Đi Qua Miền Kí Ức

Chương 1: Nỗi đau của tuổi thơ (1)




Tiểu Mạnh theo Gia Minh ra khỏi cửa, hai gã đại hán đương nhiên là theo sát phía sau, ở bên cạnh quầy bar, đám người bị Huân dọa sợ, trong lúc nhất thời những đồng bạn của người này không một ai dám lộn xộn. Có mấy tên liếc nhìn đám tiểu thái muội (callgirl) ra hiệu bảo uy hiếp, nói là sẽ dùng a- xít sun-phu-rit hủy dung, có nói người muốn tìm người cưỡng dâm nàng, còn nói là muốn chụp ảnh nude.

Gia Minh ở phía xa xa nghe xong, không khỏi cười cười: "Bây giờ đám tiểu thái muội này thực là hung dữ.."

"Một năm trước đây các nàng đã làm thật, nghe nói là ở trường học có một người chống đối các nàng, sau đó bị cưỡng dâm và chụp ảnh nude, đám huynh đệ bên dưới có nói chuyện như vậy..."

Tiểu Mạnh quay đầu lại hỏi một gã đại hán trong đó:

"Hình như có chuyện này đúng không?"

"Đúng, có ảnh chụp nhưng mà không truyền ra, nghe nói nữ nhân kia sau đó tự sát, nhưng mà cũng có người nói rằng, đó đều là hai cô gái "ăn sương" tranh giành đại ca, cuối cùng gây ra chuyện ai biết được..."

"Ác ác, thật là lợi hại..."

Gia Minh hứng thú, tấm tắc ngợi khen.

Đột nhiên vào lúc này, Hoàng Hạo Binh bị đánh tới mức mặt mùi bầm dập bò dậy, hung hăng đẩy một người vào quầy bar, sau đó lao vào đám người vừa nãy đánh hắn.

Nhưng mà sự dũng mãnh phi thường cũng chỉ duy trì được trong chốc lát. Vài giây sau đó, Hoàng Hạo Binh lại bị đè trên mặt đất, tuy rằng một gã đồng bạn của hắn đang bị thiếu nữ chế trụ, nhưng đối phương đâu có quan hệ gì với con ma men này, cho nên đám người này tiếp tục đánh đập.

Mấy người lúc nãy không kịp đề phòng bị Hoàng Hạo Binh đánh, bây giờ hung hăng mắng một câu, từ phụ cận một cái bàn trên nắm lên một chai bia liền bắt đầu vung tay ra, nhưng đột nhiên, cái chai rượu bên cạnh lại vỡ tan thành bụi phấn.

Ở sát hắn, Tiểu Mạnh vung bàn tay phải đánh nát chai rượu, sau đó tiện tay vả cho người này một cái, thân hình người này lập tức đổ nhào trên mặt đất, máu tươi đầy mặt. Mấy tên đang đánh Hoàng Hạo Binh cũng sững sờ:

"Mạnh... Tiểu Mạnh ca..."

Mặc dù bọn này thường xuyên tới đây, nhưng đám lưu manh này cũng biết "Tiểu Mạnh ca của Thành phố Giang Hải" như là nhân vật như thế nào.

Lấy khăn tay lạnh lùng lau chùi rượu trên bàn tay, Tiểu Mạnh dùng ánh mắt âm lãnh đảo qua bốn phía, những thành viên của Sa Trúc bang lập tức vây kín nơi này lại.

Thiếu nữ đang ngồi trên ghế cũng thả người kia ra, đi tới chỗ Gia Minh, hơi bái một cái, sau đó yên lặng đứng cạnh hắn.

"Tiểu Mạnh ca, em là em trai của Dũng ca, những người này đều là bạn của em..."

Không biết Tiểu Mạnh ca tại sao lại xuất hiện ở đây, cũng không biết tại sao hắn đột nhiên xuất thủ đánh người, một người trong đó cười đi tới, hiển nhiên cho rằng không sẽ có đại sự gì cả. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cùng lúc đó, Gia Minh ngồi chồm hổm xuống, đưa tay lục lọi trên mình hai người đang nằm trên mặt đất, nhất thời những tên bên cạnh hô lên:

"Này, ngươi đang làm gì!"

"Ngươi là ai!"

