Dị Năng Tiến Hóa: Tang Thi Vây Thành

Chương 29: Gặp người tốt, kẻ xấu




Khi Tiểu Bạch xuất hiện ở trước mặt Hứa Chính Nhất, Hứa Chính Nhất chuẩn bị xuất môn, bởi vậy, khi Hứa Chính Nhất vừa nhìn thấy Tiểu Bạch liền ngẩn ngơ, lập tức kích động không thôi xông lên trước .

Con lang thường thích ăn vụng điểm tâm của hắn đã xuất hiện , như vậy Vị Vị đâu?! Nhìn xung quanh lại không thấy Vị Vị, tâm Hứa Chính Nhất bắt đầu co rút, tay chân không khỏi bắt đầu phát run.

“Tiểu Bạch!! Vị Vị đâu?! Vị Vị ở đâu?!” Tay Hứa Chính Nhất phát run, thanh âm cũng phát run, ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Bạch thở hồng hộc vì mệt trước mắt , nhìn miệng vết thương đã sắp vảy kết trên người Tiểu Bạch, bộ lông vốn mượt mà đều sắp bị tróc ra không ít, nhìn con bạch lang ngày thường luôn uy phong lẫm lẫm, giờ đây thật giống chó rơi xuống nước . Nhìn Tiểu Bạch như vậy, Hứa Chính Nhất trong lòng không yên, con lang này bình thường thích đoạt đồ ăn với hắn nhưng cũng rất mạnh a! Mà nó lại thành cái dạng này , vậy …… Vị Vị đâu? Vị Vị thế nào !? Còn có Mặc Tam hũ nút đâu!? Hắn sao cũng không ở đây ?!

Tiểu Bạch thở hổn hển một hồi, liền đứng thẳng, vươn chân mình ra trước.

Hứa Chính Nhất dừng mắt thì thấy , chân trước của Tiểu Bạch cột lấy một mảnh vải trắng ?

Hứa Chính Nhất trong lòng đều run lên, chữ màu đỏ trên vải trắng kia thực giống như viết bằng máu a?!

Run rẩy cởi xuống, Hứa Chính Nhất mở ra vừa thấy, trên mảnh vải trắng viết:

Cha, ta cùng Tiểu Mặc tốt lắm, không có việc gì, chỉ là hiện tại Tiểu Mặc xảy ra chút chuyện , ta phải ở cùng hắn, chờ đem sự tình giải quyết , chúng ta sẽ trở về, làm phiền cha chuyển cáo sư phó, hoa sen tím chờ khi khác rồi lấy lại .

Hứa Chính Nhất ngẩn ra , giật mình nhìn chữ viết trên mảnh vải trắng , sau một lúc lâu, mới cười khổ thở dài, hắn dưỡng nhi tử , hắn biết, nói tốt lắm nói không có việc gì, vậy khẳng định có chuyện ! Hơn nữa là chuyện phi thường đại phiền toái ! Chuyện phiền toái này nhất định cùng tam hoàng tử hũ nút kia có liên quan , thật sự là……

Hứa Chính Nhất oán hận nghĩ, tam hoàng tử kia quả nhiên thực chán ghét!

Hứa Chính Nhất nhìn chằm chằm mảnh vải trắng trong chốc lát , trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vuốt cằm suy nghĩ, bất quá có thể để cho Tiểu Bạch chạy tới truyền tin cho mình , nghĩa là tình huống không phải đặc biệt nguy cấp đi. Chính là, Vị Vị cùng tam hoàng tử hũ nút kia rốt cuộc đang ở đâu?

Lúc này thanh âm Phương Viễn bỗng nhiên truyền đến “Cha! Tiểu Bạch đã trở lại!?” Phương Viễn từ xa xa chạy tới, vội vàng hỏi, một bên hỏi, một bên quay đầu nhìn xung quanh, cũng không thấy thân ảnh Hứa Vị, trong lòng không khỏi vừa vội vừa lo “Vị Vị đâu? Cha! Vị Vị ở đâu đâu?”

