Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 5: Biết được thân thế của cậu




Vân Tiêu người này là ai người ngoài có lẽ không ai biết, tên của hắn tại Tiêu gia bảo cũng chỉ có rất ít người nghe qua, nhưng nếu nói Vân công tử, người Tiêu gia bảo đa số đều biết.

Phụ tá đắc lực của Tiêu Lạc Ngọc, chưởng quản hết thảy chuyện làm ăn vải vóc của Tiêu gia bảo. Chính là lần này thuộc hạ của Vân công tử phát hiện công tử nhà mình tựa hồ có điểm là lạ. Từ khi trở về từ Tiêu gia bảo, thường xuyên ngồi ngẩn ngơ một mình, không thể nói rõ rốt cuộc là tinh thần sa sút, hay là vui vẻ.

Chính là cảm thấy bộ dáng tựa như có tâm sự nặng nề.

“Vân công tử, tú công Tô Châu lúc trước chúng ta mời đã đến.” Hạ nhân đột nhiên báo lại, Vân Tiêu ngẩn người, để ly trà trong tay xuống “Trước không phải không đồng ý đến sao? Giờ sao lại chịu đến.”

Hạ nhân nói “Thuộc hạ cũng không rõ lắm, chỉ dựa theo giống lúc trước mời nàng lại đây, không nghĩ tới lần này thế nhưng mời được.” Bọn họ hàng năm đều sẽ có vải vóc đưa vào trong cung, những cái đó tự nhiên là muốn tú công tốt nhất, Hoàng đế thích gấm Tô Châu, nhưng tú công đệ nhất Tô Châu không chịu tới Tiêu gia bảo, cho nên mỗi ngày đều chỉ có thể sai người đem vải đưa đi thêu, rồi sau đó thu hồi đưa đến trong cung, tới tới lui lui cũng chậm trễ không ít thời gian.

“Trước cùng ta đi nghênh đón.” Vân Tiêu chỉnh lý xiêm y, cũng không tính toán truy cứu chuyện này, dù sao có thể mời người đến vẫn tốt hơn.

Tú công là một phụ nhân hơn năm mươi, bộ dáng cùng người thường không có gì nổi trội, duy có đôi tay là thon dài vô cùng. Vân Tiêu đi qua bái kiến “Lôi sư phụ đồng ý đến, là phúc khí của Tiêu gia bảo ta, có yêu cầu gì chỉ cần nói với ta, ta nhất định làm hết sức.”

Phụ nhân đáp “Vân công tử khách khí, ta đến đây, chỉ là vì còn nợ một cái nhân tình.” Vân Tiêu sửng sốt, trong lòng hiện lên một dự cảm, rồi sau đó mở miệng hỏi “Không biết người mời sư phụ đến… “

“Là Thẩm Khanh.” Phụ nhân nói, “Ta năm đó nhận đại ân của Thẩm gia, đối với yêu cầu này mới vô pháp cự tuyệt, vì báo ân ta tự tới đây ở hai năm, thỉnh Vân công tử thay ta chuẩn bị nơi ăn chốn ở.”

Vân Tiêu vội đáp “Đây là đương nhiên.”

Phụ nhân đi rồi, Vân Tiêu có chút mỏi mệt ngồi trên bàn, lần trước tại Tiêu gia bảo từ biệt cũng đã hơn một tháng, trong khoảng thời gian này Thẩm Khanh cũng không có động tác gì, hắn cho rằng Thẩm Khanh biết hắn chưa chết, khúc mắc toàn bộ tiêu trừ, tự nhiên sẽ không tiếp tục dây dưa với mình.

Thẩm Khanh hiện giờ, tâm tư hắn sớm đã đoán không được, huống chi năm đó hắn cũng lừa Thẩm Khanh, hai bên cùng tiêu tan, trong lòng cũng không oán hận Thẩm Khanh. Chính là cũng không muốn nhớ lại đoạn thời gian kia.