"Tại sao lại lục lọi như vậy..."

Tiểu Mạnh lạnh lùng đảo mắt:

"Các ngươi muốn chết a?"

Lục soát trong hai tên kia được hai bao thuốc, một bọc nhỏ thuốc phiện, Gia Minh cúi đầu thuận miệng hỏi:

"Dũng ca là ai?"

"Chỉ là một tên côn đồ mà thôi."

Tiểu Mạnh nhàn nhạt trả lời, sau đó hỏi:

"Những người này làm sao bây giờ?"

"Tất cả đều lôi ra ngoài đánh một trận."

Đưa mấy đồ vật vào trong tay của Huân, Gia Minh giới thiệu:

"Thuốc mê, xuân dược... A, được rồi, còn mấy cô gái kia, hình như cũng cùng phe bọn họ... không cần đánh mấy người này."

Đám người này đều là nhân sĩ lăn lộn lõi đời, tuy rằng mấy cô gái này không biết thân phận của Gia Minh, nhưng lại thấy hắn nói chuyện với Tiểu mạnh ca như vậy, trong lòng đã có sự sợ hãi.

Mấy tiểu thái muội lúc nãy hùng hổ, bây giờ nhìn thấy Gia Minh chỉ tay đều muốn mở miệng biện minh, sau đó các nàng nghe nói là không bị đánh mới yên lòng lại, nhưng không ngờ Gia Minh chỉ hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

"Ai đã nói hủy dung, lôi ra hủy dung, ai nói cưỡng dâm, lôi ra cưỡng dâm, ai nói chụp ảnh nude, làm y như vậy, ai nói cưỡng dâm rồi chụp ảnh nude, cũng làm y nguyên, mấy cô này muốn thế nào, được thế đó."

Câu này vừa nói xong, đám nhân mã Sa Trúc bang đứng xung quanh đều có chút ngạc nhiên, chuyện này đương nhiên là bọn họ đã làm, nhưng mà bây giờ lại do một thiếu niên trông vô hại nói ra miệng, thật là có chút quỷ dị, hình như là đang muốn đùa cợt người khác thì phải, nhưng mà đùa giỡn thế này thực sự là quá kém.

Mấy cô gái kia bị dọa giật nảy mình, đột nhiên Tiểu Mạnh nhàn nhạt đảo mắt:

"Không nghe thấy sao? Lôi ra ngoài!"

Trong khoảnh khắc, tiếng khóc, tiếng la, tiếng mắng, tiếng cầu xin tha thứ thi nhau vang lên, hơn mười thiếu niên nam nữ đột nhiên bị chế trụ.

Tiếng ồn ào làm cho những người ở xa cũng phải ngừng lại nhìn xem đã có chuyện gì.

Gia Minh vươn ngón tay chỉ về phía một cô gái mặc quần áo quái dị, nói:

"Được rồi, không tính cô ta vào trong đó."

Đám nhân mã Sa Trúc bang đang chế trụ nàng, nói:

"Nàng cũng là đồng bọn của họ..."

"Nhưng nàng không nói."

Gia Minh nhàn nhạt nói:

"Mà những người còn lại, cho dù có cơ hội, cũng chẳng làm được."

Đám nhân mã này không biết ý tứ trong lời nói của Gia Minh, nhưng có Tiểu Mạnh ở đây, mọi người tự nhiên không dám hỏi nhiều, thả thiếu nữ kia ra.

Sống sót sau tai nạn, callgirl tiểu thái muội kia gần như thoát lực ngồi bệt xuống, nhìn mấy bạn gái của mình bị bắt ra phía sau quán, trong ánh sáng mờ ảo, giữa hai chân của nàng đã chảy ra thứ nước tanh tưởi, không ngừng lan tỏa ra sàn nhà.

Một gã thành viên Sa Trúc bang đi tới hỏi mức độ hạ thủ ra sao. Tiểu Mạnh trả lời một câu:

"Đánh gãy hai chân, để cho bọn chúng cả tháng cũng không xuống giường được."

Cùng lúc đó, Gia Minh ngồi chồm hổm xuống, liếc mắt nhìn Hoàng Hạo Binh mặt mũi bê bết máu, nói:

"Có cần ta gọi giúp xe cứu thương không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.