Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Quyển 19 - Chương 427: Toái không




Mã tặc của Yến Sơn Trại đã đến Cự Dã Trạch, đương nhiên là không thể vẫn cứ gọi là Yến Sơn tặc được. Trước kia những người của Lục lâm đ*o, dân chúng, ngay đến cả quan phủ khi nghe đến Cự Dã Trạch là nghĩ ngay đến Trương Kim Xưng. Nhưng nay thì Cự Dã Trạch đã đổi chủ, cho nên cái tên gọi này cũng cần phải xem xét lại kĩ càng. Yến Sơn cũng thế mà Cự Dã Trạch cũng thế chẳng qua cũng chỉ là tên gọi của một vùng đất có tính giới hạn mà thôi. Đạo tặc trên Yến Sơn được gọi là Yến Sơn tặc, nhưng đạo tặc ở Cự Dã Trạch thì quyết không thể gọi là Cự Dã Trạch tặc được

Xem ra vấn đề này được mọi người bàn luận rất náo nhiệt, đại biểu là Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho. Ý của Trương Trọng Kiên muốn đội quân vẫn lấy tên cũ là Thiết Phù Đồ, dù sao thì cái tên gọi này cũng đã gắn bó với mọi người ngay từ thời kì đầu, trong đó bao gồm cả Lý Nhàn, đối với cái tên Thiết Phù Đồ ít nhiều cũng hàm chứa tình cảm sâu đậm. Nhưng Đạt Khê Trương Nho thì lại nghĩ khác, y cho rằng Thiết Phù Đồ cũng thế mà Huyết Kỳ cũng vậy, đều đã là chuyện quá khứ rồi, những chuyện bi thương thì không nên nhắc lại nữa, hai cái tên này quả thực là nên cho vào quên lãng rồi. Nên xướng danh là Lý Gia Quân thì hơn

Mọi người bàn luận về vấn đề này rất quyết liệt, những người có xuất thân từ Thiết Phù Đồ như Lạc Phó thì đương nhiên là muốn khôi phục lại cái danh Thiết Phù Đồ rồi, nhưng trong lòng họ cũng hiểu Đạt Khê Trương Nho cũng không sai. Nếu như người của Thiết Phù Đồ nói đội quân nhất quyết phải mang tên Thiết Phù Đồ, người của Huyết Kỵ cũng khăng khăng đội quân phải mang tên Huyết Kỵ, vậy đại biểu của đa số phủ binh sẽ nghĩ gì? Đặt tên đội quân là phủ binh Đại Tùy sao? Nếu thật vậy thì đây sẽ thành một câu chuyện cười mà chẳng hài hước chút nào

Lý Nhàn nghĩ đi nghĩ lại thấy xưng tên là Thiết phù Đồ không được mà Lý Gia Quân cũng chẳng xong

Nếu quả thực lấy hiệu là Lý Gia Quân thì e rằng sẽ trọc giận đến triều đình Đại Tùy, rốt cục bất luận là Văn hoàng đế Cao Tổ Dương Kiên hay Đại Nghiệp hoàng đế Dương Quảng thì hiềm khích với nhà họ Lý cũng vẫn quá lớn, chỉ một bài đồng dao Đào Lý Tử nho nhỏ thôi cũng đã tạo nên bao nhiêu sát nghiệp, ba mươi hai mạng người nhà Lý Huân Đẳng chết oan uổng e rằng vẫn đang dưới âm tào địa phủ ngày đêm nguyền rủa Dương gia.

Với binh lực hiện có trong tay Lý Nhàn, hẳn cũng không muốn chọc giận đến triều đình. Năm ngoái triều đình mở cuộc chinh phạt ở Cao Cú Lệ tuy rằng tổn thất ba mươi vạn phủ binh, nhưng chỉ cần Dương Quảng ra lệnh một tiếng, điều động trăm vạn đại quân cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Cự Dã Trạch quả thật dễ thủ khó công, nhưng vẫn chưa đến mức vách sắt thành đồng. Cho dù là được như thế, nếu như bị đại quân của triều đình bao vây thì có làm được gì?

]Đang lúc suy tư thì Tiểu Địch nô đùa bên Trương Trọng Kiên bỗng dưng nghiêm túc nói:
- An Chi ca, không phải ca còn có một tên gọi là Yến Vân đó sao, chúng ta cũng từ Yến Sơn đến đây, vậy thì lấy cái tên Yến Vân Quân đi.

Mọi người cười ha ha, đều nói vẫn là tiểu Địch tính tình thẳng thắn, không nghĩ nhiều phiền não như chúng ta.

Lý Nhàn cũng cười nói:
- Được, vậy đặt tên là Yến Vân Quân đi.

Tiểu Địch đắc trí giơ cao nắm tay, hất hất cằm tỏ vẻ ra oai với Lý Nhàn. Lý Nhàn và mọi người lại được một trận cười vui vẻ.

- Trương Kim Xưng tất nhiên là vẫn chưa chết, đánh mất Cự Dã Trạch, y làm sao nuốt trôi cục tức này. Tuy rằng một trận chiến bên bờ Hoàng Hà chém giết một vạn ba ngàn cường đạo, nhưng Trương Kim Xưng đã thu nạp tàn binh và hiện đang có hai vạn nhân mã. Tuy rằng bây giờ y chưa dám tấn công trở về nhưng một khi thế lực lớn mạnh thì ta không thể nói trước được điều gì, nên ta nghĩ chi bằng thừa dịp binh lực của hắn còn chưa lớn mạnh, hãy nhanh chóng giải quyết mối phiền toái này.