Ngày hôm sau, buổi sáng Vân Tiêu có thói quen tới đối diện dùng điểm tâm hoành thánh hắn thích, lại đột nhiên phát hiện cách vách quán hoành thánh xuất hiện một quán rượu, bảng hiệu tựa hồ vừa mới treo lên, vẫn rất mới.

Giữa trưa hắn nhận được bữa trưa quán rượu đưa tới.

“Vân công tử hảo, ông chủ nói ngày sau đều cùng đường sinh ý, xin chiếu cố nhiều hơn.” Tiểu nhị nghe giọng nói là một người địa phương, thực biết cách ăn nói. Buông xuống thực hạp rồi bước đi, Vân Tiêu mở ra nhìn, đồ ăn tuy rằng đơn giản nhưng cũng rất tinh xảo, thoạt nhìn khiến cho người rất có khẩu vị.

Ăn hết hắn sai người trả lại thực hạp, cũng đưa một ít vải qua xem như đáp lễ. Nào biết buổi tối tiểu nhị lại tới nữa, nói là vải dệt vượt xa giá trị bữa trưa, cho nên lại đưa tới một phần cơm chiều.

Vân Tiêu nghĩ nghĩ, vẫn là nhận thực hạp, ăn hết nhưng không trả lại.

Quán rượu mới mở tựa hồ không buôn bán tốt, Vân Tiêu mấy lần ra cửa nhìn thấy đều là bộ dáng vắng vẻ. Trở lại hậu viện, tiểu tư bưng một đĩa vải tươi lại đây.

“Như thế nào lại có quả vải?” Vân Tiêu kinh ngạc, đây là loại tốt nhất, xem ra hái xuống còn không đến hai ngày, phương bắc này sao có thể có được chứ?

“Ông chủ quán rượu đưa tới, nói là tặng cho công tử.” Vân Tiêu kinh ngạc, sau đó nói “Ta không thích thứ này, các ngươi ăn đi!”

Tên tiểu tư hoan hoan hỉ hỉ cầm đi, ngày thứ hai đưa tới cũng là dưa ngọt ướp lạnh, tiểu tư lại nói “Công tử, tiểu nhị đưa tới nói đây là ông chủ bọn hắn cố ý đi Tây Vực mang về, được ướp lạnh đặc biệt.” Vân Tiêu thở dài, ngày mùa hè nắng nóng đúng là thứ hấp dẫn không nhỏ, hắn giận dữ nói “Đưa chút ngân lượng cho đối diện.”

“Vâng!” Tiểu tư buông khay xuống rời đi, Vân Tiêu thở dài, cầm lấy một miếng ăn thử. Nhịn không được hé mắt, mát mát ngọt ngọt, quả nhiên ăn thật ngon.

Ngày thứ ba là bồ đào tốt nhất, ngày thứ tư.…

Mỗi ngày đều đưa tới đủ loại mỹ thực các nơi, hoặc là hoa quả, hoặc là điểm tâm, Vân Tiêu dù sao vẫn thích mấy thứ này, hắn vốn xuất thân hạ nhân, hiện giờ tuy rằng phú quý, nhưng cũng không hưởng thụ qua cái gì, bởi vì ở trong lòng hắn, những điều này là do Tiêu Lạc Ngọc, hắn chỉ là người trông giữ.

Bất quá nhận lấy hắn đều sẽ gọi người đưa chút bạc qua, đối phương cũng không cự tuyệt, vẫn như cũ mỗi ngày đưa đồ ăn khác nhau lại đây.

Thời gian thoáng chốc qua nửa năm, đã bắt đầu mùa đông, thực nhanh liền tới trừ tịch.

Trên đường nơi nơi đều là người đi đường hân hoan, Vân Tiêu thời điểm thu sổ sách trở về, tên tiểu tư cười nói “Hôm nay ông chủ đưa tới một tấm áo choàng lông cáo tốt nhất, vừa vặn cho công tử mặc ra ngoài.”

Vân Tiêu cười nói “Còn tiếp tục đưa nữa, bạc của ta sẽ phải tiêu hết.”

