Devil Or Human

Chương 37




Sư tử là mãnh thú, được ca tụng là vua của thảo nguyên, con sư tử bé này mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng chính bởi vì non nớt nên nó mới càng thèm không kiêng kỵ bất cứ thứ gì.

Con sư tử nhỏ hoàn toàn không cảm giác được rằng mình đã làm một chuyện đần độn tới mức nào, khi vị máu tươi tanh nồng tràn ngập khoang miệng, khi thú tính từ tận sâu linh hồn bộc phát, nó triệt để trở nên hưng phấn, tham lam nuốt lấy máu tươi thơm ngon. Hàm răng không tự chủ ép xuống càng sâu hơn, trong cổ họng nó phát ra những tiếng gầm nhẹ thỏa mãn, non nớt, nhưng đã âm thầm có khí phách bá đạo của vua đồng cỏ.

Trên bàn ăn hoàn toàn chết lặng, tất cả đều kinh hãi nhìn hiện trường đẫm máu đó. Không phải là bọn họ không muốn ngăn thảm kịch xảy ra, mà là bọn họ không ngăn nổi. Bọn họ giống như bị một áp lực vô hình mạnh mẽ giam cầm trên ghế, toàn thân cứng đờ tới mức hóa đá. Bọn họ lúc này đã quên mất cả ngôn từ, quên cả động tác, quên đi hết thảy, chỉ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn một màn không thể tin nổi trước mặt này.

Tiểu Tịnh Trần dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, cô bé chỉ trơ mắt mặt không cảm xúc nhìn con sư tử nhỏ, đôi mắt trong suốt dần trở nên âm trầm, đáy mắt đen thui sạch sẽ đến mức chẳng có gì khác, thậm chí đến cả ánh sáng cũng không sót lại chút dấu vết nào.

Cô bé đưa lát quả kiwi trong tay đến bên miệng con sư tử, nước quả kiwi thậm chí đã chảy lên mu bàn tay của cô bé, hòa vào làm một với dòng máu. Cô bé không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm con sư tử nhỏ, khí phách của vua thú lặng yên tràn ra, khóa con sư tử nhỏ không biết trời cao đất dày lại.

Con sư tử nhỏ đang ăn đến vui sướng, mặc dù điều kiện sinh sống không tồi, nhưng chủ nhân chỉ cho nó ăn các loại thịt động vật, nó tuyệt đối không có cơ hội tiếp xúc với thịt người thơm ngon như vậy. Hiện tại khó khăn lắm mới được ăn mặn một lần, nó đã bị mùi vị mới lạ này xông lên làm đầu óc choáng váng, thế cho nên không hề phát hiện ra vị vua thú đội lốt người trước mặt là một sinh vật nguy hiểm như thế nào, đợi đến lúc nó phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.

Con sư tử đang ừng ực ừng ực nuốt máu người đột nhiên run rẩy, cảm thấy một luồng khí lạnh từ trên trời giáng xuống bao trùm lấy nó, nỗi hoảng sợ như dòng điện xẹt qua toàn thân nó, cái đuôi đầy lông tơ cứng ngắc nhếch lên, một nhúm lông tơ ở phía chóp đuôi bung nở như hoa.

Bản năng của dã thú khiến nó cảm nhận được nỗi sợ, nó hoang mang chớp cặp mắt nho đen bóng, theo bản năng ngẩng đầu, lại nhìn thấy một đôi con ngươi đen không thấy đáy. Nó đột nhiên sửng sốt, trong chớp mắt đó, nó đã quên mất đồ ăn ngon, quên mất sự táo bạo, quên cả thù hận, nó chỉ là một con thú non bị kẻ thù mạnh mẽ nhìn chằm chằm, yếu ớt, mềm mại, đáng thương và sắp chết.

Con sư tử nhỏ không khỏi run lẩy bẩy, bản năng dã tính khiến nó dần buông món ngon trong miệng ra, nó cẩn thận lùi về sau. Đáng tiếc, móng vuốt nhỏ đạp lên sốt sa lát màu trắng rồi ngã sõng soài trên mặt bàn. Nó nức nở một tiếng, đáng thương ngẩng đầu lên nhìn đại quái thú.