Hứa Chính Nhất hồi thần , nhìn về phía Phương Viễn, cười cười trấn an nói “Đừng nóng vội, Vị Vị hắn không trở về, bất quá, hiện tại xem ra là không có chuyện gì .”

Phương Viễn sửng sốt “A?”

“Đây , ngươi xem xem.” Hứa Chính Nhất đưa qua mảnh vải trắng mà Hứa Vị viết.

Phương Viễn tiếp nhận, xem xong, trên mặt cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại lập tức nhíu mày hỏi Hứa Chính Nhất một câu “Cha, ngươi nói, Tiểu Mặc này rốt cuộc gặp phải chuyện gì vậy ? Chúng ta có cần để Tiểu Bạch mang chúng ta đi tìm không ? Ta sợ……”

Hứa Chính Nhất cũng có loại lo lắng này trong lòng , nhưng, hiện tại cũng chưa biết Vị Vị đang ở nơi nào …… Địa phương có thể khiến cho chúc tinh hoàn toàn biến mất không có dấu vết , chỉ sợ…… Không phải ai muốn tiến vào cũng có thể …… Hơn nữa, Hứa Chính Nhất vừa quay đầu thì thấy nét mặt của Phương Viễn đang lo lắng , để cho ai đi ? Viễn Viễn sao? Không được! Viễn Viễn còn rất trẻ , hơn nữa vũ kỹ không cao, cũng không có kinh nghiệm…… Chính mình cũng không được, không có vũ kỹ không có pháp thuật……

Tối trọng yếu là , hiện tại, mười hai gia tộc cũng được , hoàng thất cũng tốt, đều mở to mắt quan vọng hiện tượng chúc tinh biến mất quỷ dị này, nhiều ít ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm mình cùng Viễn Viễn , không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không, chỉ sợ mang đến cho Vị Vị không phải cứu viện , ngược lại là tai họa!

Hứa Chính Nhất lấy lại mảnh vải trên tay Phương Viễn, cười ha hả mở miệng “Viễn Viễn , chuyện Vị Vị, để cha lo đi , ngươi ngày mai cứ dựa theo kế hoạch mà xuất hành đi.”

“Chính là, cha –” Phương Viễn vội vàng há mồm muốn phản đối, nhưng Hứa Chính Nhất lại nâng tay ra dấu ngừng, thu hồi thần sắc cười ha hả trên mặt, vẻ mặt bình tĩnh nói “Sao thế ? Viễn Viễn , không tin cha sao?”

Phương Viễn lần đầu tiên thấy người cha trước mắt luôn có chút không đứng đắn lại lộ ra bình tĩnh như vậy , làm cho người ta không khỏi có chút kính sợ, đành nuốt vào lời nói đã đến miệng , theo bản năng lắc đầu “Không, nhi tử tin tưởng cha.”

Hứa Chính Nhất lúc này mới cười hì hì vỗ vỗ bả vai Phương Viễn “Nhi tử, xuất môn rồi thì cha sẽ không thể ở cạnh ngươi nữa , ngươi phải thông minh một chút, đừng để người ta đem bán, biết không?”

Phương Viễn trên mặt cũng vui cười gật đầu “Cha , ngươi cũng phải chiếu cố chính mình , nhi tử không ở bên cạnh ngươi, ngươi đừng bị người ta lừa đi !” Trong lòng cũng thực chua xót, cha không cho hắn quan tâm đến chuyện của Vị Vị, là bởi vì…… Mình không mạnh đi? Cha sợ chính mình gặp chuyện không may đi?

Tay giấu ở trong tay áo hung hăng nắm thật chặt , biến cường, hắn nhất định phải biến cường!

**********

Hôm sau, ngoài cổng thành của Thanh Dương trấn, Phương Viễn cung kính dập đầu ba cái với Hứa Chính Nhất, liền xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời đi! Hứa Chính Nhất vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm bóng dáng Phương Viễn, trong lòng có vui mừng, có cảm khái, có lo lắng, con đi ngàn dặm cha lo lắng , con hắn rốt cục cũng đã xuất môn lịch lãm , nhưng không thể nghĩ sẽ ở trong tình trạng này…… Tống Chân cùng hắn đoạn tuyệt , Vị Vị hành tung không rõ, sinh tử chưa biết……

Đợi thấy bóng dáng Phương Viễn đã biến mất , Hứa Chính Nhất mới xoay người, quay người lại, chỉ thấy Cảnh Phong cùng Phương Kính Nhiên đứng ở cửa thành, Hứa Chính Nhất giả cười , cung kính chắp tay “Thảo dân Hứa Chính Nhất bái kiến vương gia, đại nhân.”

