Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 2: Việc của quân nhân là phải toàn lực hoàn thành trách nhiệm, nhưng chuyện cá nhân cũng phải nắm chắc




Trong lòng Lục Thất cả kinh, nhưng ngoài mặt bình tĩnh gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Đại nhân, ngày mai ta muốn đi Trì Châu truyền mật chỉ, Mạnh Thạch đại nhân, cũng chỉ cầu đại nhân bảo vệ thôi.

- Ngươi muốn đi Trì Châu truyền mật chỉ ư?
Lúc này Vu Tướng quân có phản ứng kinh hãi, lạ lùng hỏi Lục Thất.

Lục Thất gật đầu nói:
- Mật chỉ là Hạ đại nhân giao cho ta, muốn ta giao cho Khang Hóa Quân Tiết Độ Sứ Mã đại nhân.

Vu Tướng quân lập tức biến đổi sắc mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Thất, hỏi:
- Là Hạ đại nhân giao cho ngươi mật chỉ?

Lục Thất gật đầu, dừng một chút, hỏi:
- Việc mật chỉ, tôi biết chút nguyên do, đại nhân muốn nghe không?

Vu Tướng quân nhìn Lục Thất, vài giây sau mới khẽ gật đầu. Lục Thất nói:
- Nghe nói bệ hạ muốn lập một quân đội ở Thường Châu, khả năng sẽ điều đi ba doanh của Khang Hóa Quân và Ninh Quốc Quân, đi thiết lập quân đội ở Thường Châu.

Vu Tướng quân gật đầu, lại lắc đầu, im lặng chốc lát, Lục Thất chợt nói:
- Đại nhân, bên chỗ Khang Hóa Quân, có khả năng là quan tướng tự rút.

Vu Tướng quân quay sang nhìn Lục Thất, cười nhạt nói:
- Bổn quân đã biết.

Lục Thất chắp tay nói:
- Đại nhân, ngày mai ta đi Trì Châu, sẽ lấy lý do thăm người thân, xin đại nhân xin giữ kín chuyện ta đi truyền chỉ, hơn nữa không thể để cho Mạnh Thạch đại nhân biết, hiện giờ ta thân là quốc thần, cũng không có cách nào.

Vu Tướng quân ngẩn ra, lại gật đầu. Lục Thất đứng dậy cung kính nói:
- Thuộc hạ cáo lui.

- Lục Ngu hầu thuận buồm xuôi gió.
Vu Tướng quân đứng dậy đáp lễ, sau đó tiễn Lục Thất ra ngoài phòng.

Nhìn đến khi bóng lưng của Lục Thất khuất dạng, Vu Tướng quân mới ngẩng lên nhìn bầu trời đêm xa xăm, đứng đó nửa canh giờ mới quay lại phân phó:
- Triệu Lâm, đi Cửu Doanh gọi Đội phó Lý Xuyên đến đây.

- Vâng.
Quan tướng kia đáp lời đi luôn.

Vu Tướng quân trở về trong sảnh, tĩnh tọa suy nghĩ, đến khi bên ngoài có người cung kính nói:
- Đội phó Cửu Doanh tam Lý Xuyên đến ạ.

- Cho vào.
Vu Tướng quân nhướng mắt lên đáp.

Một quân hán khôi ngô, mặt cương nghị mặc giáp đi vào trong sảnh quỳ một chân trên đất, cung kính nói:
- Thuộc hạ Lý Xuyên, bái kiến Tướng quân đại nhân.

- Đứng lên đi.

- Vâng.
Lý Xuyên cung kính đứng lên.

Vu Tướng quân nhìn y, thản nhiên hỏi:
- Lý Xuyên, khi nào thì ngươi đi gặp Lục Ngu Hầu?

Lý Xuyên ngẩng lên kinh ngạc nhìn Vu Tướng quân, hành lễ nói:
- Tướng quân đại nhân, thuộc hạ chưa từng cầu cạnh người nào cả, về Lục Ngu hầu, thuộc hạ chỉ nghe nói đến thôi.

- Ngươi chưa từng cầu cạnh Lục Ngu hầu, vừa rồi Lục Ngu hầu đích thân đến chỗ bổn tướng, nói là thỉnh cầu bổn tướng quân ân điển ngươi đấy.
Vu Tướng quân thản nhiên nói.

Lý Xuyên ngẩn ra, vẻ mặt lộ phức tạp, một lúc sau mới chắp tay:
- Tướng quân đại nhân, thuộc hạ thật sự không hề cầu cạnh Lục Ngu hầu bao giờ, có điều vào ngày trước chúc quan của Lục Ngu hầu và thuộc hạ tình cờ gặp nhau, vị chúc quan kia và thuộc hạ từng ở trong một quân doanh.