Tên tiểu tư nói “Ông chủ này cũng thật kỳ quái, mỗi ngày đều mang đồ tới, bắt đầu chỉ là ăn, hiện tại thành y phục mùa đông, thật không biết hắn muốn làm gì?”

Vân Tiêu không nói, nửa năm đối phương đưa đồ vật, lại cho tới bây giờ đều không lộ diện, nghĩ cũng biết là ai, lòng người cũng chỉ là da thịt, muốn nói không có cảm giác là không có khả năng, nhưng hắn cũng không nghĩ lặp lại con đường trước kia.

Tóm lại chờ Thẩm Khanh cảm thấy đủ đại khái có thể rời đi.

Vân Tiêu uống một ly trà nóng, chỉ cảm thấy thân mình dần dần ấm lên. Hắn vừa định ngồi xuống, chợt nghe tiểu tư nói “Công tử, hôm nay Quách viên ngoại tới bái phỏng, vừa lúc công tử không có nhà.”

“A, có nói là chuyện gì không?” Vân Tiêu hỏi.

“Viên ngoại nói là vì công tử đến làm mối, hắn nói tiểu thư nhà Lý viên ngoại đã đến tuổi xuất giá, trước trên đường chạm mặt công tử một lần nhớ mãi không quên, trở về còn bị bệnh mấy ngày.”

Vân Tiêu hồi tưởng một chút, nhớ không nổi bộ dáng Lý viên ngoại tiểu thư, đành phải nói “Loại chuyện này há có thể qua loa, huống chi ta sao có thể trèo cao Lý tiểu thư.”

“Công tử, ngươi chính là người trong thành mà các cô nương muốn gả nhất. Lý tiểu thư kia trông rất xinh đẹp, ta cảm thấy tựa như thuyết thư nói vậy, khuynh quốc khuynh thành.”

Vân Tiêu cười ra tiếng, “Ngươi gặp qua Lý tiểu thư rồi sao? Lại biết nàng khuynh quốc khuynh thành.” Tên tiểu tư cười nói “Công tử quên, lần trước chúng ta xuất môn thu sổ sách, đến cửa hàng thành bắc, có một tiểu thư đang chọn vải, ngươi lúc ấy còn khen vài câu.”

Vân Tiêu suy nghĩ một khắc, hắn thật sự không có ấn tượng gì, người như vậy trong mắt hắn chỉ là khách nhân, là bạc, hắn khen hoàn toàn là bởi vì bạc. Lại nói hắn cũng không tính toán thành thân, cho dù trong lòng không có Thẩm Khanh, hắn cũng không cho là mình còn có thể giống người bình thường cưới vợ sinh con.

Cứ như vậy một người qua cả đời cũng không tồi, già rồi trở về Tiêu gia bảo dưỡng lão. Thấy Vân Tiêu lắc đầu, tiểu tư nói tiếp “Quách viên ngoại bảo ngày sau hắn còn đến.”

Vân Tiêu nghĩ rất đơn giản, đến từ chối là được, nào biết Quách viên ngoại nói thẳng, Lý tiểu thư ở quán rượu đối diện chờ hắn. Hắn không đi Lý tiểu thư tuyệt đối sẽ không về nhà.

Quán rượu đối diện?

Vân Tiêu ngây ngẩn cả người.

Quán rượu đối diện sinh ý vẫn luôn không nóng không lạnh, cũng có một tiểu nhị, mà tiểu nhị mỗi ngày việc cần làm chính là tới đưa đồ cho công tử tiệm vải đối diện, công việc thực thanh nhàn.

Hôm nay trong tiệm lại chạy tới một cô nương, ngày thường có khách nhân đến bọn họ cũng sẽ tiếp đãi, đặc biệt cô nương xinh đẹp như vậy, tiểu nhị vừa vặn nhàn rỗi, ân cần mời trà bánh đồ ăn.

Khi Vân Tiêu tới, Lý tiểu thư đang uống trà.

