Dĩ Giao Chi Tình

Chương 20: 20: “không Được”




Dịch giả: BsChien

Ông lão thống khổ đấm vào lồng ngực, phát ra tiếng kêu khóc tuyệt vọng.

Dương Húc Minh thì kéo kéo góc áo Ứng Tư Tuyết, thấp giọng nói:

- "Tiểu Tuyết, em có phát hiện một chuyện hay không…”

- "Chuyện gì?”

- "Ông lão này rất giống với bóng quỷ trắng bệch phía sau Lâm Thu. Hoặc là nói, bọn họ khiến chúng ta cảm giác cùng một hệ thống phân ra, cùng một nguồn gốc.”

Dương Húc Minh nhìn chằm chằm ông lão trước mắt, chú ý tới sự dị thường trên người đối phương.

Mặc dù nơi này ánh sáng u ám, ông lão còn đứng ở trong ruộng ngô che lấp tới ngang eo, nhưng Dương Húc Minh vẫn nhạy cảm nhận ra sự bất thường của ông ta.

Đây tuyệt đối không phải người sống, mà là một con quỷ từ đầu đến chân.

Nó tuyệt vọng kêu khóc, thống khổ đánh thùm thụp lên lồng ngực mình, hành vi có vẻ điên cuồng.

Lâm Thu nhìn thấy phản ứng của ông lão thì giật nảy mình, cô bé cuống quít hỏi:

- "Ông Sáu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cái gì trừng phạt dòng tộc họ Lâm? Cái gì là mười năm tuyển chọn?”

Ông lão kêu khóc trong chốc lát rồi dần dần bình tĩnh lại. Ông ta uể oải đứng ở nơi đó, giống như không chịu nổi đả kích, sắp sửa sụp đổ.

Ông Sáu lẩm bẩm nói:

- " Một trăm năm trước, Vương gia có người đi vào hang động rất lớn trong Thượng Nê Pha để thám hiểm. Người đó đào ra được một cái quan tài không rõ lai lịch.

Trong quan tài chứa một cái thi thể nữ giới không đầu, cùng rất nhiều vật bồi táng làm bằng vàng.

Người của Vương gia lấy hết vàng, bỏ mặc quan tài cùng cái xác không đầu, sau đó cũng phong tỏa tin tức về việc này.

Nhưng sự tình cuối cùng vẫn bị Lâm gia chúng ta thám thính ra.

Mấy lão tổ tông Lâm gia cũng đi đến hang động kia, tìm được cái quan tài, phát hiện nắp quan tài làm bằng gỗ trinh nam, giá trị còn đáng tiền hơn cả vàng.

Bọn họ chở nắp quan tài đi, định vụng trộm bán lấy tiền. Nhưng mà tai họa cũng từ đó mà đến.

Ông lão mịt mờ nhìn bức tường cao phía sau bọn Dương Húc Minh, cất tiếng khàn khàn kể tiếp:

- "Người Vương gia lấy trộm vàng mộ táng trong đêm ấy bị diệt cả tộc, không còn một ai sống. Tất cả mọi người đều chết thảm bên trong Vương gia trấn.

Chỉ có con trai gia chủ họ Vương ở nơi Quý Dương xa xôi, không tham dự vào sự kiện lần này, thoát được một kiếp.

Ngay sau đó, ba ngày sau thảm án diệt tộc của Vương gia, bên trong Lâm gia thôn cũng phát sinh rất nhiều sự tình kỳ quái.

Rất nhiều người đã nhìn thấy những oan hồn Vương gia đã chết lượn lờ bên ngoài Lâm gia thôn, trong gió đêm có thể nghe được những con quỷ kia gào rít giận dữ. Chúng nó kêu réo rằng người Lâm gia cũng nên phải chết, phải đi cùng bọn nó."

Các lão tổ tông biết mình chọc tới đồ vật không sạch sẽ, bọn hắn cuống quít đem cái nắp quan tài bằng gỗ trinh nam trả về trong hang núi. Nhưng ngoài thôn vẫn có oan hồn vất vưởng như cũ, đồng thời đêm đó trong làng chết mất một người.

Vì tránh né những oán quỷ kia dây dưa, người Lâm gia năm đó quyết định di tản toàn tộc, tứ tán ra ở riêng, rời xa Vương Quan doanh, hi vọng bọn lệ quỷ sẽ không tìm tới bọn họ.”

Ông lão giương đôi mắt mờ đục, thút thít khóc:

- "Nhưng trốn không thoát được.

Cứ cách mười năm, sẽ có một người của Lâm gia nằm mơ thấy nữ quỷ không đầu trong quan tài kia, sau đó bị nữ quỷ ấy mang đi, trở lại Vương Quan doanh.

Ta chính là kẻ xui xẻo ba mươi năm trước mơ thấy xác chết nữ quỷ không đầu. Trước đó, ta vẫn luôn coi đây là lời nói dối hoang đường của tổ tiên, dùng để che dấu sự việc bọn họ giết sạch Vương gia.

Nhưng quả thật từ khi ta mơ thấy nữ quỷ không đầu, ta liền bị bắt tới đây, bị thứ kia nô dịch giày vò bao nhiêu năm nay.

