Devil Or Human

Chương 35




Trước đây khi quay phim, đoạn liên quan đến Lolita Royal và trùm hải tặc Đông Phương luôn bị kẹt lại không tiến hành được, đó là cảnh quay NG duy nhất của Tiểu Tịnh Trần. Cũng chẳng còn cách nào khác, cô bé vốn trời sinh lạnh nhạt, lại thêm tính cách ngây ngô, hoàn toàn không có bất cứ kỹ năng diễn xuất nào đáng nói. Một người đến cả tình yêu là gì cũng không hiểu được, muốn cô bé thể hiện bộ dạng thâm tình nồng nàn với một người đàn ông xa lạ, điều này cũng làm khó người ta quá rồi.

Tiểu Tịnh Trần luôn bị NG, dùng ánh mắt giống như nhìn người chết nhìn diễn viên đóng vai hải tặc Đông Phương. Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hiện trường quay phim có đến mấy nhóm bạn bè thân thiết của em gái, ánh mắt của cô bé luôn vô thức không thèm nhìn đến những người xa lạ theo thói quen. Nhưng trong mắt của Màn Thầu đó chính là một loại không cần phải nhìn đến. Thế là, đồng thời khi bị ánh mắt trong veo của cô gái nhỏ thanh tẩy, còn bị một con sói xám to lớn nhe nanh há miệng hung ác nhìn chằm chằm, đồng chí diễn viên sợ đến mức sắp tè ra quần.

Ngài đạo diễn sầu đến bạc cả tóc, sau đó đột nhiên lóe lên một ý tưởng, ông nhìn thấy bộ dạng khi Tiểu Tịnh Trần ở cùng với Bạch Hi Cảnh: đó chính là ánh mắt toàn thân, toàn tâm tín nhiệm và ỷ lại. Người biết thì sẽ hiểu được đây là sự ỷ lại của con gái đối với cha, còn người không biết sẽ rất dễ nghĩ xiên nghĩ vẹo. Đặc biệt là cảnh phim phía trước lại dùng để làm các bước đệm cho tình cảm thề non hẹn biển giữa Lolita Royal và trùm hải tặc Đông Phương. Thế là khi cảnh quay này xuất hiện, không cần bất cứ lời kịch và động tác nào, chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến cho khán giả theo bản năng lý giải sự tín nhiệm và ỷ lại này thành tình yêu “đến chết cũng không thay đổi“.

Spielberg Roth tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng mình bởi vì muốn khiến Bạch Hi Cảnh kinh ngạc nên mới cố ý lừa gạt như thế.

Ngồi trong phòng thiền yên tĩnh, Bạch Hi Cảnh đang sám hối một cách sâu sắc, anh quả nhiên không nên quá tin tưởng lão yêu quái xuất thân từ chùa Bồ Đề kia. Không được, anh phải mau chóng khỏi bệnh, mau chóng trở về bên cạnh con gái bảo bối, bằng không với thuộc tính ngốc nghếch của con bé, sớm muộn gì cũng bị người ta bán đi mất. Đặc biệt là người bán còn là người từ trong chùa ra, sức chống cự của em gái trước giờ đối với thân thích của nhà Phật đều đặt ở mức gần như là con số không đó!

Đáng tiếc, nguyện vọng rất phong phú, còn hiện thực thì lại rất trần trụi. Chính vào lúc Bạch Hi Cảnh đang âm thầm khuyến khích bản thân cố gắng nhanh chóng phục hồi thì quần chúng khán giả dưới sự dẫn dắt lừa gạt của Spielberg Roth đã đặt chân đi trên con thuyền không có đường quay của Lolita Royal và trùm hải tặc Đông Phương mất rồi.

Bộ phim kết thúc, ánh đèn sáng lên, nhưng toàn bộ phòng chiếu phim lại rất yên tĩnh, khán giả còn đang đắm chìm trong cảnh quay cuối cùng của bộ phim.

Đại chiến kết thúc, Lolita Royal đứng trên boong thuyền của chiến hạm, xuyên qua màn ánh sáng bao phủ lấy con thuyền mà ngước nhìn bầu trời sao. Dưới bầu trời sao yên tĩnh mà đẹp đẽ, gương mặt một người đàn ông trẻ tuổi như ẩn như hiện, mặc dù nhìn không rõ ngũ quan của người đó nhưng không có một ai có thể hoài nghi sự anh tuấn đẹp trai của người đó.

Giây phút ấy, trên gương mặt trước giờ vẫn lạnh nhạt của Lolita Royal hiện lên ý cười!

