai năm ngắn ngủi, chiến tích trên Lục Lâm đ*o còn ai huy hoàng hơn y chứ? Cao Sĩ Đạt và Trương Kim Xưng chỉ là những tên hề, một tên trốn ở hồ Cao Kê, một tên nấp ở đầm Cự Dã, căn bản không dám kéo đội ngũ ra ngoài.

Không hề nghi ngờ, mục đích ban đầu của Vương Bạc đặt ra vô cùng chính xác, Đại Sơn đích thật là một nơi đánh phục kích rất tốt, quả thật chính là vì tiêu diệt quận binh quận Tề của Trương Tu Đà mà Vương Bạc đã đặc biệt suy tính. Vương Bạc tự xưng mình là Tri Thế Lang, ý tứ rất đơn giản, chính là tiên tri. Có thể biết nhiều chuyện tương lai phát sinh hơn người bình thường, đương nhiên, ngay cả bản thân Vương Bạc cũng biết danh hiệu này khá vô nghĩa. Tuy nhiên dựa vào danh hiệu này và “Mạc chớ Liêu Đông lãng tử ca” kia mà đã lừa gạt không biết bao nhiêu người tới đầu nhập vào y. Nhưng y lại không biết là, một lỗ hổng lớn trong mưu kế của y chính là nhân mã quận Tề không có quyền vượt qua biên giới Lỗ Quận để chiến đấu. Cho nên nói Tri Thế Lang này vẫn rất giả dối đấy, đúng như nhiều năm về sau y không biết một đạo lý mình sẽ chết oan uổng như vậy. May mắn, hiện tại xem ra ông trời đang đứng về bên y, bởi vì Trương Tu Đà cảm thấy Vương Bạc là mối họa lớn cho nên cam nguyện gánh tội danh vượt biên tác chiến cũng không muốn buông tha y.

Để thủ hạ nhân mã nghỉ ngơi tại chỗ, Vương Bạc mang theo vài đầu lĩnh chủ yếu chạy một chuyến vòng quanh phía tây bắc Đại Sơn. Càng nhìn Vương Bạc vui mừng, y thấy, nơi này quả thực chính là một phần mộ thiên nhiên cực lớn, vừa vặn để mai táng hơn hai vạn quận binh quận Tề dưới tay Trương Tu Đà.

- Lý Hải!

Vương Bạc kêu lên:
- Mang theo nhân mã của ngươi mai phục ở mảnh cánh rừng đó, không có hiệu lệnh của ta không thể đi ra ứng chiến. Cho dù trung quân ta có nguy cơ, không nghe thấy tiếng kèn lệnh ngươi cũng không thể đi ra!

Lý Hải ngẫm nghĩ một chút, đây cũng là chuyện tốt, vì thế vội vàng gật đầu nói:
- Đại đương gia ngài yên tâm, không có hiệu lệnh đánh chết ta cũng không ra ngoài.

Sau đó gã tự thêm một câu trong lòng, không có hiệu lệnh, đánh chết ta cũng không ra ngoài với ngươi.

- Bùi Can!

Vương Bạc chỉ bảo Nhị đương gia dưới tay:
- Mang nhân mã của ngươi, mai phục ở trong mảnh rừng đối diện kia. Cũng giống như Lý Hải, nếu không có hiệu lệnh của ta tuyệt đối không thể dễ dàng giết ra! Đương nhiên...

Vương Bạc cười lạnh hai tiếng nói:
- Nếu hiệu lệnh của ta vừa ra, không thấy hai ngươi giết ra, đừng trách ta quân pháp vô tình!

Bùi Can và Lý Hải vội vàng nói:
- Đại đương gia yên tâm!

Vương Bạc lại phân phó:
- Triệu Nhị Bảo! Mang theo nhân mã của ngươi làm binh dụ địch, nếu Trương Tu Đà đến, ngươi liền dẫn nhân mã của ngươi nghênh đón, nhớ kỹ, chỉ cho phép bại không được thắng! Phải dẫn nhân mã lão tặc Trương Tu Đà tới chân núi nơi này, ngươi yên tâm, nếu ngươi có thể dẫn Trương Tu Đà tới, bất kể tổn thất bao nhiêu người ta cũng sẽ không trách tội ngươi.

