Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Quyển 18 - Chương 417: Hoài nhu (dụ dỗ)




Bùi Tịnh liếc nhìn Ngưu Tiến Đạt. trong lòng thầm nghĩ, tên mặt đen này hóa ra là không hề nói sai.

Hắn ta tiếp cận khẽ nói với Ngưu Tiến Đạt:
- Trần huynh đệ, ngươi thấy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

Ngưu Tiến Đạt suy nghĩ một hồi nói:
- Đại đương gia chẳng phải đã nói rồi sao? Để chúng ta đi điều tra rõ ràng đội phủ binh này, ta có bổn gia làm việc ở nha huyện Cố Thành, chúng ta nhân lúc trời vẫn còn chưa tối vào thành. Bùi huynh đệ ngươi và các huynh đệ trước tiên tìm một khách điếm ở lại, chờ ta liên lạc với người đó xong, ta sẽ gọi ngươi tới cùng gặp ông ta.

Bùi Tịnh nói:
- Trần huynh đệ nói như vậy, giống như là ta không tin ngươi rồi.

- Sao thế chứ!

Ngưu Tiến Đạt cười nói:
- Ta đây là lần đầu tiên làm việc cho Đại đương gia, phải cẩn thận ổn thỏa chút. Bùi huynh đệ các ngươi ra ngoài cùng ta, nếu chúng ta điều tra chi tiết, nói không chừng Đại đương gia vui mừng thưởng cho chúng ta một người phụ nữ cũng nên …. Nói tới phụ nữ, ha ha, huynh đệ ta ở huyện Cố Thành có Tú Hồng lâu cũng hay. Mùi vị đó quả thực con mẹ nó khiến người ta thích thú vô cùng!

- Ha ha!

Bùi Tịnh hạ giọng cười, chỉ ngón tay cái về phía Ngưu Tiến Đạt nói:
- Huynh đệ hóa ra cũng là người hiểu lòng người! Lần này không dễ gì xuất trạch một chuyến, lại tới địa đầu của ngươi. Trần huynh đệ ngươi nói gì cũng phải nhớ chiêu đãi chúng ta đấy!

- Đó là đương nhiên rồi!

Ngưu Tiến Đạt vỗ ngực nói.

…..



Ngưu Tiến Đạt và Bùi Tịnh để lại hai người ở ngoài thành trông ngựa. Hai người họ dẫn theo bốn năm người đóng giả làm thương nhân, nhân lúc trời vẫn chưa tối vào huyện Cố Thành. Ngưu Tiến Đạt tìm một khách điếm trước tiên để đám người Bùi Tịnh ở đó, lấy cớ đi tìm bổn gia làm việc của nha huyện để rời khỏi khách điếm.

Gã vừa bước chân đi, Bùi Tịnh đã đưa mắt ra hiệu một cái, hai tên lâu la Đầm Cự Dã từ phía sau bám theo. Theo sát Ngưu Tiến Đạt tới cửa sau của nha huyện. Họ đích thân thấy Ngưu Tiến Đạt gõ cửa, một người hầu mở cửa hỏi vài câu, Ngưu Tiến Đạt cùng người đó sau khi nói gì đó, người đó liền quay trở vào. Không bao lâu sau, người đó lại quay trở ra, cũng không biết đã nói với Ngưu Tiến Đạt những gì. Người theo dõi Ngưu Tiến Đạt thấy gã quay người trở về, họ lập tức chạy về khách điếm chờ trước, gặp Bùi Tịnh thuật lại một lượt.

Sau khi Ngưu Tiến Đạt trở về, nói với Bùi Tịnh:
- Đúng là không may, bổn gia đó của ta đã đưa lương thực tới đại doanh phủ binh vẫn chưa trở về. Nhưng ta đã nói cho người trong nha môn biết rồi, để y truyền lời cho bổn gia đó của ta chờ ông ta ở Tú Hồng lâu. Đúng lúc, Bùi huynh đệ chẳng phải muốn đi ăn mặt sao? Chúng ta đi đi!

- Chuyện này sao mà ngượng ….

Bùi Tịnh giả vờ giả vịt nhún nhường vài câu cùng Ngưu Tiến Đạt rồi đi ra khỏi khách điếm. Nhất cử nhất động của họ kỳ thực đều dưới sự giám sát của Phi Hổ Mật Điệp, mới ra khỏi khách điếm đã được báo cáo về bên Trần Tước Nhi rồi. Trước đó, người hầu trong nha huyện, kỳ thực cũng là người của Phi Hổ Mật Điệp. Điều này đã được bàn bạc trước rồi, thấy Ngưu Tiến Đạt đi về phía nha huyện, người của Phi Hổ Mật Điệp đã sai người tới hậu viện nha huyện lật tường đi vào rồi, sau đó mở cửa giả như là người hầu trong nha huyện.

Sau khi tới Tú Hồng lâu, Ngưu Tiến Đạt khẳng khái gọi cho đám người Bùi Tịnh mỗi người một cô nương. Lâu rồi Bùi Tịnh không động tới phụ nữ, đang lúc mây mưa, bỗng có người gõ cửa, vì sợ mà vật cứng rắn đang co giật sắp trút ra bỗng co rụt lại, liền mặc quần áo vào ra mở cửa. Thấy người gõ cửa chính là Ngưu Tiến Đạt.

Ngưu Tiến Đạt hạ giọng nói:
- Đến rồi.