- Thật sao, Lục Ngu hầu gọi ngươi là thúc thúc đấy, nói tiên phụ hắn là chiến hữu tình cảm tốt đẹp với ngươi.
Vu tướng quân lạnh lùng nói.

Lý Xuyên ngẩn người, vẻ mặt lại xấu hổ, do dự một chút nói:
- Đại nhân, thuộc hạ và tiên phụ của Lục Ngu hầu từng có quan hệ rất tốt, có điều thuộc hạ làm việc bội tín, hổ thẹn không dám nận nữa.

- Ồ, ngươi bội tín việc gì?
Vu Tướng quân nhíu mày hỏi.

- Năm xưa khi thuộc hạ ở Thọ Châu từng đem con gái một thiếp đính hôn làm thiếp cho Lục Ngu hầu, mà con gái một thiếp của Lục gia đính hôn với làm thiếp con trai trưởng của thuộc hạ, sau đó Thọ Châu đại bại, thuộc hạ chuyển nha đến huyện Ninh Quốc, Lục gia chuyển nhà đến huyện Thạch Đại, thuộc hạ chuyển nhà nhập tịch tại huyện Ninh Quốc xong, vài năm sau có đi huyện Thạch Đại tìm Lục gia, kết quả là Lục gia xuống dốc nghèo khó, thuộc hạ không đành lòng để con gái mình chịu khổ, đã giải trừ hôn ước với tiên phụ của Lục Ngu hầu, sau đó thì không qua lại nữa.
Lý Xuyên áy náy nói.

Vu Tướng quân im lặng, một lúc sau phân phó.
- Triệu Lâm.

Quan tướng ngoài cửa đi vào, Vu Tướng quân phân phó:
- Đến hỏi Lục Ngu hầu, có biết việc hôn nhân với Đội phó Lý Xuyên không?

Quan tướng đi xác nhận, Lý Xuyên cúi đầu đứng, giống như tội nhân chờ tuyên án, Vu Tướng quân cũng không nói lời nào, trong phòng lâm vào yên tĩnh.

Một lát sau, quan tướng đi nhanh vào sảnh, đứng nghiêm cung kính nói:
- Bẩm đại nhân, Lục Ngu hầu nói biết, còn nói việc từ hôn năm xưa, Lục gia cũng không hề trách cứ, nói lúc tiên phụ hắn còn sống thì Lý thúc thúc vẫn là bạn tri kỷ tâm đầu ý hợp, chưa bao giờ oán hận cả, mặt khác năm xưa Lý thúc thúc từng âm thầm đưa cho mẫu thân của Lục Ngu hầu trăm lượng bạc nhận lỗi, Lục gia hết sức cảm kích.

Lý Xuyên nghe xong cả người run lên, đầu càng cúi thấp hơn. Vu Tướng quân vẫn nhìn Lý Xuyên, ông ta hạ giọng nói:
- Lý đội phó, Lục Ngu hầu thật sự không oán trách ngươi, ngươi có phúc khí rồi.

- Đại nhân, thuộc hạ hổ thẹn không dám nhận.
Lý Xuyên trầm thấp đáp lại.

- Chuyện đã qua rồi, đừng rối rắm nữa, việc trước kia ngươi làm cũng không coi là bội tín. Dù sao ngươi và Lục gia là trao đổi con cái thôi.
Vu Tướng quân thân thiện khuyên giải.

- Tạ Tướng quân đại nhân.
Lý Xuyên lại quỳ một chân trên đất cung kính đáp.

- Đứng lên đi, nói chính sự với ngươi một chút.
Vu Tướng quân phân phó, Lý Xuyên đứng lên.

- Lý Xuyên, ngươi cũng biết sự việc Ninh Quốc Quân tăng cường quân bị ba doanh, đây là một cơ hội mà rất nhiều tướng sĩ chờ mong, bổn quân nghĩ, ngươi cũng sẽ được thăng chức.
Vu Tướng quân nghiêm nghị nói.

Lý Xuyên ngẩng đầu, cung kính nói:
- Tướng quân đại nhân muốn đề bạt thủ hạ đi tân doanh.

- Bổn quân không muốn đề bạt người, ngươi nên biết tướng sĩ muốn cất nhắc có nhiều lắm, là Lục Ngu hầu đích thân đến yêu cầu bổn quân ân điển ngươi, ân tình thuận nướng giong thuyền bổn quân nguyện ý làm, cho nên ngươi rất may mắn.
Vu Tướng quân trầm thấp đáp.

- Thuộc hạ tạ tướng quân đại nhân ân điển.
Lý Xuyên cung kính tạ ơn.

