Dị Năng Vương Phi

Chương 41: Phiên ngoại Tứ hoàng tử chuyện




Tôi vươn tay lau mồ hôi lấm tấm, trong này càng lúc càng oi bức nóng nực, người vừa động một cái, cô gái liền nhanh nhẹn đưa thân ra tránh ngang.

-anh đẹp trai, trốn chạy làm gì, có thể trốn đi đâu được chứ?

Một loạt tiếng chít chít vang lên, Bông Tuyết từ bên trong thân leo lên đầu vai tôi, giơ móng vuốt nho nhỏ, khua loạn xạ đe dọa nhưng đổi lại, cô ả chỉ cười kinh bỉ một cái, vươn tay chộp tới như dự định làm đối với con gián nhỏ. Tôi cấp tốc vung tay hất đi, nào ngờ Bông Tuyết lại lao tới, chộp trúng mũi, cô ả la oai oái vươn tay đập nó nhưng hụt, tự đập bẹp chính cái mũi mình.

Tiểu bạch mao lại chít chít chạy loạn trên người cô ta khắp nơi cắn phá, gương mặt cô ả vì thế chẳng còn giữ được nét kiều mị, biến dị méo mó như thể có con gì nổi cồm cộm u lên từng cục từng cục bên dưới lớp da đang tìm cách cắn xé thoát ra.

Bất chợt xe rung lắc mãnh liệt một cái như thể đâm vào cái gì, tôi ngửa ra sau lại ngã ngồi lên người khác, quay sang nhìn, té ra lại là mỹ nữ, vội vã đứng dậy. Thân còn chư kịp ổn định lại một trận nghiêng ngả khác tới tấp đánh úp, bất đắc dĩ ngã ngồi trên sàn xe, Bông Tuyết bị cô ả táng cho một cú, hất văng về phía tôi.

Tôi vội vàng đón lấy, nó chít một tiếng yếu đuối. Cất nó lại trong túi áo khoác, những tiếng răng rắc đồng loạt vang lên khiến tôi giật mình nhìn quanh, đám người vốn như tượng gỗ điêu khắc co giật mấy cái, bắt đầu nhúc nhích, tựa như được bàn tay vô hình lên dây cót.

Tôi đưa mắt nhìn cửa xe chỉ cách ba bước chân, mắt nhắm lại liên tưởng đến đám hắc khí từ trong cơ thể phát sinh, tại vùng đan điền, một nguồn nhiệt lưu lạnh lẽo như băng từ tốn chảy ngược lên. Tôi mở mắt ra, một con hắc khí khoe hàm răng đinh tán tầng tầng lớp lớp bên trong cái miệng to lớn chiếm gần hết đầu, khùng khục cười.

Tôi vung tay chỉ, nó lập tức lao mình tới cửa xe, chỉ nghe rầm một tiếng vô cùng bạo lực, cửa xe không hề méo mó biến dạng, dù rằng cái xe như thể trong quá trình bị oxi hóa, gỉ sét tơi tả, mốc xanh mốc rêu cực kỳ tiều tụy. Lại rầm một tiếng đinh tai nhức óc nữa, vẫn vô dụng.

Đột ngột đầu tôi bị kéo lại, một cánh tay nhỏ nhắn trắng xanh quàng ngang họng, tiếng thì thào yếu nhược mà gai góc của cô ả kề cận kèm sự nhớp nháp ẩm ướt tựa như có con ốc sên lết lết bò bên tai.

-anh muốn thoát sao? Không thoát khỏi em được đâu, không thoát khỏi chiếc xe này đâu.

Tôi vươn hai tay muốn kéo cánh tay gầy gò yếu ớt của cô ả, nhưng không ngờ lực siết cực lớn, như gọng kìm, chặt chẽ đè ép lên cổ họng khiến tôi suýt tắc thở .Liếc mắt, một cái lưỡi dài thườn thượt, dài hơn cả lưỡi chó thè ra khi nóng bức, không ngừng liếm láp cần cổ khiến tôi kinh tởm chết đi được.

Hắc khí lượn về, xoắn xuýt lấy cô ả, cô ta kịch liệt la lối giãy giụa, móng tay sắc nhọn như móng vuốt chim ưng trước khi rời đi còn cố để lại một vệt xước trên cổ tôi. Tôi bốn chân vùng thoát, vừa quay lại nhìn chỉ còn thấy được hai khúc chân giật giật lòi ra khỏi cái miệng hắc khí, một chiếc giày cao gót trượt xuống, giây sau nữ thi kia hoàn toàn biến mất trong cái dạ dày kinh khủng huyền nghi.