Mặc dù Bùi Tịnh vẫn còn chưa tiết ra rất khó chịu, nhưng rất hiểu thủ đoạn của Đại đương gia Trương Kim Xưng cũng không dám chậm trễ chính sự, liền cùng Ngưu Tiến Đạt đi vào một căn phòng. Vừa vào cửa đã thấy một người căn mặc thoải mái đang ngồi đó uống rượu. Ngưu Tiến Đạt liền dẫn tới gần.

Người mặc quan phục kỳ thực chính là Trần Tước Nhi.

Sau nửa giờ, Ngưu Tiến Đạt và Bùi Tịnh đã “thăm dò” được lai lịch của cánh phủ binh bên ngoài Hồ Cao Kê. Sau khi bổn gia của Ngưu Tiến Đạt đi rồi, Bùi Tịnh lại vội vàng trở về phòng tiếp tục chuyện ấy.

Mấy ngày sau.

Trương Kim Xưng đã phủi bụi phong trần trên vai Ngưu Tiến Đạt trở về Đầm Cự Dã, cười nói:
- Làm tốt lắm! Bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là huynh đệ của Đầm Cự Dã ta!

Trước đó đây y đã gặp đám người Bùi Tịnh, biết Ngưu Tiến Đạt không hề nói ngoa.

Trương Kim Xưng không nuốt lời, sắp xếp cho Ngưu Tiến Đạt vào làm Lữ suất của Sơn Tự doanh của Lục đương gia Liễu Bạch. Đêm đó, lại phá cách để gã tham gia cuộc họp với các đương gia Đầm Cự Dã. Sau khi vào cửa, Trương Kim Xưng mới giới thiệu từng người, tim Ngưu Tiến Đạt bỗng căng thẳng, thầm nhủ chuyện này hỏng rồi!

- Vị này là Thất đương gia Đầm Cự Dã chúng ta Cao Thiên Bảo, là Cao Đại đương gia minh chủ Lục Lâm đ*o Hà Bắc cử tới giúp ta, từ Hồ Cao Kê tới Đầm Cự Dã ta cũng mới được nửa tháng. Các ngươi … quen nhau chứ?

Trương Kim Xưng nhìn Ngưu Tiến Đạt, ánh mắt cười mà như không cười.

- Đây không phải là đội trưởng Trần thuộc hạ của Đậu nhị ca sao?

Cao Thiên Bảo cười ha hả đứng dậy, bước tới trước mặt Ngưu Tiến Đạt vỗ vai gã nói:
- Thế nào, chẳng lẽ là Đậu nhị ca không tốt với ngươi sao? Sao lại tới chỗ Trương Đại đương gia Đầm Cự Dã này chứ?

Ông ta và Ngưu Tiến Đạt đứng đối diện nhau, không ai nhìn thấy ông ta liếc nhìn Ngưu Tiến Đạt một cái.

Ngưu Tiến Đạt khẽ giật mình, liền chắp tay thi lễ nói:
- Nên sớm tới thăm Thất đương gia trước, chỉ là mới tới Đầm Cự Dã đã được Đại đương gia cử đi tra xét một chuyện. Thất đương gia xin lượng thứ, Đậu nhị ca đối đãi với ta ân trọng như núi. Tiểu nhân sao dám phản lại Đậu nhị ca chứ? Chỉ là Hồ Cao Kê chúng ta bị quan quân bao vây, tiểu nhân là tới cầu xin Trương Đại đương gia phát binh tương cứu.

Cao Thiên Bảo khen ngợi nhìn Ngưu Tiến Đạt, cười nói:
- Đừng vội, ta đang cùng Đại đương gia nói chuyện này. Cao đại ca bị quan quân bao vây trong lòng ta cũng gấp. Nhưng ngươi yên tâm đi, Trương đại đương gia nghĩa cao, không thể trơ mắt đúng nhìn Cao đại ca bị rơi vào cảnh khó mà không quan tâm. Huống hồ … Cao đại ca là minh chủ của Lục Lâm đ*o phương bắc chúng ta, làm gì có chuyện minh chủ bị quan quân bao vây mà các huynh đệ dưới trướng thấy chết mà không cứu chứ, đúng không Đại đương gia?

Cao Thiên Bảo quay người, mỉm cười nói với Trương Kim Xưng.

Trương Kim Xưng tái mặt, cười nói:
- Đó là đương nhiên, Cao đại ca là minh chủ, hiệu lệnh một phương tám phương tới cứu. Mấy trăm nghìn huynh đệ Lục Lâm đ*o phương bắc chúng ta đương nhiên không thể ngồi yên không quản được. Lão Thất à, ngươi yên tâm, ta đây không phải là đang cùng mọi người thương lượng phương pháp ổn thỏa sao? Ngươi cũng biết, lần này Hồ Cao Kê bị bao vây không phải là lính quận của quận Thanh Hà, mà là phủ binh thật đánh tới. Dù chúng ta không sợ chúng, nhưng cũng không thể tùy tiện giết tới được đúng không? Nếu trúng mai phục của phủ binh không những không cứu được Cao đại ca mà còn bị tổn thất không ít tính mạng các huynh đệ.

Cao Thiên Bảo liền nói:
- Đại đương gia đây là nói chuyện này. Nếu ta tới Đầm Cự Dã đã cùng với các huynh đệ uống rượu máu, đó chính là huynh đệ sống cùng sống chết cùng chết. Ta không tin Đại đương gia thì còn tin ai chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.