Cảnh Phong cười cười “Hứa tiên sinh đa lễ , đứng lên đi.”

Hứa Chính Nhất lần nữa cung kính chỉ lễ.

“Hứa tiên sinh, vị vừa mới chính là đại công tử?”

Hứa Chính Nhất hơi hơi cảnh giác trong lòng , trên mặt cũng vẫn giả cười gật đầu, chắp tay cung kính nói “Hồi vương gia, đó là đại nhi tử của thảo dân — Phương Viễn.”

Phương Viễn?!

Cảnh Phong hí mắt, Phương Kính Nhiên sửng sốt rồi lập tức trong mắt hiện lên ẩn hàm vui mừng.

“Nga? Này thật đúng là có ý tứ nha , ngươi họ Hứa, nhi tử ngươi lại họ Phương? Ha hả…… Hay là…… Hắn không phải nhi tử ngươi?” Cảnh Phong ý vị bất minh mỉm cười, lộ ra châm chọc.

Tâm Hứa Chính Nhất trầm xuống, hơi hơi giận dữ, trên mặt tươi cười cũng lớn hơn nữa “Vương gia có điều không biết, tại hạ, họ Phương! Danh Hạo Nhiên, Phương gia ở Đông môn, Phương, Hạo, Nhiên.” Nói xong ba chữ cuối cùng, thanh âm Hứa Chính Nhất rất chậm cũng thực trầm, lại trang trọng.

Thần sắc Phương Kính Nhiên xưa nay nghiêm túc cứng nhắc hiện lên một tia kích động. Mà Cảnh Phong cũng giận tái mặt, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, sau một lúc lâu, rồi lại cổ quái cười cười “Không tồi, Phương Hạo Nhiên. Ha hả…… Thật sự là không tồi nha!”

Hứa Chính Nhất cười, tươi cười không hề giả dối, rất sang sảng, mặt mày lại cất giấu giảo hoạt cùng đắc ý.

“Hảo! Ngươi đã là Phương Hạo Nhiên, như vậy, Phương Hạo Nhiên, mùng 9 tháng sau , ta cùng Tống Chân thành thân, ngươi tới dự lễ đi!” Cảnh Phong cười cười nói, trong lòng nghĩ, ngươi dám tới sao?

Ngoài dự kiến của Cảnh Phong, nam nhân trước mắt chỉ tái nhợt mặt một chút rồi lại lập tức cười nói .“…… Vương gia đã mời , sao dám không tuân lời? Hạo Nhiên chắc chắn sẽ đến.”

Thanh âm thực bình thản, tươi cười thực sáng lạn.

Nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, Cảnh Phong ha hả cười lạnh một tiếng , liền xoay người nhanh rời đi, nhưng khi cùng nam nhân trước mắt đi lướt qua , Cảnh Phong nói “Mặt khác, từ hôm nay trở đi , ngươi chính là huyện lệnh Lưu Sa Huyền !”

Cái này, nam nhân ngây ngẩn cả người.

“Cáp?”

**********

Kim Đại Vĩ nhìn chằm chằm quan ấn trước mắt, vẻ mặt thực phức tạp, quay đầu nhìn nam nhân đang không ngừng đi thong dong quanh nhà “Lão sư, ngài về sau chính là Phương Hạo Nhiên ??”

“Cái gì về sau chính là Phương Hạo Nhiên?” Nam nhân không kiên nhẫn đáp lại , dừng bước, trừng mắt nhìn về phía Kim Đại Vĩ “Ta vốn chính là Phương Hạo Nhiên, bất quá trên đường thay đổi một cái ID phụ ! Hiện tại ta lại login ID chính rồi !”

