Dị Năng Vương Phi

Chương 31: Phiên ngoại: Tiểu nhi đa sự




“Vậy à, giờ còn biết đánh nhau nữa đấy. Mà mấy tên kia là ai?” Vu Dương cười cười chuyển đề tài.

“Có mấy đứa học sinh dường như rất thích bắt nạt Tần Long.” Tôi nghĩ, có lẽ là đám thiếu niên bất lương kia “Sáng hôm qua lúc bọn tôi đưa cậu ấy đi học cũng có gặp.”

Vu Dương “À” một tiếng, quay sang Tham Lang: “Tần Long, như vậy cũng không tốt, cho dù bọn nó bắt nạt cậu, cậu cũng nên đi nói với giáo viên, chứ không nên theo bọn nó đánh nhau, nếu để mẹ cậu biết chuyện, chắc là sẽ chọc mẹ cậu tức chết đó. Chuyên tâm học hành đi, sang năm đã phải thi tốt nghiệp rồi, đừng có suốt ngày hồ đồ như thế.”

Dáng vẻ lúc này của Vu Dương càng lúc càng giống Thẩm Thiên Huy, cũng là nụ cười thân thiết, ánh mắt chân thành, vẻ mặt cứ như “tôi tuyệt đối không lừa cậu” nhưng bên trong ra sao chắc chỉ có anh biết.

“Vu Dương, sao đột nhiên tôi cảm thấy anh rất giống Thẩm Thiên Huy.” Tham Lang cũng có ý nghĩ giống tôi.

“Chúng tôi đã là bạn tốt nhiều năm, có giống cũng không có gì lạ.” Vu Dương tiện tay cầm ly nước uống một hớp.

Quế Doanh Doanh vốn ăn nói nhỏ nhẹ, mang lại cảm giác vô cùng tinh tế lúc này đã như hoàn toàn biến thành một người khác, không hề giống với cô bé nữ sinh trung học xấu hổ tỏ tình hôm trước, thay vào đó, ánh mắt lạnh lùng kia cứ nhìn về phía Vu Dương, Vu Dương cũng hơi cười, nhìn lại cô bé ấy, người nào không biết chắc còn tưởng hai người họ là một đôi, chẳng qua là đang giận dỗi nhau mà thôi.

Tham Lang tiêu diệt hết phần lớn thức ăn trên bàn, có lẽ là đã no tám phần rồi, động tác mới dần chậm lại, lúc này mới chú ý đến không khí dị thường giữa hai người kia, vô cùng khó hiểu, khẽ hỏi tôi: “Hai người đó sao vậy?”

Tôi lắc đầu, vừa định trả lời đã bị một câu hỏi đột ngột của Vu Dương xen ngang vào: “Mọi người đã đọc cuốn “Sơn Hải Kinh” chưa?”

Vẻ mặt Tham Lang mờ mịt, Quế Doanh Doanh thì không có bất cứ phản ứng gì, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.

“Sơn Hải Kinh”, quyển Nam Sơn Kinh có ghi lại.” Vu Dương nói tiếp “Ở một ngọn núi tên Thanh Khâu có một loài dã thú, trông rất giống hồ ly, có chín cái đuôi, tiếng kêu như tiếng trẻ sơ sinh đang khóc, có thể nuốt chửng con người, ăn phải thịt của nó có thể trúng phải khí tà độc.”

Tôi và Tham Lang không nói gì, không biết anh nói những câu này có ý gì.

Quế Doanh Doanh thì không nhìn Vu Dương nữa, cúi đầu.

“Thật ra thì chuyện đó có thật, nơi gọi là Thanh Khâu kia, kể cả hồ ly chín đuôi cũng thật sự có tồn tại.” Vu Dương còn nói.

Quế Doanh Doanh bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng vẫn không hề ngẩng đầu lên: “Nếu như tôi nhớ không lầm, “Sơn Hải Kinh” hẳn là một quyển sách cổ thời Tiền Tần, giống như sách địa lý, bên trong ghi lại mấy chuyện kì quái, tôi cảm thấy, mấy thứ này đều là do tổ tiên tưởng tượng ra mà thôi, không đáng tin lắm.”

“Vậy à.” Vu Dương khẽ gật đầu.

Dừng một chút, Quế Doanh Doanh lại nói tiếp, nhưng nghe qua dường như đang nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ là, nếu quả thật có thứ gọi là Cửu Vĩ Hồ, tôi cũng muốn thử xem thịt của bọn chúng ra sao.”

Đầu của cô bé kia càng cúi càng thấp, không ai nhìn thấy được vẻ mặt của cô ấy, nhưng sự hận thù trong giọng nói cũng khiến người ta khó bỏ qua.

“Cậu…cậu muốn ăn thịt Cửu Vĩ hồ à?” Tham Lang nghe thấy thế thì hơi sững sờ.