Một tiếng ợ phát ra, lại tự động lao vọt về phía sau tôi, quay ra đã thấy nó chụp cái miệng rộng lớn, nhét một đầu người vào trong, miệng bành lớn thêm, như một con trăn, không ngừng nuốt nuốt lấy con mồi. Tôi đứng dậy, bị một đám người cơ thể bốc mùi hôi bao vây kín kẽ a, thối như đứng ngập mặt trong bãi rác thải thành phố, thật không chịu nổi, chúng vẫn đang không ngừng tự phân hủy cấp tốc, da thịt từng mảng rơi rụng xuống theo mỗi cử động.

Tôi nhắm mắt hít sâu thở đều mấy cái, điều hòa tâm tình bình ổn một chút, mở mắt, từ trong cơ thể lại tuôn ra hai em hắc khí nữa. Chúng há to cái miệng cực đại cơ hồ có thể dễ dàng nuốt trôi một cái đầu người, một cái lỗ sâu hun hút và tối tăm như lỗ ăn thông tới địa ngục khùng khục cười với rồi quay cái đầu như máy hút bụi chĩa về phía đám đông.

Ba con luẩn quẩn quanh tôi, hễ có bàn tay cương thi nào nhào tới lập tức há to cái miệng rộng toang toác vồ tới cắn nuốt, y như trăn dữ. Tôi di chuyển về phía đầu xe, lúc đi ngang qua chỗ tên béo chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ ú ớ thoi thóp bị tiếng nhai nuốt rau ráu của một bầy đàn vây kín như bưng đè bẹp.

Đằng trước, tên gầy chửi bậy một câu, vung dao đâm lại bị lão lái xe thấp bé nhẹ cân bắt lấy cổ tay, xoay ngược, đâm lại. Sau đó, lão ta rút dao ra, máu văng tung tóe, giơ chân, một cước đạp bay gã về phía mấy tên cương thi phía sau, chất giọng lạnh lẽo mà âm vang.

-số mạng đã định, giờ tử đã đến, hai ngươi chết đi để hai người trong số chúng tao có cơ hội luân hồi.

Đám cương thi nháo nhào vồ lấy gã như dã thú đói khát nhìn thấy con mồi. Gã lái xe thấp bé nhẹ cân lạnh lùng nhìn cảnh tượng, sau đó ánh mắt thâm sâu chiếm hết cả tròng, như hố đen, dừng lại khi thân ảnh tôi tới gần hơn.

-xem ra ông là lão đại ở đây, có thể thả tôi ra không?

Gã lặng im, như pho tượng thạch cao, chiếc xe không có ai điều khiển lạ kỳ là dường như vẫn đang chạy thì phải, êm ru, không hề xóc nẩy. Có điều, nhiệt độ lại được gia tăng, nóng tới mức mồ hôi mồ kê nhễ nhãi, thật tình, không khác trong lò quay là bao.

Tôi híp mắt, một con hắc khí hăm hở lao tới, từ trên cao ngóc cái miệng rộng lớn đã bành sẵn chụp xuống, chỉ chờ tôi gật cái là nuốt ngay.

-các ngươi tối nào cũng lặp đi lặp lại công việc dạo chơi khắp trạm xe buýt trong nội thành để kiếm tìm thức ăn như thế này sao?

Một nửa mặt lão đã chìm sâu trong miệng hắc khí, mồm lão mấp máy, âm thanh vô cảm mà gai nhọn thốt ra.

-không phải ai cũng lên được xe này, chỉ những người có ngọn đèn sinh mệnh sắp tắt...

-ý lão là tôi cũng sắp trở thành bữa ăn khuya của mấy người sao?

Tôi chỉ ngược ngón trỏ về phía gã gầy đang la hét đau đớn, không khác tiếng kêu của đám gia súc khi bị con người lạnh lùng mà hiển nhiên giết mổ. Có thể qua khe hở giữa đám người nhìn thấy biểu tình cực độ khiếp đảm cùng ngập tràn tuyệt vọng hướng về phía tôi như cầu cứu, so với đám chó mèo có linh tính trước khi bị con người hạ sát không khác là bao.

-vì sao cậu không cứu họ?

-vì sao tôi phải làm thế?

-không phải đều là con người sao?

Tôi cười nhạt một cái, tỉnh bơ vặn lại.

-ông xác định tôi là con người?

Lão im lặng mấy giây, chất giọng lạnh lẽo như khối băng lại ánh lên tia buồn bã.

-ta không chắc...nhưng cậu có khả năng cứu họ lại ngoảnh mặt làm ngơ...

-ông không phải cũng thế sao?