Chính vào giây phút đó, ý cười của Lolita Royal đã bắt trái tim của tất cả mọi người làm tù binh!

Chừng nửa phút chết lặng, không biết là ai phá vỡ bầu không khí im ắng này, tiếng vỗ tay yếu ớt vang lên, dường như là mở ra chiếc hộp Pandora ma mị, trong nháy mắt những tiếng vỗ tay nhiệt liệt như thủy triều bao phủ toàn bộ phòng chiếu phim. Khán giả kích động đứng lên, hai mắt phát sáng nhìn về cả hàng ghế của đoàn phim. Tiếng vỗ tay không chỉ là dành cho Lolita Royal, cũng là cho đạo diễn Spielberg Roth, diễn viên chính Viktor, Saya, Lục Vân, Jennifer, Chris, Kate, Histe... tất cả những người đã đổ mồ hôi vất vả làm ra bộ phim kinh điển này, đây là kiệt tác do sự cố gắng của tất cả mọi người mà thành.

Spielberg Roth đứng dậy, quay người giơ tay lên hướng về phía khán giả mà ép xuống, tiếng vỗ tây dần dần dừng lại. Giọng nói già nua mà thanh âm lại hùng hậu của đạo diễn vang lên: “Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian quý báu đến xem tác phẩm của lão già này, bây giờ mọi người có thắc mắc gì cứ việc tận tình đặt câu hỏi.”

Vừa nói, Spielberg Roth đã được Viktor dìu lên trên sân khấu lớn trước màn hình. Trên sân khấu không biết lúc nào đã đặt một chiếc ghế và một cái bàn dài, trên bàn đặt micro, hiển nhiên đây là sân khấu đã được chuẩn bị sẵn cho đoàn làm phim.

Buổi công chiếu phim đầu tiên của Spielberg Roth trước giờ đều tổ chức như là một đại hội chiêu đãi bạn bè phóng viên, nhà báo vậy, ông là một ông già hiền từ, cũng là một đạo diễn nghiêm khắc. Ông tôn thờ nguyên tắc không có việc gì là không thể nói với người khác, ông luôn để tất cả đều đường đường chính chính bày ra trước ống kính. Ông nói, ông là một nhân vật của công chúng, ông bắt buộc phải có trách nhiệm với những người quý mến mình. Điều quan trọng nhất là, ông nhớ rằng giáo huấn đầu tiên nhất mà ông có được trong cuộc đời: Người xuất gia thì không nói dối!

Ông là một đóa hoa lạ, độc nhất vô nhị trong làng giải trí, nhưng đóa hoa hạ này lại trở thành ngôi sao sáng của giới điện ảnh, không ai có thể làm lung lay địa vị của ông.

Spielberg Roth ngồi vào vị trí chính giữa, bên trái là nam diễn viên chính Viktor. Nhưng kỳ lạ bên phải không phải là nữ diễn viên chính mà là nữ diễn viên phụ Vô Tà. Nữ diễn viên chính Saya đâu? Saya Brain mỉm cười ngồi bên cạnh Vô Tà. Đối với “đãi ngộ” khác biệt mà mình nhận được, Saya dường như không tức giận chút nào, nụ cười trên mặt vẫn không chỉ là lịch sự mà là một loại ôn hòa không màng danh lợi xuất phát từ nội tâm.

Những người khác cũng lần lượt ngồi xuống theo thứ tự, ánh đèn flash liên tục nháy không ngừng, những khán giả đến tham gia buổi lễ công chiếu đầu tiên có đến một phần ba là những ký giả đến từ các tờ báo lớn, bọn họ đều chờ đợi giây phút này. Đợt sóng ánh đèn flash còn chưa tắt thì câu hỏi đầu tiên đã được đưa ra.

“Vô Tà, cô ngồi sát bên cạnh ông Spielberg Roth như thế, đẩy nữ nhân vật chính Saya sang một bên, có phải là muốn chứng minh vai diễn của mình quan trọng hơn vai diễn của Saya không. Thực ra vai diễn của cô mới là vai chính, nhân vật Vivian mà Saya đóng chẳng qua chỉ là một mánh lới ngụy trang thôi phải không?”

Câu hỏi này vừa đưa ra, hiện trường lập tức im bặt. Những ký giả từng trải khác đưa mắt nhìn nhau, âm thầm nhíu mày. Đây là con gà tơ từ xó xỉnh nào chui ra vậy, vừa mở miệng mà đã hỏi câu hỏi sắc bén như vậy, rốt cuộc là có chút kỹ năng và đạo đức nghề nghiệp nào không hả, quá không nể mặt người khác rồi đó.