Triệu Nhị Bảo vẻ mặt đau khổ nói:
- Chỉ cho phép bại không được thắng... Đại đương gia, việc này quá khó nha.

Vương Bạc trừng mắt nhìn gã nói:
- Được rồi, Ngũ đương gia, mang theo nhân mã của ngươi đi nghênh chiến Trương Tu Đà, chỉ có thể thắng không cho phép bại, thế nào? Nếu bại, ta sẽ cắt đầu ngươi xuống.

Triệu Nhị Bảo vội vàng nói:
- Hay…hay là chỉ cho phép bại không được đánh thắng.

Vương Bạc hừ một tiếng nói:
- Ta sẽ tự dẫn trung quân bày trận nghênh địch ở gò đất phía trước. Nhân mã của Triệu Nhị Bảo dụ địch đến, quận binh dưới tay Trương Tu Đà truy kích đến ắt sẽ kiêu căng sơ suất, nếu Trương Tu Đà suất quân tấn công trung quân ta, Lý Hải, Bùi Can, hai người các ngươi chỉ án binh bất động. Đợi trung quân cố ý lộ ra sơ hở, dẫn Trương Tu Đà tiến vào trong đại trận trung quân, ta sẽ cho người thổi kèn lên, đến lúc đó, hai người các ngươi suất quân từ tả hữu bọc đánh, ta lại suất lĩnh trung quân giết đến, bao vây bọc đánh nhân mã Trương Tu Đà.

- Hừ! Trương Tu Đà hắn cho dù là danh tướng đương thời thì sao chứ? Quận binh quận Tề dưới tay hắn dù có thiện chiến thế nào thì sao chứ? Hắn chỉ có hơn hai vạn người, dưới tay ta có mười vạn đại quân, đến lúc đó vây hắn vào trong trận, giết Trương Tu Đà, Lục Lâm đ*o nam bắc Hoàng Hà này, người nào có thể sánh bằng chúng ta?

- Đại đương gia diệu kế!

Vài người vội vàng cúi đầu ca ngợi nói.

Trên thực tế, bất kể Bùi Can và mọi người ca ngợi là thật tâm hay là hư tình giả ý, kế sách của Vương Bạc quả thật rất được.

...


Hơn hai vạn nhân mã quận Tề từ chỗ giao giữa quận Tề và quận Tế Bắc đi vòng hướng nam, một đường đuổi theo Vương Bạc giết tới đây. Hơn năm trăm kỵ binh tiên phong do Đô úy Tần Quỳnh suất lĩnh đi đàng trước dò đường cho đại quân, bởi vì đuổi gấp gáp, đã cách xa đại đội nhân mã chừng ba mươi dặm.

- Báo!

Một gã thám báo phi ngựa từ phía trước chạy trở về, ghìm chặt chiến mã trước mặt Tần Quỳnh ôm quyền nói:
- Bẩm Đô úy, phía trước mười lăm dặm, phản tặc Vương Bạc đã bày trận, xem nhân mã đại khái hơn ba ngàn người.

- Có kỵ binh không?

Tần Quỳnh hỏi.

- Không có!

Thám báo nói như đinh chém sắt:
- Ngoại trừ vài đầu mục phản tặc có vật cưỡi ra, còn lại đều là bộ binh. Hơn nữa phản tặc khuyết thiếu áo giáo bảo vệ, ngay cả binh khí đều không được trang bị đầy đủ, thuộc hạ từ xa thấy có không ít phản tặc dùng đầu cây gỗ vót nhọn, đội hình tán loạn, không có kết cấu gì.

Tần Quỳnh ừ một tiếng nói:
- Ngươi lại vất vả một chuyến, trở về báo tướng quân biết, đi dẫn người đi xem.

Thám báo kia nói:
- Đô úy cẩn thận!

Tần Quỳnh cười nói:
- Ba nghìn giặc cỏ mà thôi, ngươi nhanh chóng đi báo tướng quân biết đi.