- Trở về âm thầm chuẩn bị, đem ám báo có quan hệ tốt của ngươi báo lên, giao cho Triệu Giáo úy, sau này ngươi phải nghe sai phái của y.
Vu Tướng quân phân phó.

- Vâng, sau này thuộc hạ sẽ nghe lệnh Trung quân đại nhân.
Lý Xuyên cung kính đáp.

- Sau này Triệu Lâm chính là chủ soái đoàn quân, ngươi là chủ tướng Hữu Vệ Doanh lệ thuộc trực tiếp y.
Vu Tướng quân lại nói.

- Cái gì?
Lý Xuyên giật mình thất thanh, ánh mắt khó tin nhìn Vu Tướng quân. Triệu Lâm tướng quân cũng giật mình bất ngờ.

Vu Tướng quân cười cười nói:
- Lúc này tăng cường quân bị, là một cơ hội, bổn quân sẽ một lần nửa điều chỉnh quân lực, sẽ giảm đi một vài quân lực đoàn quân, khuếch trương ra ba đoàn quân đi đóng trú phòng vệ biên cương, mỗi tân đoàn quân có lục doanh quân lực.

Lý Xuyên yên lặng gật đầu, Vu Tướng quân lại nhìn y, phân phó:
- Sau khi trở về không được phép tiết lộ, ngươi cứ báo với cấp trên là được, rồi yên lặng chờ đợi, cũng không thể đi gặp Lục Ngu Hầu, đi về đi.

Lý Xuyên cả kinh, vội cung kính nói:
- Thuộc hạ ghi nhớ, thuộc hạ cáo lui.

Lý Xuyên đi rồi, Triệu Lâm bước nhanh đến gần Vu Tướng quân, kinh ngạc hạ thấp giọng nói:
- Đại nhân, có thay đổi gì sao?

Vu Tướng quân nhìn ra bên ngoài, lạnh nhạt nói:
- Triệu Lâm, ta đến Ninh Quốc quân đã bảy năm rồi.

Triệu Lâm ngẩn ra, nói:
- Đại nhân, Lục Ngu Hầu kia...chưa chắc đáng tin đấy.

- Không thể tin, hắn nói gì rồi hả?
Vu Tướng quân cười nhạ hỏi.

Triệu Lâm ngẩn ra, nghĩ một chút mới nói:
- Nếu đại nhân thật sự tự tiện điều chỉnh quân lực, chỉ sợ sẽ khiến cho kinh thành nghi ngờ.

Vu tướng quân nhìn ra ngoài im lặng, một lát sau mới hỏi:
- Triệu Lâm, ngươi hãy nói thật, sau này có nguyện ý cùng ta rời khỏi Ninh Quốc quân hồi kinh, hay là nguyện ý trở thành chủ soái một đoàn quân.

Triệu Lâm ngẩn ra, im lặng chốc lát mới khẽ đáp:
- Đại nhân có ân với ta, ta nên đi theo đại nhân.

- Ngươi sai rồi, chính bởi vì ta có ân với ngươi, cho nên ta nguyện ý để ngươi ở lại Ninh Quốc quân lâu dài, dù sau này ngươi không thể lưu lại Ninh Quốc quân, ta cũng nguyện ý để ngươi là một chủ soái cầm binh.
Vu Tướng quân nghiêm nghị nói.

- Thuộc hạ hiểu, nguyện trung thành mãi mãi với Vu đại nhân.
Triệu Lâm thành khẩn đáp.

Vu Tướng quân gật gật đầu, nói:
- Ta đến bảy năm rồi, Bệ hạ không thể không nghi ngờ ta, vị quan tướng hôm nay tới chính là một loại thủ đoạn kiềm chế ta, hoặc là nói, là điềm báo bệ hạ sắp phái người đến thay ta, cho nên ta chỉ có thể lợi dụng cơ hội lần này mưu chức chủ soái cho ngươi, dù bệ hạ không đổi ta về kinh, ta cũng đã an trí cho ngươi rồi.

Triệu Lâm gật đầu, Vu Tướng quân nói tiếp:
- Ta mở rộng ba đoàn quân, một là an trí ngươi, một là cho Tiết Độ Phó sứ làm chủ, một cho Quan Xung. Quan Xung là đệ nhất dũng tướng của Ninh Quốc quân, đề bạt y có thể làm lòng người quy phục, quan tướng từ kinh thành tới, ba người thăng làm Quân Tư Mã Đoàn quân, ba người làm Quân Giáo Úy Đoàn quân, một làm Doanh tướng, hai doanh tướng khác một cấp cho Lý Xuyên, một cấp cho Chu Vân Hoa. Bối cảnh của Chu Vân Hoa là Chu thị, Mạnh Thạch lại chọn bổ nhiệm y, xem như ta lấy lòng Thái tử một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.