Người không mù đều nhìn ra được sự nâng đỡ của ông Spielberg Roth đối với Vô Tà, chặng đường phía trước của cô gái này có thể nói là tiền đồ vô hạn, hơn nữa tính cách của cô mọi người đều không hiểu, hiện tại lại đắc tội cô như vậy thì thật là không sáng suốt.

Viktor và Saya theo bản năng nhìn về phía ông Spielberg Roth, nhưng ngoài dự liệu của bọn họ, ông lão này lại không lộ ra bất cứ vẻ mặt bất mãn nào cả, ngược lại còn vui vẻ nhìn Vô Tà, giống như một ông lão hiền từ đang nhìn đứa cháu nhỏ nô đùa vui vẻ vậy.

Vô Tà mặt không cảm xúc quay đầu, đôi mắt đen nhánh không hề chớp nhìn vào ký giả nọ, có thể dưới ánh đèn flash chớp nháy không ngừng, xuyên qua đám người đông nghìn nghịt chỉ thấy đầu, liếc một cái liền có thể tìm thấy chuẩn xác ký giả đã mở miệng hỏi, thị lực này khiến cho trái tim của tất cả mọi người đột nhiên nhảy vọt lên, đặc biệt là ký giả trẻ tuổi bị tóm gọn kia. Anh ta theo bản năng né tránh ánh mắt của Vô Tà, có chút chột dạ, lại có chút khoái cảm ác ý: “Sao thế, Vô Tà, cô không dám trả lời sao?”

Vô Tà nghiêng đầu, khó hiểu hỏi lại: “Loại vấn đề này anh nên hỏi đạo diễn, tôi làm sao mà biết được?”

“...”

Tình huống gì đây???

Ngay cả đạo diễn Spielberg Roth cũng có chút ngạc nhiên mà trợn mắt, sau đó liền bật cười. Tiểu Tịnh Trần lại nói bằng vẻ nghiêm túc chính trực trong khi mọi người đang trầm mặc: “Kịch bản là do biên kịch viết, phim là do đạo diễn chỉ đạo, tôi chỉ phụ trách diễn nhân vật của mình thôi.”

“Nói như vậy tức là Vô Tà cô không hề phủ nhận đạo diễn đã thiên vị cô, đặc biệt gia tăng cảnh quay cho cô, để lấn át Saya, trở thành nữ nhân vật chính rồi.”

Ký giả trẻ tuổi nọ lại tiếp tục truy vấn tới cùng, khiến không ít người phản cảm. Vô Tà thì lại hoàn toàn không hề tức giận, chỉ nghiêng đầu, dùng một giọng nói nghiêm túc đứng đắn mà trả lời: “Anh không nghe hiểu tiếng người sao? Nếu anh xem không hiểu bộ phim, không biết nhân vật chính là ai thì có thể trực tiếp hỏi đạo diễn. Ông ấy đang ở ngay đây, anh hỏi tôi có tác dụng gì, diễn viên nào dám nói vai diễn của mình là không quan trọng chứ??... Ngốc chết đi được!!”

Ba từ cuối cùng là nói bằng tiếng Hoa Hạ, tại hiện trường ngoại trừ ông Spielberg Roth ra thì không có mấy người hiểu được. Dù sao thì ký giả trẻ tuổi kia cũng nghe không hiểu, nhưng anh ta lại nghe hiểu lời phía trước. Nghe không hiểu tiếng người gì đó, tuyệt đối là bắn trúng hồng tâm khiến cho thanh máu của anh ta trong nháy mắt tụt về số không!

Nghe xung quanh có những tiếng chê cười như có như không, ký giả trẻ tuổi giận tím mặt: “Vô Tà, cô thế mà lại dám xúc phạm tôi, tôi vô cùng hoài nghi đạo đức nghề nghiệp của cô. Cô đúng thật là đã làm vấy bẩn thiên đường điện ảnh Orestia này.”

“...”

Đây là kẻ nào vậy, não tàn hả, ai thả hắn vào đây vậy.

Tiểu Tịnh Trần mếu máo, không hiểu gì quay đầu nhìn ông Spielberg Roth: “Ông ơi, cháu nói sai gì sao?”

Đôi mắt to ầng ậng nước lấp lánh, cái miệng nhỏ nhắn non mịn mím thành đường sóng, bộ dạng vô tội đó ngay lập tức làm tan chảy trái tim của tất cả các động vật hình người. Khi một cô bé ăn mặc giống như chị đại lại lộ ra vẻ mặt yếu đuối giống như một cô em gái đáng yêu, sự khác biệt thị giác mạnh mẽ đó không ai có thể ngăn cản nổi.