Thám báo kia biết bản lĩnh của Tần Đô úy, dĩ nhiên cũng không cho rằng chỉ ba ngàn giặc cỏ kia có thể làm gì được năm trăm khinh kỵ binh của Tần Đô úy, gã cười ha hả nói:
- Ý của ta là, Đô úy cẩn thận chút, nếu một hơi giết sạch phản tặc, đợi tướng quân suất quân đuổi tới lại không còn người để giết, cẩn thận tướng quân trách tội.

Tần Quỳnh cũng bật cười ha hả, vỗ vỗ vào chiến mã lông vàng đốm trắng, tay cầm mã sóc dài bốn xích, chỉ về phía trước:
- Đi, chúng ta đi xem.

Năm trăm kị binh nhẹ khởi động, đi theo Tần Quỳnh giết tới.

Đợi tiến về phía trước mười lăm dặm, quả nhiên thấy có hơn ba ngàn phản tặc xếp thành phương trận chờ ở một chỗ trống trải. Cờ hiệu của phản tặc này hỗn loạn, áo thủng áo lót mục nát, binh khí trong tay đủ loại, có cây gỗ, lưỡi hái, dao làm bếp, còn có dĩa ăn, thậm chí, còn cả nồi sắt đứng ở đó, tuy nhiên nồi sắt dùng để làm tấm chắn đấy. Thấy trận thế của đám phản tặc này, Tần Quỳnh không khỏi buồn bực.

Chỉ là một đám dân chạy nạn thôi!

Quận Tế Bắc gần ba vạn quận binh, lại bị người ta đánh cho hoa rơi nước chảy!

Nhìn thấy quan quân tới rồi, bọn lính phản tặc lập tức bối rối, trận hình vốn đã tán loạn càng thêm rối loạn, có người theo bản năng lui về sau. Đúng vậy, bọn họ từ phương Bắc Hoàng Hà sau đó đi tới quả thật không hề đánh bại trận nào, nhưng nhân mã thủ hạ Triệu Nhị Bảo chính là dân chúng mới thu nạp lúc qua Hoàng Hà, căn bản cũng chưa từng lên chiến trường, hơn nữa danh hiệu quận binh quận Tề, Trương Tu Đà, Tần Thúc Bảo, La Sĩ Tín thật sự rất vang dội, phản tặc chưa chiến khí thế cũng đã yếu đi rất nhiều.

- Chiến ý của quân địch rất kém.

Tần Quỳnh nhìn chốc lát bật cười lạnh.

Y giơ cánh tay lên, cao giọng hỏi:
- Chúng ta là đợi tướng quân đến, hay là đoạt công lao trước?

Nhóm kỵ binh cười vang nói:
- Dĩ nhiên là không thể để lại công lao cho tướng quân rồi. Đô úy, chúng ta giết đi qua đi!

- Để lúc tướng quân và mọi người chạy tới không còn gì để đánh nữa.

- Ha ha!

Tần Quỳnh cười cười nói:
- Thủ hạ Vương Bạc trên mười vạn người, giờ phút này trước mặt không đủ ba nghìn người, hiển nhiên là binh dụ địch. Các huynh đệ nghe kỹ, trong chốc lát tiến lên giết xuyên trận địa địch, không thể truy kích. Chúng ta chỉ cần đánh tan ba nghìn phản tặc này, đó là công lao rồi, nghe rõ ràng chưa!

- Rõ!

Tần Quỳnh la lớn:
- Mũi tên lông vũ ba lượt, đổi sóc giết địch!

Y dẫn đầu buông diện giáp, sau đó thúc chiến mã lông vàng đốm trắng xông ra ngoài. Năm trăm kị binh nhẹ đi theo phía sau y, giơ cao cung cứng trong tay, rút mũi tên lông vũ trong bầu tiễn. Khi cách đội ngũ phản tặc còn có trăm bước, đã có phản tặc bắn mũi tên lông vũ tới trước kỵ binh rồi.

- Bắn!