Nữ hài tử thực tự nhiên hào phóng, một chút bộ dáng ngượng ngùng đều không có như trong tưởng tượng của hắn. Ngược lại khẩn trương là Vân Tiêu. Lý tiểu thư thấy bộ dáng của hắn, nhịn không được cười khúc khích, rồi sau đó nói “Vân công tử, đã lâu không gặp.”

“Lý tiểu thư hảo.” Vân Tiêu bất đắc dĩ chào. Lý tiểu thư nói “Ta có lời muốn nói với công tử, công tử không phiền nói chuyện một chút.”

Vân Tiêu gật gật đầu, “Không bằng tới tiểu viện của ta đi, vừa vặn nơi đó có rượu mới đưa tới.”

“Nghe tiếng rượu Tiêu gia bảo thiên hạ vô song đã lâu, không nghĩ sẽ có hân hạnh nếm thử.” Lý tiểu thư nói. Vân Tiêu tất nhiên là hy vọng không nên ở chỗ này, nhìn thấy đối phương vui lòng, cũng có chút cao hứng, hai người sóng vai ra ngoài.

Hai người đi rồi, tiểu nhị nhìn thấy ông chủ vẫn luôn không xuất hiện từ sau đi ra. Nói đến tiểu nhị cũng hiểu được ông chủ nhà mình có chút kỳ quái, hắn không mời đầu bếp, hết thảy món ăn đều tự mình làm.

Nhưng nếu nói không có bạc, đồ tặng đi đều là vô số vàng bạc. Vốn dĩ ông chủ ngày thường tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng tâm tình nhìn lại không tệ, hôm nay mặt mũi lại lạnh tanh.

Thẩm Khanh nhìn hai người rời đi, chỉ cảm thấy trong lòng có xung động muốn giết người.

Hắn đương nhiên nghe được tin đồn, Lý viên ngoại kia muốn đem nữ nhi gả cho Tiêu Vân, thế nhưng hắn cho rằng Tiêu Vân sẽ cự tuyệt, hắn cho rằng nửa năm qua Tiêu Vân tuy rằng không để ý đến hắn, nhưng cũng không từ chối tâm ý của hắn.

Mấy ngày trước hắn còn nhìn thấy Tiêu Vân mặc y phục mình tặng ra ngoài, hắn cho rằng Tiêu Vân đã không còn giận, đã tha thứ cho hắn.

Chính là hắn không nghĩ tới, thế nhưng sẽ mạc danh kỳ diệu xuất hiện một người, mạc danh kỳ diệu nói muốn gả cho Tiêu Vân.

Thẩm Khanh có chút luống cuống, hắn đột nhiên không biết phải làm gì? Nếu Tiêu Vân đáp ứng thì biết làm sao? Thẩm Khanh cho tới bây giờ đều chưa bao giờ nghĩ qua, có một ngày Tiêu Vân còn sống, nhưng bọn họ vẫn không thể cùng một chỗ.

Hắn cho tới bây giờ không nghĩ qua, Tiêu Vân có một ngày không yêu hắn. Hắn cho rằng Tiêu Vân đang giận, chỉ cần chờ hắn hết giận, thì tốt rồi.

Ngày thứ hai, truyền đến tin tức. Tiêu Vân đáp ứng việc hôn nhân này.

Lúc Thẩm Khanh nghe được, chén đĩa trong tay nháy mắt rơi xuống, cua trong đĩa định đem đi chưng nhất thời rơi tung tóe. Hắn xoay người lại nhặt.

Số cua này là hắn cố ý sai người từ hồ Trừng Dương đưa tới, Tiêu Vân vẫn luôn rất thích. Thẩm Khanh tay run rẩy, mấy lần đều không thể nhặt lên.

Hắn cho rằng Tiêu Vân sẽ không đáp ứng.

Vân Tiêu xem xét thiếp cưới Lý phủ đưa tới, đối với đề nghị của Lý tiểu thư, hắn vốn định từ chối, nhưng lời đối phương lại đả động hắn.