Quế Doanh Doanh cười cười, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Muốn chứ, rất muốn, nhưng Cửu Vĩ Hồ ở đâu, cậu biết không?”

Sau đó, lại quay về phía chúng tôi: “Hai người biết không? Anh Vu Dương, anh nói Cửu Vĩ hồ có tồn tại, vậy có thể nói cho em biết Thanh Khâu ở đâu không? Hoặc là có thể bắt thử một con đến cho em được mở rộng tầm mắt không?”

Chúng tôi đều choáng váng.

Quế Doanh Doanh lại dường như khôi phục lại dáng vẻ của cô bé mười mấy tuổi, lấy trong ba lô ra một bình thủy tinh nhỏ: “Chị Thanh Loan, chai này là nước hoa em được người nhà cho, em lại không dùng, tặng chị vậy, chị ngửi thử xem có thơm không?”

Nói rồi, cô bé nhanh tay mở nắp bình, xịt mấy cái trong không trung.

Lập tức, một cỗ mùi thơm bay ra, tôi không có nghiên cứu đối với nước hoa, không biết là mùi gì, chỉ cảm thấy không khó ngửi lắm.

“Ừ, rất dễ chịu, cám ơn em.” Nói rồi đưa tay định nhận lấy, đột nhiên tôi cảm giác được tay Vu Dương đang đặt trên tay tôi lập tức siết chặt lại.

Tôi vội quay sang, thấy anh cau chặt mày, sắc mặt trắng bệch, trán rỉ mồ hôi hột, dường như đang cố chịu đựng sự đau dớn, thân thể hơi phát run.

“Anh sao vậy?” Tôi sợ hết hồn.

Anh khẽ lắc đầu, không nói tiếng nào.

Tham Lang chậm lụt như thế cũng cảm thấy có gì đó lạ thường: “Có phải…”

“Không sao, tôi không sao.” Vu Dương xen ngang, giọng hơi khàn.

“Anh Vu Dương, không thoải mái à?” Trên mặt Quế Doanh Doanh lộ ra nét mặt vui mừng khó nhận thấy.

Vu Dương hít sâu mấy lần, dường như đã khá hơn một chút: “Không sao, anh chỉ không ngửi quen mùi nước hoa này thôi, được làm từ gì vậy?”

“Em cũng không biết.” Quế Doanh Doanh nói “Cách điều chế nước hoa được giữ bí mật mà.”

Bất kể có phải nước hoa có vấn đề hay không, Vu Dương như thế nhất định là do độc trong cơ thể lại phát tác.

Tôi gọi người phục vụ đến thanh toán, nói với Tham Lang: “Đi dùng bữa tối với bạn cậu đi, Vu Dương không thoải mái, bọn tôi về trước.”

Tham Lang có vẻ thất vọng, nói với Quế Doanh Doanh: “Thôi quên đi, hai người họ không đi tôi cũng hông đi, cậu về nhà đi.”

Quế Doanh Doanh có vẻ khá biết điều, gật gật đầu.

Lúc chúng tôi xoay người định đi, chợt nghe cô bé đó nói theo: “Chị Thanh Loan, nước hoa.”

“Cám ơn, em giữ lại dùng đi.” tôi không muốn nói thêm gì nữa, cũng không quay đầu lại, trong lòng chỉ muốn vội về nhà, bảo Lưu Hà đến xem thử.

Trên đường đi, Tham Lang hỏi tôi: “Có mùi gì khó ngửi ư? Sao lại khiến Vu Dương không thoải mái như thế?”

“Chỉ là mùi nước hoa rất bình thường mà.” Anh ta luôn có khứu giác rất nhạy bén mà lại hỏi như thế, khiến tôi cảm thấy kì quái: “Anh không nghe được à?”

Tham Lang gãi đầu: “Không có, nếu chưa đồng hóa xong thì năm giác quan đều rất chậm chạp, trừ phi là kích thích vô cùng mãnh liệt, nếu không sẽ không cảm giác được.”

“Trong nước hoa…nhất định có gì đó.” Vu Dương vừa nói xong lai không kiềm được há mồm thở gấp.

Vừa vào nhà, tôi cũng chả thèm quan tâm gì nữa, chỉ hét lớn lên: “Diệu Diệu, nhanh đi tìm Lưu Hà.”

Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy nghe thấy tiếng động cũng từ trong phòng chạy ra: “Có chuyện gì vậy?”

“Không biết, chờ Lưu Hà tới rồi biết.” Tôi nói.

May là tốc độ của Diệu Diệu rất nhanh, chỉ mấy phút sau, cô ấy đã xuất hiện cùng với Lưu Hà.

Tình trạng của Vu Dương lúc này càng trầm trọng hơn lúc còn ở tiệm bán đồ ngọt, sắc mặt hơi tái xanh, đôi môi và móng tay đều biến thành màu đen tím, đầu dựa trên thành ghế salon, thở hổn hển.

