Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Quyển 17 - Chương 408: Liệu nguyên (bốc cháy dữ dội)




Không biết bắt đầu từ khi nào, đám mã tặc đó trên Yến Sơn danh tiếng đã ngày càng lớn mạnh. Nghe nói cũng là một đám thổ phỉ trong số hàng vạn người. Đại đương gia hình như là một nhân vật đã từng làm tướng quân, chỉ là lời đồn phần lớn rất khó tin. Các hào kiệt trên Lục Lâm đ*o cũng đã không để ý tới lời đồn. Dù sao Yến Sơn cũng ở phía bắc vùng biên cương Đại Tùy. Trước đây chỉ nghe nói trên Yến Sơn có một đám mã tặc, thủ lĩnh tên là Lưu Quý Chân, chuyên đối địch cùng với người Đột Quyết, cũng là một người đàn ông to gan lớn mật.

Nhưng Lưu Quý Chân đó nghe nói là một hậu duệ của Hung Nô, cũng không phải là người Hán, chắc chắn không phải là xuất thân tướng quân binh lính Đại Tùy.

Cho nên trên Lục Lâm đ*o phía bắc Hoàng Hà cũng không có bao nhiêu người để ý tới thông tin này. Mọi người đều đang ngó chừng tới hai khu vực, một là Cao Kê Bạc và Cự Dã Trạch.

Đại đương gia của Cao Kê Bạc Cao Sỹ Đạt được đề cử làm minh chủ của Lục Lâm đ*o Hà Bắc. Lần trước y đã triệu tập đại đương gia các lộ trên Lục Lân tới Cao Kê Bạc hội họp, chỉ có đại đương gia của Cự Dã Trạch Trương Kim Xưng không tới. Mọi người cho rằng, sớm muộn thì Cao Sỹ Đạt cũng sẽ gây rắc rối cho Trương Kim Xưng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thủ hạ của Trương Kim Xưng cũng có hàng vạn nhân mã. Y cũng không nể nang gì Cao Sỹ Đạt. Một là sợ tới Cao Kê Bạc bị Cao Sỹ Đạt gài bẫy giết chết. Dù sao cái gọi hào những hào kiệt trên Lục Lâm đ*o trên tiệc rượu, giết người là chuyện bình thường. Ví dụ như Trương Kim Xưng, vẫn không phải nhân cơ hội giết chết Tôn An Tổ nuốt gọn đội ngũ của lão ta trên bàn rượu sao? Hai là, Trương Kim Xưng ở Cự Dã Trạch, nhân mã hàng vạn người, dễ thủ khó công. Y quả thực không sợ Cao Sỹ Đạt lĩnh quân đánh tới.

Sóng gió trên Lục Lâm rất nhanh sẽ được Phi Hổ Mật điệp thu thập sạch sẽ, sau đó sẽ truyền về Yến Sơn.

Trong huyện thành của huyện Cố Thành quận Thanh Hà, không biết từ khi nào đã mở ra một nhà ngựa mới, chuyên vận chuyển hàng hóa của các thương nhân từ nam ra bắc. Mặc dù mới khai trương không lâu, nhưng hình như công việc làm ăn rất tốt.

Ông chủ là một người đàn ông xem ra rất thật thà chất phác. Nghe nói là vì quê nhà bị loạn lạc, chỉ còn biết dẫn gia đình già trẻ đi xuống phía nam cầu một cuộc sống bình an. Khi tới quận Thanh Hà, bởi vì gia quyến mệt mỏi không muốn đi tiếp nữa, cho nên đã mua một căn nhà trong huyện thành huyện Cố Thành này. Đồng thời lại mua thêm một cửa hàng mặt phố để mở hàng xe kéo. Ông chủ cũng khoảng ngoài 30 tuổi, họ Thôi. Nghe nói còn có thể có quan hệ với Thôi Thị Bác Lăng.

Ông chủ họ Thôi này là một người rất biết điều, sau khi tới Cố Thành việc trước tiên là tặng cho Huyện lệnh Lý Kiến Tống năm trăm quan tiền. Lý do nghe nói là sinh nhật của một tiểu thiếp của Lý Huyện lệnh. Sau đó, mời các bổ đầu, ban đầu và đám thủ hạ của họ ở huyện Cố Thành tới tửu lầu lớn nhất huyện Cố Thành Tiên Nhân Cư dự tiệc. Mỗi người nhận được một phần lễ vật hậu hĩnh.

Không bao lâu sau, ông chủ họ Thôi này liền trở thành bạn thân không có gì giấu diếm của bổ đầu huyện Cố Thành Lưu An Thành. Đương nhiên, điều kiện là phải có lợi cho y.

Vốn còn có mấy tên lưu manh địa phương tới gây chuyện, tìm tới tận nhà đòi tiền rượu nước. Mới gây chuyện đã bị Lưu An dẫn theo mười mấy đồ đệ tới dẹp loạn giúp, còn bị đưa vào đại lao nha huyện chịu khổ. Do đó huyện Cố Thành bắt đầu có tin đồn, ông chủ họ Thôi này là một nhân vật một tay che trời.