-tôi không phải, chúng tôi đều không thể tự cứu rỗi chính bản thân mình, vô thức lặp đi lặp lại một công việc chỉ là bất đắc dĩ tìm người thay thế...Vốn không có thực thể làm sao ăn thịt được? Bọn họ chẳng qua là bị mộng cảnh hù dọa, sợ hãi tới mức tự chết.

Lão ta vừa dứt lời cánh cửa xe sau lưng khẽ khàng mở ra, đồng thời quang cảnh bên trong cũng theo đó biến hóa, đầu tiên chính là mọi âm thanh đều đột ngột biến mất, như thể bị bẻ cong vào một bức vách không gian khác. Màu sắc trên xe trở lại nguyên bản như lúc khởi đầu, cũng không còn mùi hôi thối mốc meo lượn lờ và đám người như những bức tượng sáp câm lặng đã ngồi yên vị.

Mấy phút trước thật chỉ là hồi ảo giác kích động?

Trong đám người vốn xa lạ có lẫn hai gương mặt thân quen, Lão Tứ đứng bấm trên tay cầm, vốn lúc trước là vị trí của lão bà, mà tên gầy lại ngồi trên ghế, vị trí nơi gã sàm sỡ nữ thi. Toàn thân bọn chúng nguyên vẹn không có thấy bất cứ thương tổn, chỉ có gương mặt trắng xám không chút huyết sắc cùng ánh mắt vô hồn đồng tử giãn mở cực đại nói cho người ta biết đã tắt thở.

-bố tôi nói, người đã tới số tận, thì không được cứu giúp, khi Diêm Vương đã gạch tên trong sổ Sinh Tử, chúng ta lại cướp đi khiến cán cân bị mất thăng bằng, tất mai sau bị báo ứng...Nên chuyện mấy người làm, tôi không có bổn phận phải can thiệp.

Dứt lời tôi bước xuống xe, chẳng ngờ mặt đường như ván trượt, chân trẹo một cái liền ngã lăn lông lốc lộn nhào mấy vòng, cuối cùng vùi mặt vào một đống tuyết. Qua mấy phút đầu óc tỉnh táo bớt choáng váng, chật vật ngồi xếp bằng lại, nhìn trái ngó phải, tôi đang bơ vơ giữa một con đường tăm tối không có lấy một cây cột đèn, một bên là rừng cây lá lạo xạo cuồng loạn, một bên là cánh đồng hoang vu vắng vẻ, thỏa sức cho gió vù vù tung hoành.

Tôi ngẩng đầu, tuyết vẫn lả tả buông rơi, lành lạnh hạ xuống mặt. Trong cuốn sách giải mã cơ thể con người tôi đọc, được biết cơ thể chúng ta là tập hợp hàng tỷ tế bào mà mỗi tế bào chính là một chiếc pin sống. Chỉ có điều các pin này đều hết sức nhỏ, nên điện của chúng tạo ra là vô cùng yếu, cơ hồ trong những điều kiện bình thường hầu hết đều không thể tạo ra phát sinh sự tình được.

Có những điều con người cho là kỳ lạ lại không biết rằng chúng chính là xuất phát từ nguồn điện sinh học đang tồn tại trong cơ thể và vì quá hoảng sợ khi nhìn thấy một đám xác chết không khoang xe kín mít nên não chúng ta đã vô thức phóng ra một nguồn điện rất mạnh truyền xuống chân qua giầy lan tới khắp mặt sàn xe để rồi xuyên qua các xác chết - vốn là một chất dẫn điện- sau đó nó lại ngược quay trở lại cơ thể. Như vậy là nguồn điện đã “đóng mạch” chính là tim ngừng đập, chết do quá kinh sợ.

Tôi cú đầu, thò tay vào túi lôi tiểu bạch mao ra xem xét, nó có vẻ không khỏe, nằm cuộn tròn trong lòng bàn tay. Ngón tay đưa lên mặt nó chà sát, qua vài giây cái lưới nhỏ vươn ra liếm láp, đột ngột bị cắn một cái đau nhói, tôi vô thức đưa tay rời ra. Bông Tuyết lim dim mắt mở, chít một tiếng không rõ nghĩa, tôi lại đưa tay đến bên miệng. Nó vươn lưỡi liếm láp những giọt máu đỏ tươi rỉ ra, qua một hồi máu ngừng chảy, đã có thể ngồi dậy.

-lần sau không nên làm thế.

Tôi nhẹ nói, vuốt ve cơ thể mềm mại, bộ lông trơn mịn khiến người ta yêu thích không rời, nó chít một tiếng, ngây thơ chớp đôi mắt to tròn long lanh xinh đẹp .

Bất chợt một giọng nữ vọng tới khiến tôi rùng mình kinh nghi.

-anh đẹp trai, đêm khuya thanh vắng, sao lại cô đơn lang thang trên đường?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.