Spielberg Roth yêu thương xoa đầu cô bé, giống như đang an ủi một con mèo nhỏ bị tổn thương: “Không, cháu không nói sai gì cả, là có vài người không nghe hiểu tiếng người thôi.” Rồi ông quay đầu, rũ mi mắt, ánh mắt chớp cũng không hề chớp nhìn chằm chằm vào ký giả trẻ tuổi nọ: “Tôi biết cậu là ký giả của tạp chí ‘Thời gian thấm thoắt trôi’. Quay về nói với Riel Kassa là đừng có dùng những thủ đoạn xấu xa không ra gì này nữa, cho dù có hủy hoại thanh danh của Vô Tà thì tôi cũng sẽ không để cô ta xuất hiện trong phim của tôi đâu. Trước đây sẽ không, bây giờ cũng không, sau này vĩnh viễn vẫn sẽ không.”

Hiện trường trong nháy mắt sôi trào, Riel Kassa, đó là diễn viên từng tranh cử mạnh mẽ nhất vào vai diễn Lolita Royal. Đáng tiếc, cho dù cô ta tràn đầy tự tin nhưng lại bị ông Spielberg Roth phủ quyết ngay trong lần thử ống kính. Bởi vì đã sớm tung tin đồn rằng chính mình sẽ tham gia vào bộ phim “Ngân Hà đế quốc” của ông Spielberg Roth, để giành được không ít ủng hộ, hiện tại kết quả lại không như mong muốn, danh tiếng của cô ta tụt dốc không phanh, cô ta không dám ghi hận ông Spielberg Roth, liền chuyển họng súng thù hận sang Vô Tà đã cướp mất vai diễn của mình.

Riel Kassa là cháu gái của Tổng biên tập tạp chí “Thời gian thấm thoắt trôi”, lợi dụng chút quan hệ, thuê một ký giả nhỏ làm khó Vô Tà trước mặt mọi người là một chuyện rất đơn giản. Tốt nhất là làm bại hoại thanh danh của cô ta, khiến cho cô ta cũng nếm thử mùi vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần là một đóa hoa kỳ lạ, căn bản không chú ý hình tượng của mình trước công chúng, hoàn toàn là nghĩ gì nói nấy, hóa trang thành chị đại, biểu cảm mặt liệt, lại phối hợp với đôi mắt to trong sáng vô thức ngây ngô và cái miệng mếu máo hình sóng kia, lập tức đã giành được ấn tượng “ngốc nghếch tự nhiên” cho cô bé. Lời “xúc phạm thân thể” kia không những không làm bại hoại hình tượng của cô bé mà còn làm nổi bật sự ngốc nghếch đáng yêu và miệng lưỡi cay độc của cô bé, khiến cho lượng fan của cô bé gia tăng một cách đáng ngạc nhiên.

Hôm sau, trên trang nhất của các tờ báo, tạp chí đều không hẹn mà cùng đăng bài viết về buổi công chiếu đầu tiên “Ngân Hà đế quốc” làm tin hot nhất, mà trong đó bức ảnh được nhiệt liệt hoan nghênh nhất chính là gương mặt chị đại của Vô Tà, biểu cảm mặt liệt và đôi mắt to tròn xoe, cái miệng nhỏ nhộn nhạo gợn sóng vô thức ngơ ngác như nai tơ!

Ký giả trẻ nọ bị giáo huấn một trận, những ký giả sau đó rất có quy tắc, thậm chí không có ai dám đặt câu hỏi với Vô Tà ngốc nghếch đáng yêu mà miệng lưỡi cay độc.

Buổi công chiếu phim kết thúc một cách thuận lợi, ông Spielberg Roth kéo lấy Vô Tà đang chuẩn bị xuống sân khấu đi tìm Đại Sơn, Tiểu Sơn cầu an ủi, cầu xoa đầu đòi ăn; cười híp mắt nói: “Cháu đừng đi vội, theo thường lệ thì hôm nay mọi người đều sẽ đến nhà ông ăn cơm, cháu cũng đi cùng nhé, có một ông bạn già đang đợi cháu đấy!”

Tiểu Tịnh Trần: “...” Mờ mịt không hiểu gì!!

Ông bạn già cái gì chứ, Phật tổ đã thưởng cho cô bé sự sắp xếp này sao????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.