Kim Đại Vĩ mơ hồ, ID phụ ? login ID chính? Đó là gì?

Kim Đại Vĩ đang muốn đặt câu hỏi để nâng cao tinh thần học hỏi , nam nhân lại thở dài , lẩm bẩm nói “Thật sự là! Ta lại trúng chiêu !”

“Lão sư?”

Nam nhân uể oải ngồi trở lại ghế dựa, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, lẩm bẩm nói “Trương Minh Thụy, tử hồ ly, ngươi lại tính kế ta!……”

Kim Đại Vĩ trong lòng lộp bộp, Trương Minh Thụy?!

Kim Đại Vĩ vội vàng chạy tới, chắp tay vội hỏi “Lão sư, ngài bị Trương Minh Thụy tính kế?! Đây là có chuyện gì a, lão sư! Ngài không phải cũng không kêu Phương Hạo Nhiên sao? Cần chi lại lấy lại tên Phương Hạo Nhiên , còn có, quan ấn này là sao a! Lão sư, Trương Minh Thụy kia rốt cuộc tính kế ngươi cái gì ! Lão sư ngươi –”

“Câm miệng!” Nam nhân không thể nhịn được nữa mà vỗ đầu Kim Đại Vĩ, trừng mắt “Ngươi sao hỏi nhiều vấn đề như thế !”

Kim Đại Vĩ rất ủy khuất vuốt đầu mình, y là lão sư, hắn là đệ tử, đệ tử không hiểu liền hỏi , không phải thực bình thường sao?

Nam nhân không kiên nhẫn lắc lắc đầu mình , ngồi thẳng người , liếc mắt thấy thần sắc Kim Đại Vĩ ủy khuất, miễn cưỡng nói “Tử hồ ly kia biết ta không có khả năng không để ý chết sống của dân chúng Thanh Dương Huyền, cố ý phái Khúc Khương Hữu hỗn đản kia đến đảo loạn Thanh Dương Huyền, hà khắc dân chúng, còn loạn bắt loạn đánh, hừ! Tính ra thì tử hồ ly kia còn biết đúng mực, không có nháo đến chết người, bất quá còn có thể đem sự tình nháo lớn như vậy, cũng coi như Khúc Khương Hữu kia có tài rồi , còn có Cảnh Phong kia, Cảnh Phong hận không thể giết ta , ta mới không tin hắn thật sự là đến bái phỏng Tuệ Viễn ! Hắn đến Thanh Dương Huyền, mục đích chủ yếu chính là vì tiết lộ ra thân phận chân thật của ta, một kẻ hận chết Phương Hạo Nhiên đến để chỉ ra và xác nhận Phương Hạo Nhiên, vậy không có bất luận kẻ nào hoài nghi, phỏng chừng hiện tại, đại khái ngay cả kinh thành cũng biết Hạo Nhiên ta ở Thanh Dương Huyền , sau này, ta dù còn dùng tên Hứa Chính Nhất, cũng không có ý nghĩa gì nữa .” Dứt lời, trong lòng nhịn không được phẫn hận, hồ ly Trương Minh Thụy hỗn đản kia hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu đại quyền thế a! Thế nhưng tùy tùy tiện tiện liền có thể xếp vào một kẻ như Khúc Khương Hữu đến Thanh Dương Huyền?? Hơn nữa bây giờ còn có thể đem mình đặt lên vị trí này !

Nam nhân ngửa đầu thở dài “Đại Sở thật sự là càng ngày càng hủ bại a!”

Kim Đại Vĩ nghe được , trong lòng chấn động, đối Trương Minh Thụy kia tâm tư kín đáo thâm trầm thì kinh ngạc không thôi, nhưng lại hoang mang “Lão sư, ngài cùng Trương Minh Thụy kia…… Thật sự là bằng hữu?”

Nếu là bằng hữu, vì cái gì phải hao hết tâm tư tính kế như vậy?

Nghĩ tới cảnh tượng lần trước khi Trương Minh Thụy kia ôm lão sư uống rượu say trở về, sâu trong đáy mắt là ôn nhu , là sao ta ?!

