"Hỏng rồi... Tiểu Kelly hòng rồi... A, đau quá... Tôi đã nói hệ thống cảnh báo sẽ không có tác dụng, nhất định phải phóng uế trong ống thông gió mới được..."
Không đếm xỉa đến họng súng đang chỉ thẳng vào mình, Kelly vẫn khổ sở lăn lộn trên giường, ôm bụng gần như muốn bật khóc. Tất nhiên, nàng biết đối phương sẽ không thực sự nổ súng, chỉ là một quyền vừa rồi mặc dù không làm nàng bị nội thương nhưng bụng bị đánh một cú, bị một quyền đánh bay, cảm giác đau đớn phải chịu cũng khó nói hết được. Vùng da thịt yếu ớt nhất trên bụng và nội tạng bên trong đều gần như bị xoắn lại trong chớp mắt, nàng úp mặt xuống chân, thân thể co quắp, vừa lăn qua lăn lại, vừa kêu lên đau đớn. Từ phía sau nhìn lại, áo chẽn của nàng trượt xuống đến hai vai, phần eo trần trụi, cặp mông cũng lộ ra không sót chút gì, hai chân khép lại thật chặt, quỳ gối trên giường, bàn chân trắng nõn đập lên giường nhè nhẹ do đau đớn, ngón chân thỉnh thoảng co lại, thỉnh thoảng lại duỗi ra. Lúc này, cô gái tên Giản Tố Ngôn đang đứng phía sau lạnh lùng nhìn nàng.
Có điều, đúng là không thể nổ súng được.
Nhìn Kelly đau đớn đến co quắp như vậy trong hai phút, nàng mới ném hai khẩu súng vào thùng rác, lạnh nhạt nói:
"Cái nhìn đại cục tôi không bằng cô, nhưng khống chế cục diện trong phạm vi nhỏ cô lại không bằng tôi."
"Hừ hừ."
Kelly hừ hừ mấy tiếng, không biết do đau đớn hay là trả lời nàng, đôi tay vẫn ôm chặt bụng, len lén đánh giá cô gái đang đứng bên giường. Đến khi ý thức được tư thế của mình lúc này, nàng mới nhịn đau nói:
"Hừ, tôi không muốn nói nhiều với cô như vậy... Nếu cô muốn làm thì làm từ phía sau đi, nhưng mà... Phải đóng cửa lại. Cô muốn để người khác nhìn thấy chúng ta làm chuyện đó sao... A, đau..."
Nhìn nàng một cách lạnh nhạt, Giản Tố Ngôn xoay người, vừa bước về phía cửa phòng đang mở toang, vừa cởi áo khoác dính đầy tro bụi ra, ống thông gió cũng không sạch sẽ gì, áo khoác và quần dài đều dính rất nhiều bụi bặm. Nàng dùng áo khoác phủi bụi bặm trên quần, đang muốn khép cửa lại thì Kelly vốn còn đang co quắp trên giường chợt nhảy bật dậy, vừa quay đầu lại thì bóng dáng kia đã lao tới nhanh như tia chớp, xoẹt cái đã tới ngay trước mặt.
Hai người quấn lấy nhau!
Chiếc bàn dài bên cạnh chợt bắn lên, máy tính xách tay bay lên không trung, một cái trong số đó bị tiện tay đập trúng làm bắn ra vô số tia lửa điện. Nhưng chỉ không đến hai giây sau, gian phòng từ cuồng bạo lại trở nên yên tĩnh. Kelly bị một bàn tay đối phương nắm chặt cô, thân thể với nửa thân trên trần trụi bị đè vào tường, đôi chân vẫn đeo giày cao gót không thể chạm tới mặt đất. Nàng cứ cố gắng giãy dụa giữa không trung như vậy, đôi tay nắm chặt lấy cánh tay đang bóp cổ mình kia, cố gắng hô hấp.
"Ặc... Ư... Ư... Cứu mạng."
Tình cảnh trong phòng vào lúc này, cô gái mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, xinh đẹp nhưng lạnh lùng đứng ở cạnh tường, một tay xách một thiếu nữ da trắng xinh đẹp khác lên đè chặt vào tường, nửa thân trên của thiếu nữ trần trụi, đôi chân thon dài, trắng nõn cố gắng giãy dụa, giày cao gót gõ cộp cộp lên bức tường. Cảnh tượng lạnh lùng mà thê mỹ, giai điệu
"Caribbean xanh thẳm" quanh quẩn trong phòng tựa như âm thanh của tự nhiên, một lát sau, cô gái mặc áo sơ mi trắng lạnh lùng nghiêng đầu sang, nói như kể chuyện:
"Cô lại chết lần thứ hai."
"Tôi... Khụ... Tôi không chấp nhận!"
Khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng giãy dụa, lúc này Kelly đã hơi bình tĩnh lại, ngoan cố nói.
"Có giỏi thì giết tôi đi..."
"Cũng không phải không thể."
Cô gái lạnh nhạt nói.
"Hừ..."
Càng lúc càng khó thở, Kelly bỗng cong đôi chân lên quặp lấy ngang hông cô gái trước mặt, lúc này mới cảm thấy dễ thở hơn một chút. Đương nhiên, tư thế "lão thụ bàn căn" này cũng thực sự khá mập mờ, hơn nữa lại do hai cô gái xinh đẹp trình diễn, tuy rằng cũng rất đẹp mắt nhưng lại khiến người ta thấy rất quái dị, đặc biệt là khi một người còn đang bị người còn lại bóp cổ.
Chỉ là, có vẻ Kelly vẫn hơi bất mãn vì thân thể mình phải vươn về phía trước, đôi chân nàng kẹp chặt thắt lưng đối phương hơn, đề nghị không hề kiêng kị:
"Này, cô đến gần thêm chút nữa, như vậy chúng ta đều thoải mái hơn... Ý tôi là, nếu cô thích phương thức nói chuyện thế này..."
Lúc này nàng hoàn toàn không giống một người đang bị uy hiếp tính mạng, trái lại còn giống một con gấu trúc đang nhàn nhã nằm trên cây hơn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Thân thể vẫn không nhúc nhích, cô gái trước mặt chỉ nhíu mày lại, nói:
"Bóng dáng vừa rồi là dị năng của cô?"
"À... Tôi không nói cho cô!"
Ôm lấy cánh tay nàng, Kelly đắc ý nói.
"Có điều tôi vẫn thấy tò mò, tại sao cô có thể phát hiện dị năng?"
"Dị năng có thể tạo ra ảo ảnh để mê hoặc người khác sao? Người khác không thể phân rõ ràng lắm, dùng để giết người rất hiệu quả, cho dù không giết được thì ít nhất cũng có thể chạy trốn..."
Khó trách... ở một thế giới khác, Bùi La Gia từng tập kích Kelly mấy chục lần, mặc dù hắn không tham gia nhưng cũng có thể biết rõ Bùi La Gia dốc bao nhiêu vốn liếng cho những hành động này, dưới tình huống chạy trốn nhiều năm như vậy, nàng thậm chí còn làm lực lượng đối kháng với Bùi La Gia trên thế giới càng ngày càng lớn mạnh, đây là điều mà tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi. Hiện giờ Gia Minh đã hiểu, có được năng lực như thế, cộng thêm trí tuệ, tất nhiên nàng có thể xu cát tị hung(tránh né nguy hiểm). Mà điều càng đáng sợ hơn chính là, mỗi lần Kelly sử dụng dị năng đều thu liễm hoặc ẩn núp cực bí mật, sau mười mấy lần tập kích nhưng thậm chí không có người nào phát hiện ra nàng có năng lực tạo ra ảo ảnh, năng lực khống chế thế này... Chẳng trách sau này nàng được tôn là "Vận Mệnh Chi Nữ", danh tiếng của nàng còn cao hơn cả "Nữ Hoàng" rất nhiều.
Dù sao, khi đó Natalie Anne đã chết rồi.
Những năm qua hai người không hề giấu nhau chuyện gì khi trao đổi qua internet. Gia Minh biết cái gọi là Vận Mệnh Chi Nữ, thực ra tâm lý cũng không khác gì một cô gái đang trưởng thành, có khi lười biếng, có khi chăm chú, có khi phức tạp, có khi đơn thuần, cảm thấy tò mò với rất nhiều thứ, hơn nữa lại không hề kiêng kị gì cả, những thứ này kết hợp với chỉ số thông Minh vượt xa người thường rất nhiều mới tạo nên hình tượng đáng sợ như vậy. Đương nhiên, trừ thỉnh thoảng cư xử khá cổ quái, không giống người bình thường, tính tình của nàng, theo như cách nhìn nhận của Gia Minh, cũng hoàn toàn giống với tiêu chuẩn của một thiếu nữ thanh xuân.
Nàng không thích nam nhân, cảm thấy bọn họ bẩn thỉu, tự nhận mình là bách hợp thuần khiết nhất, nhưng cùng với những điều này, nàng lại hướng tới trở thành một cô gái hoàn mỹ nhất, hoàn toàn không muốn phát sinh tiếp xúc trên mọi phương diện với những cô gái khác. Thậm chí ngay cả là Natalie Anne, nàng cũng không hề nghĩ đến chuyện quan hệ. Cho nên từ đầu đến cuối, mặc dù nàng cảm thấy hứng thú với chuyện ân ái nhưng vẫn chỉ có thể dùng những dụng cụ hình thù quái lạ mình mua về để tự an ủi. Chỉ là không biết trong những năm khó khăn nhất kia, khi mà nàng vẫn liên tục bị đuổi giết, nàng làm cách nào để giữ vững tính cách vô tư như vậy, dùng loại đồ vật gì để tranh thủ giảm bớt áp lực cho mình mỗi khi rảnh rỗi...