Nơi này quả thực chính là địa ngục nhân gian. Bọn quỷ Vương gia mỗi ngày sẽ tới tìm chúng ta rút gân lột da, chúng ta nhận hết tra tấn nhưng lại không thể chết.

Tiểu Thu, tại sao cháu lại muốn tới đây? Tại sao lại bị đưa đến đây cơ chứ?”

Ông lão đau lòng kêu khóc chói tai:

- "Một khi đi tới nơi này, người chết rồi vẫn còn bị tra tấn rút xương nhổ gân! Anh trai cháu đã tới, vì sao cháu cũng đến đây vậy hả?

Chẳng lẽ thứ kia đã không vừa lòng việc một lần bắt đi một người Lâm gia, nó muốn để hai anh em cháu đồng thời phải chịu tra tấn mới chịu hay sao?”

Lâm Thu vội vàng giải thích:

- "Không phải, ông Sáu, cháu tới tìm anh trai. Cháu đoán anh ấy gặp nguy hiểm nên mới tới Vương Quan doanh đi tìm.

Thế nhưng, vừa rồi cháu nhìn thấy anh trai cùng một lão quỷ đánh cờ dưới tàng cây hòe. Anh ấy còn nói tất cả lệ quỷ Vương gia đều sắp phải tiêu tan rồi! Ông Sáu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào ạ?”

Ông lão ngẩn người hỏi lại:

- "Tông Lễ cùng lão quỷ đánh cờ dưới cây hòe? Nó còn nói quỷ Vương gia sắp phải chết hết rồi?”

Ông Sáu biểu lộ rất mờ mịt, tựa hồ không thể nào hiểu được chuyện này. Lâm Thu đang định tiếp tục hỏi thăm, đột ngột từ trong bóng tối phía sau bọn hắn chợt vang lên tiếng kèn chói tai.

Tiếng kèn inh ỏi bỗng nhiên xuất hiện phá vỡ yên tĩnh nơi đây. Rõ ràng là tiếng kèn báo hiệu cuộc vui, nhưng ngay tại lúc này xuất hiện lại mang theo sự kinh dị khó nói nên lời.

Dương Húc Minh vừa nghe được tiếng kèn vô cùng quen thuộc này, trong nháy mắt, lông tơ cả người hắn đều dựng đứng lên.

- “Nữ quỷ trong kiệu hoa đến rồi!”

Dương Húc Minh hoảng hốt quay nhìn lại phía sau lưng, chỉ thấy cánh cửa trên bức tường vây bỗng dưng chậm rãi mở ra.

Khí tức âm lãnh dọc theo cánh cửa tuôn trào ra bên ngoài liên miên không dứt. Một màu đỏ chói chang từ từ hiện ra sau cửa.

Ông Sáu của Lâm Thu lập tức phát ra tiếng kêu hoảng sợ:

- "Cô ta đến rồi, Vương gia đại tiểu thư, Vương gia đại tiểu thư đến rồi!"

Ông ta biểu lộ ra sự sợ hãi tột cùng, toàn thân đều run lên bần bật rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy

- "Chạy mau đi!"

Kỳ thật không cần phải ông Sáu nhắc nhở, trong nháy mắt ông lão quay người chạy trốn, Dương Húc Minh đã kéo Ứng Tư Tuyết bắt đầu phi nước đại. Mà đứng bên cạnh ông lão, Lâm Thu nhìn thấy tất cả mọi người bỏ chạy, cô bé cũng vắt chân lên cổ chạy theo.

Một bóng quỷ trắng bệch chạy hùng hục trong ruộng ngô, đi theo phía sau là ba người sống cũng chạy như ma đuổi… Mà đúng là ma đuổi thật.

Phía sau bọn hắn, tiếng kèn quỷ dị đang dần dần tiếp cận.

Dương Húc Minh vừa chạy vừa quay đầu lại coi, hắn nhìn thấy cánh cửa trên tường đã hoàn toàn mở ra.

Một đội ngũ đưa dâu bước ra từ trong cánh cửa. Kiệu hoa đỏ rực như máu tươi đúc thành.

Cả một đội đưa dâu tràn ngập màu đỏ lòm nhức mắt. Tất cả "bóng người" đều mặc quần áo màu đỏ, lộ ra vô cùng chói chang trong bóng đêm. Dường như bóng tối cũng không thể che khuất được sắc đỏ quỷ dị kia, chúng như một thanh kiếm bén nhọn đâm thẳng vào mắt người xem.

Ứng Tư Tuyết vừa chạy vừa lẩm bẩm:

- " Vương gia đại tiểu thư này là đến bắt chúng ta sao? Chúng ta vừa bị Lâm Tông Lễ đưa ra, nó liền đuổi tới rồi?"

Cô nàng vô thức nắm chặt tay Dương Húc Minh, nói:

- "Dương đại sư, chúng ta làm sao bây giờ?"

Dương Húc Minh vừa chạy vừa thở hồng hộc đáp:

- "Chạy mau chứ làm sao nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.