Tần Quỳnh ra lệnh một tiếng, lập tức năm trăm kỵ binh đồng thời buông cung cứng, bắn mũi tên lông vũ ra ngoài. Ngay sau đó, đợt thứ hai vòng thứ ba không cần Tần Quỳnh hạ lệnh, nhóm kỵ binh đã hoàn thành ba lượt liên xạ lưu loát sinh động như mây bay nước chảy. Hơn một ngàn mũi tên lông vũ dày đặc như mưa rơi đập tới, ngay lập đánh ngã phản tặc đang bày trận này từng mảng từng mảng.

Phản tặc dùng nồi sắt đón chắn kia sợ hãi ngồi chồm hổm trên mặt đất, chỉ nghe thấy đỉnh đầu vang lên những tiếng vút vút, đợi mũi tên lông vũ bắn xong gã buông nồi sắt xuốn nhìn nhìn, đồng bạn bên cạnh đã bị mũi tên lông vũ bắn nằm trên đất, có kẻ may mắn một mũi tên mất mạng, kẻ không may thì bị thương còn nằm trên mặt đất kêu rên.

Ha ha!

Phản tặc này cười cười, vuốt ve nồi sắt trong tay mình, may mắn mình có một món thần khí hộ thân như vậy. Mũi tên lông vũ của kỵ binh Quận Tề tuy rằng sắc bén, nhưng bắn vào nồi sắt thì không có tác dụng gì, có thể đập rơi mấy khối sắt gỉ, nhưng không phá hỏng nồi sắt được.

- Lão tử đã nói cái gì cũng có thể mất nhưng không thể mất nồi được.

Gã đắc ý ngẩng đầu, chợt phát hiện trước mắt tối sầm.

Một con ngựa lông vàng đốm trắng cực khoẻ mạnh nhanh như thiểm điện vọt tới trước thân thể gã, không đợi gã kịp phản ứng, một cây sóc dài đã đâm xuyên qua ngực gã, kịp phản ứng, một cây gã bị cây sóc dài kia nâng lên giữa không trung. Cán sóc tính dai vô cùng, sau khi hơi cong lại mạnh mẽ bắn thẳng lên, thi thể phản tặc kia bay ra phía sau, phịch một tiếng, nồi sắt của gã rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa.

Tần Quỳnh đầu tàu gương mẫu giết vào trong đội ngũ phản tặc, đầu sóc dài như giao long rời bến thế không thể đỡ! Năm trăm kị binh nhẹ dùng đao cắt vào phương trận phản tặc như chém dưa thái rau, theo đội ngũ dần dần tiến vào, lỗ hổng máu chảy đầm đìa kia càng bị xé rộng ra. Đừng nói mệnh lệnh Vương Bạc chỉ cho phép bại không được thắng, dù là Vương Bạc hạ lệnh yêu cầu Triệu Nhị Bảo huyết chiến, gã cũng không có bản lĩnh ấy. Dân chúng chưa từng đánh giặc sao có thể thấy thủ đoạn giết người lạnh lùng như thế, sao có thể chống đỡ được thế tấn công sắc bén của kỵ binh như thế?

- Chạy mau!

Cũng không biết là ai hô một câu trước tiên, phản tặc lập tức chạy trối chết.

Chỗ bí mật tại sườn núi Đại Sơn, người nào đó đứng ở trên một cây đại thụ đáp trán che nắng nhìn về chiến trường bên kia, lập tức thở dài:
- Người cưỡi ngựa lông vàng đốm trắng xông lên phía trước nhất tất nhiên chính là Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo đại danh đỉnh đỉnh rồi, hay cho một viên hổ tướng, hay cho một con hoàng phiếu mã!

Đại Hắc mã đứng sau hắn, không phục thở phì phì hai tiếng trong mũi, tựa hồ không phục con ngựa lông vàng đốm trắng kia, bốn vó đi tới đi lui, xem tư thế như là muốn so sánh một lần.

Người nào đó quay đầu lại trừng mắt mắng Đại hắc mã:
- Câm miệng! Không ngoan ngoãn, ta thiến ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.