Hôm đó, ông chủ Thôi hình như là nhận được một đơn hàng lớn. Y đang ở trước cửa làm việc, cho người đóng gói hàng hóa chuẩn bị đưa lên xe ngựa vận chuyển. Ông chủ là một người đàn ông mặt đen không chừng 40 tuổi, nhìn bộ dạng có lẽ là người làm kinh doanh, cũng không biết hàng của ông ta là hàng gì, không ngờ lại xếp đủ ba chiếc xe ngựa lớn.

Công việc đang bận rộn, bổ đầu của huyện Cố Thành Lưu An dẫn theo mười mấy đồ đệ tới giúp đỡ. Ông chủ Thôi tinh mắt, thấy bộ dạng của Lưu An từ phía xa, liền thả tay xuống chạy ra nghênh đón, cười nói vui vẻ.

Lưu An cười mà như không cười nói:
- Ông chủ Thôi làm ăn rất tốt, hôm nay lại nhận được hàng gì thế?

Ông chủ Thôi liền cười nói:
- Là hàng đi về Tắc Bắc, đều là đồ bánh trà, gấm Tứ Xuyên các loại.

Hôm nay hình như Lưu An rất không nể mặt ông chủ Thôi, liền hừ lạnh một tiếng nói:
- Bánh trà? Ta thấy tám phần là muối lậu đấy! Ông chủ Thôi, vừa rồi có người tới nha huyện cáo ngươi, nói ngươi buôn bán muối lậu. Chuyện này có lẽ là tội lớn rồi. Nếu bị ta bắt được tội danh, không chỉ là đưa ngươi vào đại lao, mà đồ của ngươi cũng đều bị sung công!

Sắc mặt ông chủ Thôi liền tái đi, giải thích:
- Sao có thể chứ? Bộ đầu, ngài biết ta dù là mới đến, nhưng vẫn luôn an phận thủ thường làm ăn buôn bán.

- An phận thủ thường?

Lưu An cười lạnh nói:
- Chỉ sợ cũng không kìm nổi ta tra! Ông chủ Thôi, nếu hôm nay để ta tra ra muối lậu, vậy thì đừng trách Lưu mỗ không nể mặt, trước pháp luật ai cũng như nhau!

Ông chủ Thôi vừa nghe xong, liền biết chắc chắn là có vấn đề rồi.

Ông đang định nói chuyện, người thương nhân mặt đen ngoài 40 tuổi đó nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, đã chạy tới cười nói:
- Bộ đầu đại nhân, ngài xem chúng tôi đều là làm ăn buôn bán nhỏ, sao có thể làm chuyện mất đầu đó được chứ? Ngài có thể điều tra xem, chúng tôi đều là kinh doanh đứng đắn.

Vừa nói, y vừa nhét túi bạc vụn vào tay Lưu An. Ông chủ Thôi cũng đã phản ứng kịp, liền kéo tay Lưu An nói:
- Bên ngoài trời đông giá rét, mau, chúng ta vào trong nhà nói chuyện.

Lưu An im lặng suy nghĩ một hồi, kiểm tra xem phân lượng của túi tiền đó. Từ tay y cũng đã biết không phải là tiền đồng, tiện tay liền nhét túi vào trong áo, Lưu An cười nói:
- Đây cũng là trong nha môn có người tới cáo ngươi, ta không kiểm tra một chút thì không được!

Mọi người vừa vào cửa, ông chủ Thôi mời Lưu An ngồi lên trên, gọi người mang trà lên. Sau đó ông quay người lấy từ trong tủ ra một túi bạc, khoảng chừng 30 quan Nhục Hảo, cười nói:
- Hôm qua lão gia tới thăm bằng hữu, đặc ý đưa cho ta một ít đặc sản, cũng không phải là cái gì quý lắm, Bộ đầu đại nhân cầm về nhà nếm thử chút.

Lưu An là người thế nào, đương nhiên hiểu trong tay ông chủ Thôi cầm là thứ gì?

Y ra hiệu cho một đồ đệ tới nhận, cười khoát tay nói:
- Mấy người các ngươi đi kiểm tra kỹ xem, xem xem trên xe ngựa đóng hàng gì? Không được oan uổng ông chủ Thôi! Đương nhiên, cũng không thể qua loa cho xong việc.

Mấy đồ đệ của y cũng đều là những nhân vật rất xảo quyệt, biết đây là tín hiệu thả người của sư phụ, mấy người bọn họ liền ra ngoài giả như đi vòng quanh xe ngựa, trở về bẩm báo nói không có muối lậu, đều là gấm Tứ Xuyên và bánh trà. Lưu An gật đầu nói:
- Vậy thì tốt rồi, ta đã nói rồi, ông chủ Thôi là người biết điều, không thể làm chuyện phạm pháp được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.