Đại quái thú đưa miếng quả kiwi tới bên miệng nó lần nữa: “Ăn đi.”

Con sư tử nhỏ nghe không hiểu tiếng người, nhưng nó ghét vị của hoa quả. Thế là nó theo bản năng nổi giận, theo bản năng muốn nhe răng thị uy. Nhưng miệng vừa mới há ra thì miếng kiwi đã bị nhét mạnh vào trong, làm con sư tử bị sặc ho khan một trận. Nó muốn nổi giận, muốn điên cuồng, muốn phát điên nhưng khí phách của vua thú lại như một ngọn núi lớn khiến nó không dám phản kháng.

Thế là con sư tử nhỏ chỉ có thể nằm trên bàn, nước mắt lưng tròng, thút tha thút thít nhai miếng hoa quả khó nuốt trong miệng.

“Răng rắc.” Những bức tượng đá điêu khắc ở phòng ăn đồng loạt nứt vỡ, bị gió cuốn đi xa.

Xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy?? Bọn họ thế mà lại nhìn thấy một con sư tử đang ăn quả kiwi. Chắc chắn là cách bọn họ mơ không đúng rồi! OMG!

Tiểu Tịnh Trần hài lòng cong cong đôi mắt, lại cầm lấy một miếng táo đưa cho sư tử con. Sư tử con gặm thức ăn trong tay đại quái thú mà giống như đang uống thuốc độc vậy.

Hu hu hu hu, đại quái thú đáng sợ quá, cha ơi, cứu con!!

Sự thật chứng minh, thiên tính người làm cha chính là thu dọn cục diện rối rắm của con cái. Con sư tử con vừa mới sử dụng chiêu lớn - dùng ý niệm để cầu cứu cha nó thì một tiếng sư tử gầm đinh tai nhức óc truyền đến. Trong nháy mắt đó, cuồng phong cuồn cuộn trong cả phòng ăn, một bóng dáng hết sự hùng dũng của vua thảo nguyên hiện ra.

“Gào gào gào!!!”

Đây không phải là tiếng nức nở non nớt của con sư tử con, mà là tiếng rống giận của một vua sư tử. Mặt đất tựa như cũng bị chấn động mà rung lắc kịch liệt, đám nam thanh nữ tú ngồi trên ghế lập tức sợ hãi đến mức mông mềm nhũn ngồi trên mặt đất, trên gác truyền tới những âm thanh chấn động.

Mọi người đều quay đầu lại, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh.

Đó là một con sư tử đã trưởng thành, hình thể rất cường tráng, thân dài, liếc mắt thấy ít nhất cũng phải bốn mét rưỡi, đã vượt qua kỷ lục của con sư tử lớn nhất thế giới từng được ghi lại rồi. Chỉ riêng đuôi của nó cũng dài gần hai mét, nếu như ở đây có vị chuyên gia nghiên cứu sư tử nào, thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đây là một giống sư tử biến dị.

Cái đầu to lớn khiến người khác nhìn mà sợ hãi, tròng mắt màu nâu đậm giống như hai viên ngọc lưu ly thượng hạng nhất, lại lóe lên tia hung ác hoang dã. Sống mũi của nó dài mà thẳng tắp, kết hợp với đầu mũi màu đen rất hài hước. Lông bờm màu nâu đậm dường như bao trùm cả khuôn mặt, lông mao thật dài, kéo dài mãi tới bả vai và ngực, khiến cho thể trạng vốn đã cường tráng của nó lại càng to thêm gấp bội.

Con sư tử bước những bước chân mạnh mẽ giống như một quý tộc thời trung cổ từ trên cầu thang xuống. Nam nữ bên bàn ăn đều hết thảy đứng dậy, bất kể bên ngoài bọn họ có là siêu sao nổi tiếng, hô phong hoán vũ như thế nào thì lúc này trước mặt con sư tử to lớn cũng chẳng qua chỉ là một loài người đang sợ hãi trước mãnh thú mà thôi.

Saya theo bản năng kéo Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh, Tiểu Tịnh Trần lại giống như kim cang biến hình vậy, ngồi trên ghế không hề động đậy. Bàn tay nhỏ lại còn không nhừng nhét lê vào trong miệng của con sư tử nhỏ.