Nam nhân lườm Kim Đại Vĩ một cái, hừ lạnh một tiếng “Hắn là nhị hoàng tử đảng, ta là tam hoàng tử phái!”

“Ngạch…… Địch nhân??” Kim Đại Vĩ thật cẩn thận chứng thực.

Nam nhân tức giận nói “Ngươi gặp qua người nào lại đưa địch nhân đang say trở về nhà , còn cẩn thận chiếu cố không ?”

Kim Đại Vĩ không nói gì nhìn trời. Vậy các ngươi rốt cuộc là bằng hữu hay là địch nhân , là bằng hữu hay là địch nhân…… Kim Đại Vĩ trong đầu vô hạn tuần hoàn.

“Tóm lại! Đại Qua!” Nam nhân đứng lên, đi đến bên bàn , cầm lấy quan ấn, chăm chú nhìn một hồi, cười cười nói “Từ hôm nay trở đi, nếu có người hỏi ngươi, sư phụ của ngươi là ai? Ngươi có thể nói cho bọn họ như vầy, là Phương Hạo Nhiên! Phương Hạo Nhiên của Phương gia ở Đông môn !”

Đúng vậy, từ hôm nay bắt đầu, Phương Hạo Nhiên, đã trở lại!

*********

Lúc này, kinh thành, Trương phủ.

Trương Minh Thụy cởi áo choàng ra , đi vào thư phòng.

Phía sau vội vàng theo vào một nam nhân trung niên cung kính thấp giọng nói “Lão gia, tam viện phu nhân có việc phải xin chỉ thị của lão gia.”

Trương Minh Thụy dừng lại , chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm nam nhân trung niên một hồi, thẳng đến khi trên trán nam nhân trung niên đổ mồ hôi lạnh , mới vẻ mặt thản nhiên nói “Là muốn đi tham gia hôn lễ của Cảnh Phong vương gia cùng Tống gia bách hoa nữ vào tháng sau đi. Có thể.” Dừng một chút, thanh âm lại cứng nhắc nói “Trương thúc, ngươi từ nhỏ nhìn ta lớn lên, ngươi cũng biết tính tình của ta. Loại chuyện này, ngươi tự biết xử lý như thế nào, lần này, ta nể mặt Trương thúc , nhưng lần sau, sẽ không .”

Trương thúc vội vàng chắp tay chỉ lễ, nột nột nói “Lão gia, tiểu nhân chính là…… Lão gia, ngài tuổi không còn nhỏ …… Ngài có phải hay không……” Nên có một tử tự ( con nói dõi ) rồi ??

“Trương thúc!” Trương Minh Thụy nhíu mày đánh gảy.

Trương thúc đành phải thưa dạ chắp tay chỉ lễ lui ra, nhưng thời điểm lui tới cửa, Trương thúc nhịn không được thở dài.

Mà Trương Minh Thụy sau khi thấy Trương Thúc lui ra , nâng nhẹ tay vuốt quanh phật châu trên tay mình , lại nhìn sang thư trác, không còn bình ngọc nhỏ kia nữa….. ánh mắt Trương Minh Thụy ám trầm lại .

Trương Minh Thụy chậm rãi hạ tay xuống , lặng im đứng.

Lúc này, đột nhiên bên cửa sổ có động tĩnh, Trương Minh Thụy nhìn lại, một thanh âm vang lên “Chủ nhân, bình ngọc nhỏ!”

Đôi mắt đang ám trầm của Trương Minh Thụy sáng ngời, bước nhanh qua , vội vã tiếp nhận.

Nhưng tiếp nhận sau, Trương Minh Thụy không có lập tức mở ra, ngược lại nhìn chằm chằm bình ngọc nhỏ trong tay một hồi lâu, hắn mới chậm rãi lấy ra tờ giấy bên trong , mở ra thì thấy trên giấy ghi :

Hồ ly! Ngươi con mẹ nó thật sự là càng ngày càng hủ bại !! Ngươi dám tính kế ta! Ngươi nhớ kỹ cho ta! Còn có, có tin tức Vị Vị, ngươi có biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không ?