Lưu Hà nhìn thấy cũng hết hồn, không nói tiếng nào lập tức nhét một viên thuốc vào miệng anh, sau đó bắt đầu bắt mạch, cuối cùng mới dùng vẻ mặt nặng nề hỏi: “Trong mấy người ai đã uống rượu hả?”

“Không có mà.” Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy nhìn nhau, lại hỏi tôi: “Mấy người đi uống rượu hả?”

“Không có.” mang theo hai người chưa thành niên đến tiệm bán đồ ngọt làm sao có thể uống rượu chứ.

Lưu Hà dùng ánh mắt nghi ngờ lướt qua người chúng tôi: “Không thể nào, độc vốn đã bị tôi khống chế ở một góc nhỏ nhất, giờ lại bị khếch tán, nếu không phải vì rượu, tuyệt đối sẽ không như thế.”

“Vu Dương, anh uống rượu à?” Huyền Kỳ lại hỏi sang Vu Dương.

Vu Dương không nhìn cậu, cũng là do Thẩm Thiên Huy nói: “Anh ta chưa bao giờ uống rượu.”

“Vu Dương không uống rượu.” Lưu Hà cũng nói “Nhưng trong các người nếu như có bất kì ai uống, độ cồn sẽ phát tán tron không khí, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến anh ấy, vì độc này tác dụng với cồn sẽ càng trở nên mạnh mẽ, rượu không khác gì một chất xúc tác.

“Vậy sao cô không nói sớm?” Huyền Kỳ hơi nóng nảy “Chúng tôi quả thật không ai nóng nảy, tôi không thích mùi rượu, cô muốn gì cứ lục soát đi, trong nhà này ngay cả rượu nấu ăn cũng không có.”

Lưu Hà cũng chưa tin lắm, nhìn về phía Thẩm Thiên Huy.

Thẩm Thiên Huy gật đầu: “Tiên tử, hoàn toàn chính xác đó.”

“Vậy à…” Lưu Hà trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nhớ đến điều gì, hung hăng hỏi tôi: “Lần trước cô lấy cái thứ rượu sát trùng kia, liệu có phải do nó không?”

Cô ta hỏi tôi vấn đề này khiến tôi hơi chột dạ, hồi tưởng thật lâu cũng không dám có kết luận gì, dù sao rượu sát trùng quả thật là rất thường dùng.

“Rượu sát trùng đã dùng hết hồi năm mới rồi.” Huyền Kỳ khẳng định nói “Mọi người quên rồi sao? Lúc làm cơm tất niên, Thẩm Thiên Huy không cẩn thận cắt trúng tay, lúc đó đã dùng hết chút rượu sát trùng còn sót lại, sau đó, xảy ra rất nhiều chuyện nên không ai rảnh đi mua cả.”

Nghe cậu nói như thế, tất cả mọi người quả thật nhớ đến việc đó.

“Vậy là thứ gì? Các người nhớ lại kĩ xem.” Lưu Hà cau mày nói “Nhất định là rượu, cũng chỉ có rượu mới có thể có tác dụng như thế.”

“Thế nhưng không nhất định là uống phải rượu đâu.” Tham Lang có vẻ khó hiểu “Vu Dương sau khi ngửi phải mùi nước hoa mới cảm thấy không thoải mái, không lẽ mùi nước hoa kia là mùi rượu à?”

Nước hoa? Đúng vậy, nước hoa! Sao tôi lại có thể quên chuyện quan trọng như thế.

“Là nước hoa, chính là nước hoa!” Tôi không nhịn được kêu lên “Bên trong nước hoa có cồn!”

Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra.

“Nước hoa ở đâu ra vậy?” Lưu Hà túm chặt lấy vai tôi, ngửi từ trên xuống dưới, căn bản không cho tôi có cơ hội nói “Cô xịt nước hoa à? Thật là làm loạn mà, mau đi tắm rửa đi! Gần đây tôi cũng không dám xịt nước hoa nữa là, ngay cả rửa vết thương cho cô cũng là dùng i-ốt rửa đó.”

“Không phải tôi!” Tôi bị nắm hơi đau, cũng bất mãn chuyện cô ta cứ luôn nhắm vào tôi “Là bạn học của Tham Lang, vừa rồi ra ngoài đi ăn, cô bé kia đột nhiên muốn tặng tôi nước hoa, mở nắp xịt một cái…”

Nói đến đây, tôi bỗng ý thức được, bởi vì mình quá lo cho Vu Dương, lại chỉ nhớ đến chuyện rượu cồn này nọ, lại quên mất cô bé đưa nước hoa cho mình chính là đối tượng tình nghi đã trộm đi thuốc giải của Lưu Hà, cũng chính vì sự hoài nghi này mà chúng tôi mới đưa cô bé đó ra ngoài, muốn thăm dò thực hư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.