Lý Nhàn khoát tay áo ra hiệu cho mọi người im lặng.

Đạt Khê Trường Nho nghẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Người của Phi Hổ Quân không phải đang giám sát quân của Trương Kim Xưng sao? Có tin tức gì không?

Trần Tước Nhi đứng lên nói:
- Hôm qua vừa nhận được tin từ mật điệp truyền về, nhân mã của Trương Kim Xưng đang đi về phía Đại Sơn.

- Đại Sơn?

Trương Trọng Kiên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Nhân mã của Tri Thế Lang Vương Bạc có phải mấy ngày trước đã đi qua Hoàng Hà không? Trương Kim Xưng không phải là mang nhân mã khứ đầu nhập Vương Bạc đấy chứ? Mà không, y không thể biết là Vương Bạc cũng đi xuôi về phía nam được.

- Chắc chắn sẽ không.

Trần Tước Nhi nói:
- Trương Kim Xưng có vẻ bất hòa với các thủ lĩnh tạo phản khác, vì nguyên nhân hắn đã giết chết Tôn An Tổ, Cao Sỹ Đạt và Đậu Kiến Đức của hồ Cao Khê đều có thù hằn đối với Trương Kim Xưng, cho dù bọn họ không muốn báo thù cho Tôn An Tổ, nhưng thủ hạ của bọn họ cũng không ít người là vì lý do này mới tụ hợp ở hồ Cao Kê. Mà Tri Thế Lang Vương Bạc vừa từ Hoàng Hà tiến về phía Nam, đang muốn tìm chỗ đứng ổn định, làm sao có thể để Trương Kim Xưng cướp địa bàn được!!

Vương Bạc chính là ở dưới chân núi Đại Sơn bị danh tướng triều đình Trương Tu Hà đánh bại đấy.

Lý Nhàn nhíu nhíu mày trong đầu đần dần toát ra một ý nghĩ.

...


Quận Tề.

Quận Thủ Quận Tề Bùi Cẩm Chi cầm ly trà nhấp một ngụm, liếc qua các quan viên một cái rồi lập tức đặt ánh mắt lên người Quận Thừa quận Tề Trương Tu Đà. Bùi Cầm Chi có chút kính nể đối với Trương Tu Đà. Trong hai năm qua thiên hạ Đại Tùy ngày càng trở lên hỗn loạn. Phía bắc Hoàng Hà có Cao Sỹ Đạt, Đậu Kiến Đức, Vương Bạc, Tôn Tuyên Nhã, Hách Hiều Đức, lớn nhỏ cũng mười mấy cánh phản quân, binh lực gia tăng chừng hai mươi mấy vạn người. Quận Bắc Hải có Quách Phương Dự, Cự Dã Trạch có Trương Kim Xưng, khắp nơi đều là phản quân, nhưng duy chỉ quận Tề có Trương Tu Đà trấn thủ, các phản quân đều không dám đến quận Tề làm loạn. Chỉ dựa vào hai vạn quận binh mà có thể liên tiếp tiêu diện những phản quân có đội ngũ hùng hậu. Lão tướng quân đã 50 tuổi quả đáng để xưng danh danh tướng đương thời.

- Lão tướng quân, chuyện này ngài thấy thế nào?

Bùi Cẩm Chi đặt chén trà xuống, khẽ cười nói.

Trương Tu Đà mặt vuông, mắt hổ, dù ngồi đó nhưng vẫn đầy khí phách không giận tự uy, ngay cả khi ông ngồi thưởng trà thôi thì cái khí phách lạnh lùng và uy nghi ấy cũng không hề bị áp chế mà lộ ra ngoài. Nếu không phải Bùi Cẩm Chi đã hành sự cùng ông bao năm thì chắc cũng sẽ nghĩ ông là một người lạnh lùng khó gần, ngưng kì thật Trương Tu Đà lại là một người nhiệt huyết, hay giúp đỡ mọi người chứ tuyệt đối không phải hạng người hiếu sát.

- Một năm trước, lương thực mùa hè cũng như mùa thu gần như không thu được chút nào, quận Tề chúng ta tuy rằng giàu có, có thể qua được đông này, nhưng trong nhà bách tính còn quét được ra nổi một hạt thóc còn tồn hay không? Khai xuân là bắt đầu làm ruộng, thời kì giáp hạt, rất nhiều người dân ngay đến hạt giống cũng không còn vậy thì lấy gì mà sống tiếp đây, chỉ sợ không cầm cự được bao lâu nữa thì cũng chết đói mất.

Trương Tu Đà thở dài nói:
- Ý kiến của ta là mở kho lương thực phát tế, trước hết là để cho đám dân chúng vượt qua cửa ải khó khăn, rồi sau này tính tiếp.

Một quan văn cười khổ nói:
- Lời lão tướng quân tuy có lý nhưng...tự ý mở nhà kho là tội rất lớn, nếu triều đình biết được, bệ hạ truy cứu xuống dưới, vậy thì phải làm sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.