Khuôn mặt bình tĩnh của Trương Minh Thụy lúc này mới lộ ra thản nhiên , nhưng tươi cười tựa hồ rất thỏa mãn, ngón tay chậm rãi xẹt qua nét chữ tuy tùy ý nhưng lại rất đẹp kia , xẹt qua sau liền đem tờ giấy gấp nhỏ bỏ vào tay áo , thấp giọng hỏi “Cảnh Phong vương gia đã trở lại?”

“Hồi chủ tử, Cảnh Phong vương gia đã trở về, Cảnh Phong vương gia còn mời Hạo Nhiên thiếu gia mùng 9 tháng sau tham gia hôn lễ.”

“…… Tham gia hôn lễ?” Trương Minh Thụy suy nghĩ một hồi , thản nhiên nói “Đem tin tức này tiết lộ cho Phương gia.”

“Dạ!”

**********

Kim Đại Vĩ ngồi ở trên ghế đá trong vườn , nhìn Hứa Chính Nhất nằm trên ghế dựa thảnh thơi phe phẩy cây quạt, nga, không, nên gọi Phương Hạo Nhiên .

“Lão sư, ngài nói, chẳng phải mùng chín đầu tháng sau ngài muốn tới kinh thành dự lễ sao ? Hiện tại chúng ta còn chưa xuất môn thì chỉ sợ không kịp !”

Kinh thành cách Thanh Dương Huyền những vài trăm dặm đường đó nha ! Nếu có pháp thuật, một ngày một đêm là có thể tới, Kim Đại Vĩ có pháp thuật, hắn không vội , nhưng Phương Hạo Nhiên Phương đại nhân không có a. Nhưng cái người này hiện tại lại một bộ thảnh thơi hưởng phúc , giống như một chút cũng không sốt ruột. Kim Đại Vĩ buồn bực .

“Ai nói ta muốn đi kinh thành?” Phương Hạo Nhiên phe phẩy cây quạt, miễn cưỡng nói “Cho dù ta muốn đi, cũng phải chờ người ta làm cho ta đi a.”

Kim Đại Vĩ sửng sốt, lập tức cúi đầu suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu ngưng trọng hỏi “Lão sư, ý ngài là…… Có người không cho ngài vào kinh?” Là ai? Trương Minh Thụy? Cảnh Phong? Nếu là người bên nhị hoàng tử , vậy thực sự rất khó , Phương Hạo Nhiên mười một năm trước viết ra thiên sách lệnh đã muốn đứng ở bên tam hoàng tử, cái này đối nhị hoàng tử đảng mà nói, đó là uy hiếp phi thường lớn!

“Ân…… Đại khái đi.” Phương Hạo Nhiên không chút để ý trả lời , ngẩng đầu nhìn trời, sao trời thật nhiều nhưng hai ngôi chúc tinh đột ngột biến mất cũng chưa xuất hiện .

*********

“Hiện tại không thể để cho Hạo Nhiên vào kinh !” Phương Tung trảm đinh tiệt thiết nói.

Phương Kính Nhiên khẽ gật đầu “Thừa tướng đại nhân cũng có ý này!”

Phương Tung nhíu mày, nhìn Phương Kính Nhiên, do dự một chút mới hỏi “Kính Nhiên, Trương Minh Thụy người này , ngươi vẫn –”

Phương Kính Nhiên cũng lắc đầu đánh gảy “Đại ca, chuyện Hạo Nhiên thì lập trường của ta với ngươi giống nhau, không thể để cho Hạo Nhiên vào kinh, không phải xuất phát từ suy tính cho nhị hoàng tử bên kia, mà là, cảm thấy hiện tại đối Hạo Nhiên mà nói là thời cơ không đúng, hắn khôi phục tên chính mình, nhưng hắn không có gì cả , chỉ có một cái quan ấn của huyện lệnh Thanh Dương Huyền với hắn mà nói cũng bất quá là thứ yếu, cho dù sau lưng có chúng ta Phương gia chống , thì cũng có năng lực đến đâu ? Mười một năm trước cha đều không thể bảo đảm Hạo Nhiên, huống chi hiện tại?”