Suy nghĩ miên man về những điều này, hắn chợt cảm thấy hơi thân thiết với cô gái thanh xuân tràn đầy sức sống nhưng lại chưa hề phải chịu quá nhiều khổ nạn này. Thực ra muốn không có cảm giác thân thiết cũng rất khó, mình bố trí nhiều như vậy cũng không phải vì muốn giết nàng... Hắn đang định thả Kelly xuống, nhưng lại chợt móc một khẩu súng lục ra chỉ về phía cửa phòng. Kelly thì vẫn lung lay lắc lư trong tay nàng, nói mấy câu mua vui trong lúc khổ sở.
"Rốt cuộc là nhìn thấu ảo ảnh hay là miễn dịch dị năng? Cô nói đi, tôi rất hứng thú với phương pháp đối phó với dị năng này. Natalie cũng có thể nhìn thấu ảo ảnh trong một khả năng nhất định... Ừ, có điều tôi còn chưa thấy ai có thể hoàn toàn miễn dịch với dị năng, nhất định cô không có khả năng này. Thực ra dị năng tạo ra ảo ảnh cũng không đơn giản như vậy, phải cấu thành hình ảnh hệt như trong suy nghĩ của cô trong nháy mắt, khụ, còn phải tập trung tinh thần, mỗi lần đều làm tôi đau đầu..."
Mặc dù nàng đang nói nhưng ánh mắt cũng trông theo hướng khẩu súng của cô gái trước mặt. Nghe thấy hai từ đau đầu, cô gái nhíu mày:
"Rốt cuộc cô dựa vào đâu để đoán được là tôi không tồn tại?"
Trong nháy mắt, thiếu nữ da trắng chu mỏ, trong mắt đã ngấn nước:
"Này, cô không nói chuyện này không được sao? Vất vả lắm tôi mới tìm được cô gái mình thích, ở đây chờ đợi cô ấy với đầy lòng mong mỏi, kết quả là chưa nói mấy câu mà cô đã muốn ngả bài, cô không tồn tại? Cô không nên nói!"
Đối với kỹ năng nói khóc là khóc của Kelly, hôm nay hắn đã ra mắt tại trường học, cũng không cảm thấy áy náy gì cả. Chỉ là nếu nàng nói như vậy thì rõ ràng lúc này không muốn nói về chuyện "trực giác" gì đó, hắn nhíu mày, một người xuất hiện ở cửa.
"Cô Kelly, tôi nghe thấy bên này có tiếng động lớn, cô không sao chứ? Thực ra tôi vẫn muốn nói về chuyện đến Nhật Bản với cô, tôi thực sự... A! ở đây đã xảy ra chuyện gì! Chuyện gì xảy ra! Cô là ai, tôi tôi tôi tôi... Tôi cảnh cáo cô, mau buông Kelly xuống..."
Đứng ở cửa, người tên Trần Thiếu Kiệt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trong phòng, mảnh vụn từ trần nhà rơi xuống, bàn dài bị lật đổ, máy tính xách tay đã rơi xuống đất nhưng tiếng nhạc từ đó vẫn vang lên, trong đống hỗn loạn như vậy, vị tiểu thư Kelly hắn luôn có hảo cảm đang bị giơ lên giữa không trung, tình cảnh rất quái dị.
Mặc dù trang phục của Giản Tố Ngôn đang giơ súng có vẻ hơi trung tính một chút nhưng vẫn có thể thấy đó là một mỹ nữ, về phần Kelly thì còn bóng bỏng hơn, nàng vốn nửa thân trần, lúc này bị giơ lên giữa không trung, chiếc áo khoác vốn không cài cúc lúc này đã hoàn toàn không có chức năng che đậy thân thể, mặc dù vẫn mặc áo ngực màu đen nhưng khi vòng eo mảnh khảnh, đường cong của nửa thân trên hoàn toàn lộ ra, hơn nữa đôi chân thon dài gợi cảm kia còn đang quấn chặt lấy hông đối phương, một chiếc giày cao gót đã rơi ra, chiếc còn lại vẫn đang đeo trên chân. Nhìn cảnh tượng lúc này, cho dù đang bị súng lục chỉ vào nhưng Trần Thiếu Kiệt vẫn không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Cùng lúc đó, Kelly tức giận trừng mắt nhìn sang:
"Nhìn cái gì vậy! Cút đi! Chưa thấy người ta thân mật bao giờ sao!"
Hai cô gái với tư thế bốc lửa như vậy, chưa từng thấy bao giờ...