Thấy con sư tử uy vũ khí phách lên sàn, con sư tử con lập tức hồi phục thanh HP, MP, sống dậy tại chỗ. Nó dùng một chân trước đẩy bàn tay tội ác của đại quái thú ra, nhe nanh hé miệng gầm nhẹ với đại quái thú, vừa gầm vừa lùi về sau, ý đồ tìm cha để nhận được sự che chở, đáng tiếc...

Đại quái thú đã từ bi mà tha thứ cho sự vô lý của nó, hơn nữa còn tốt bụng không cưỡng ép nó ăn hoa quả khó nuốt nữa, con sư tử con đáng lẽ ra nên vui mừng mới phải. Nhưng mà nhìn thấy đại quái thú đã xếp lại toàn bộ hoa quả bị đổ vào lại trong khay nên con sư tử con cảm thấy nó có một dự cảm không được tốt đẹp lắm!

Tiểu Tịnh Trần xếp lại hoa quả vào trong khay, sau đó tự mình bưng khay hoa quả đi về phía con sư tử đã hoàn toàn bước xuống từ trên cầu thang. Saya kinh hãi kêu lên một tiếng nhưng lại lập tức che miệng mình lại, chỉ có thể lo lắng bất an nhìn Tiểu Tịnh Trần. Đám người Viktor và Jennifer thì không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn ông Spielberg Roth, ánh mắt manh theo sự cầu xin và lo lắng.

Spielberg Roth cười vui vẻ, phất tay nói: “Không cần lo lắng, các cô các cậu nên tin tưởng vào mị lực của Vô Tà, người nào tin Vô Tà, người đó sẽ được bất tử.”

Mọi người: “...”

Tiểu Tịnh Trần bưng khay hoa quả đi đến trước mặt con sư tử, chênh lệch thể hình của hai bên giống như là con chuột và con mèo mặt to vậy.

Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu lên, con sư tử cúi đầu xuống, hai đôi mắt thuần túy như lưu ly nhìn nhau, nhìn nhau một cách thâm tình, cứ nhìn nhau như vậy...

“Ào” một tiếng, cả khay hoa quả và xà lách đột nhiên không hề báo trước mà úp ngược lên mặt con sư tử, mọi người sợ đến mức nghẹn họng, nghẹn một ngụm khí trong cổ họng. Còn chưa đợi bọn họ phản ứng lại, đã nghe thấy giọng nói lảm nhảm mềm mại ngọt ngào của cô gái nào đó.

“Khoai Tây, em thật xấu xa. Gan của em càng ngày càng to lên rồi đấy nhỉ, lại dám dạy con trai em cắn chị, cắn đến mức chảy máu luôn rồi này. Em có biết chị đã phải ăn bao nhiêu thứ mới có thể bù lại được chút máu đó không hả. Em có biết những thứ đó phải tốn bao nhiêu tiền không hả? Em có biết chị còn đang phải tích góp tiền nuôi cha không hả? Em có biết chị phải cố gắng bao lâu mới có thể kiếm đủ số tiền đó không hả... bla bla...”

Các siêu sao nổi tiếng trợn mắt há mồm nhìn con sư tử bị cuồng phong bão táp của Vô Tà gội rửa chẳng những không nổi giận cuồng bạo, mà ngược lại còn từ từ gục đầu xuống, ngoan ngoãn nghe lời giống như một học sinh bị thầy giáo trách mắng. Thậm chí, cái tai nhỏ như ẩn như hiện trong đám lông mao còn vô tình tiu nghỉu cụp xuống. Âm lượng của Vô Tà không cao, cũng không có quá trầm bổng du dương, giọng nói mềm mại ngọt ngào đó giống như một chiếc lông vũ phất qua lòng người, dường như có thể nói là không có chút lực uy hiếp nào hết. Điều duy nhất mạnh mẽ là ở, lời lảm nhảm của cô bé cứ kéo dài mãi không ngừng, giống y như niệm kinh vậy.