Phương Tung nhẹ nhàng thở ra thật dài, lẩm bẩm nói “Ngươi có thể nghĩ như vậy thì ta an tâm, Kính Nhiên, ngươi nhớ kỹ, mặc kệ ngươi với ta lập trường như thế nào, ngươi đều phải nhớ kỹ, chúng ta là huynh đệ, là người một nhà!”

Phương Kính Nhiên khóe miệng hơi cong lên “Đại ca, ta biết. Vậy, chúng ta cứ dựa theo ý của thừa tướng đại nhân, để cho Hạo Nhiên đi tới Lưu Sa Hà đi.”

Phương Tung trầm ngâm một hồi, nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cũng có chút không cam lòng, đến cuối cùng, lại thuận theo ý của Trương Minh Thụy! Thật sự là đáng giận!

***********

Tháng sáu, Bắc Cảnh, Lưu Sa Hà.

Địa vực của Đại Sở phân chia như sau: Bắc Cảnh, Nam Cương, Trung Đô [ bao hàm kinh thành ], Tây Địa , Đông Vực.

Lưu Sa Hà ở ngay tại Bắc Cảnh, bắt nguồn từ sa mạc, chảy qua Thổ Mộc Huyền, Quảng Vực Huyền, Lưu Sa Huyền.

Lúc này ngay ở trên quan đạo Lưu Sa Huyền , một chiếc xe ngựa ngừng ở ven đường. Thiếu niên tầm mười bảy tuổi cùng một cô nương tầm mười bốn mười lăm tuổi đi bên cạnh thấp giọng cười nói, cách đó không xa, nam nhân trung niên đánh xe ngựa cùng một nữ tử trung niên tựa hồ đang chuẩn bị cái gì đó .

Mà trong xe ngựa, Phương Hạo Nhiên mở ra bình ngọc nhỏ, lấy ra tờ giấy nhỏ bên trong, ngạch, sao dài thế ???

Phương Hạo Nhiên gãi đầu, mở ra vừa thấy:

Hạo Nhiên, Vị Vị cùng tam hoàng tử biến mất ở trong Kì Liên sơn, Kì Liên sơn có kết giới thật mạnh, đã có rất nhiều đám thám tử chết ở bên ngoài, không thể tiếp tục do thám, nhưng, Ti Thiên quan thực khẳng định nói cho ta biết, hơi thở của Vị Vị cùng tam hoàng tử ngay ở trong Kì Liên sơn , chỉ là không biết bị cái gì ngăn cách , người bên ngoài không thể cảm giác được hơi thở, mấy ngày hôm trước, ta đi vào Kì Liên sơn, phát hiện tình huống nơi đó cùng cấm địa cực kỳ tương tự, Hạo Nhiên, ta nghĩ Vị Vị cùng tam hoàng tử hẳn đang ở ngay bên trong, tuy rằng hơi thở mỏng manh, nhưng hẳn vẫn bình an. Ngươi không cần lo lắng.

Hạo Nhiên, tình huống vùng Lưu Sa Hà này có chút đặc biệt, ngươi phải cẩn thận..

Xem xong , Phương Hạo Nhiên nhíu mày, Kì Liên sơn sao? Cái địa phương kia chính là…… Vị Vị cùng tam hoàng tử hũ nút kia sẽ không phải đã chạy đến nơi đó rồi chứ ?

Lại thở dài thật dài, nếu thật sự là cái địa phương kia, vậy không có biện pháp . Chỉ có thể chờ bọn hắn tự mình đi ra .

Tuy rằng trong lòng không yên, nhưng Phương Hạo Nhiên nhìn “Hẳn vẫn bình an” trong tay tờ giấy kia. Nếu hồ ly kia đã nói như vậy , Vị Vị hẳn là không có việc gì……

Bất quá, gắt gao nhìn chằm chằm “Tình huống có chút đặc biệt”, Phương Hạo Nhiên cắn răng, hỗn đản ngươi nếu biết tình huống có chút đặc biệt thì cần chi đem ta ném tới nơi này !!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.