Con sư tử lớn cúi đầu sám hối, sau đó đầu gối hơi cong xuống, dứt khoát nằm bò trên mặt đất, cái cằm gác lên hai chân trước bắt chéo nhau. Dù là như vậy, độ cao của nó vẫn có thể nhìn thẳng với tầm mắt của cô gái Vô Tà. Dường như cảm thấy lời giáo huấn của vị vua thú khá là sâu sắc, huyền bí, con sư tử tỏ ra không thể nào hiểu nổi, nó nhàm chán cúi đầu, chậm chạp ngậm một đống sa lát hoa quả trên mặt đất rồi ăn ngon lành.

Tiểu Tịnh Trần là một người theo chủ nghĩa bảo vệ đồ ăn hoàn mỹ, cô bé tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lãng phí đồ ăn. Những thứ hoa quả này cho dù con sư tử không ăn thì cuối cùng cô bé cũng sẽ ăn sạch sành sanh, còn về phần vi khuẩn hay bụi đất gì đó, đó là cái gì thế????

Lần giáo huấn này của Tiểu Tịnh Trần kéo dài những hai tiếng đồng hồ, các siêu sao nổi tiếng đã mệt muốn ngủ rồi. Con sư tử lớn cũng đã gặm xong hoa quả trên mặt đất, ánh mắt trong sáng lấp lánh nhìn chủ nhân, chăm chú lắng nghe lời giáo huấn bằng tiếng sao Hỏa. Cô bé cũng mắng mệt rồi, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, viền mắt cũng nóng lên rồi, cô bé đột nhiên nhào tới ôm lấy cái cổ đầy lông mềm mại của con sư tử, nghẹn ngào chẳng nói lên lời: “Khoai Tây, chị nhớ em quá!”

“Gào gào gào…”

Con sư tử ngẩng đầu lên gầm một tiếng thật dài, hai cái chân trước vừa rộng vừa dài nâng lên, rất có tính người mà ôm lấy em gái mềm mại, nó nghiêng đầu, cọ lấy cọ để!

Chứng kiến cảnh tượng người thú cùng vui này, các siêu sao quốc tế nổi tiếng đều đã chết lặng rồi. Ông Spielberg Roth tiếp tục vui vẻ cười nói: “Xem đi, tôi đã nói gì nào, phải tin tưởng vào mị lực của cô Vô Tà, người nào tin Vô Tà thì sẽ được bất tử.”

Những con thú cưng năm đó của Tiểu Tịnh Trần gồm Màn Thầu, Thái Bao, Quả Cà, Khoai Tây và Ngó Sen. Ngoại trừ Ngó Sen bổn tôn còn chưa biết tung tích ra thì bốn con thú khác cuối cùng cũng rưng rưng nước mắt mà gặp lại chủ nhân ngốc nghếch rồi. Đương nhiên, con báo đen cũng coi như miễn cưỡng có thể bổ sung vào chỗ trống của Ngó Sen một chút xíu.

Chủ nhân ngốc nghếch tương phùng với thú cưng biến dị, cảnh tượng này thật đẹp đẽ, rất cảm động lòng người, nhưng còn một con vật nào đó cảm thấy rất không ổn.

Con sư tử lớn thận trọng ôm lấy chủ nhân cọ cọ, khóe mắt lại liếc một cái, vừa vặn nhìn thấy con vật nào đó dính đầy sốt sa lát màu trắng trên bàn ăn. Ánh mắt nó sắc bén, há miệng ra gầm một tiếng giận dữ tiến về phía bàn ăn. Những người ngồi bên bàn ăn đều hết thảy biến sắc, nhắm mắt chịu đựng tiếng thú rống đinh tai nhức óc kia. Còn con sư tử con trực tiếp lĩnh hội sự tức giận của con sư tử lớn thì lại thành thật ngồi thẳng dậy, lông tơ trên người bị tiếng sư tử rống khiến cho loạn thành một đống.

Hu hu hu, cha đáng sợ quá, mẹ ơi cứu mạng!

“Gào gào gào.” Cha bị quái thú hàng phục rồi, sư tử mẹ long trọng lên sàn.

Trên đường gặp chuyện bất bình phải gầm một tiếng ra mặt, chúng ta phải đại diện cho chính nghĩa tiêu diệt chủ nhân ngốc nghếch ác độc bắt nạt con trai cưng nhà chúng ta xong lại ý đồ muốn lừa bán ông xã yêu dấu nhà ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.