Lý tiểu thư có người mình thích, phụ thân lại không đồng ý, nàng nghĩ tới giả chết cùng người mình thích song túc song tê. Sau khi gặp hắn, Lý tiểu thư biết đối phương cũng có người trong tâm, cho nên hy vọng Vân Tiêu có thể giúp nàng. Nàng gả cho hắn, có thể giúp hắn ngăn cản vô số mai mối sau này.

Mà nàng có thể nửa năm sau giả chết thoát thân.

Vân Tiêu vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến Thẩm Khanh, ngẫm lại liền đồng ý, nếu như mình thành thân, đối phương hẳn sẽ rời đi.

Tiếng đập cửa vang lên, Vân Tiêu đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là Thẩm Khanh cầm thực hạp.

“Là ngươi…” hắn không nghĩ tới Thẩm Khanh tới, bất quá ngẫm lại đối phương nghe được mình sắp kết hôn tới nơi này cũng là bình thường. Vân Tiêu cười nói “Thẩm công tử.”

Thẩm Khanh nhẹ giọng nói “Ta làm món cua hấp, ngươi nếm thử. Còn có trà gừng, ngươi uống một chút vừa lúc có thể tiêu hàn.” Vân Tiêu nói “Đa tạ.”

“Ngươi… ngươi thật sự muốn thành thân sao?” Thẩm Khanh hỏi.

Vân Tiêu khẽ cười “Đây là đương nhiên.”

“Không thể không thành thân sao?” Thẩm Khanh trong thanh âm có chút khẩn cầu, “Ta sẽ cố gắng đối tốt với ngươi, ta sẽ sửa lại tất cả khuyết điểm trước kia, ngươi thích bạc ta có thể cố gắng kiếm… ngươi đừng thành thân được không…”

Vân Tiêu khẽ cười nói “Không phải vấn đề của ngươi, ta hiện giờ chính là hy vọng có thể yên ổn, huống chi ta sớm đã không oán hận ngươi, ngươi cũng không cần hao tâm tổn trí như vậy. Nói không chừng ngày sau chúng ta còn có thể trở thành bằng hữu.”

“Bằng hữu… chỉ là bằng hữu sao?” Thẩm Khanh trong mắt tràn đầy tuyệt vọng “Vậy ngươi thích Lý tiểu thư sao?”

“Đây là tất nhiên.” Vân Tiêu cười nói “Cuộc đời này không phải nàng không lấy.”

Thẩm Khanh chưa bao giờ biết tâm có thể đau như vậy, nửa năm này hắn vẫn luôn rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Tuy rằng Tiêu Vân không cùng hắn nói qua một câu, nhưng tâm tâm niệm niệm người ngay tại nơi không xa, thời điểm nhớ hắn là có thể trộm nhìn một cái. Mỗi ngày chuẩn bị các loại đồ ăn cho hắn.

Hắn thậm chí chuẩn bị đêm trừ tịch cho Tiêu Vân một bất ngờ, rồi sau đó liền xuất hiện trước mặt hắn, mặc kệ Tiêu Vân đuổi hắn đi hắn cũng sẽ không đi, ở bên hắn đối tốt với hắn. Chờ Tiêu Vân chân chính tha thứ cho mình.

Hóa ra có một số việc, bỏ lỡ liền thật sự bỏ lỡ.

Thẩm Khanh cho tới bây giờ đều không tin báo ứng, chính là nghĩ đến hai năm Tiêu Vân chết kia hắn tin. Ngay khi biết Tiêu Vân không chết, hắn tưởng ông trời cho hắn cơ hội, cho là báo ứng của mình đã kết thúc, không nghĩ tới cũng là vừa mới bắt đầu.

“Nếu một ngày Lý tiểu thư chết thì sao?” Thẩm Khanh hỏi.

“Ta đây tất nhiên chung thân không tái thú.”

Thẩm Khanh ngốc lăng một khắc, sau đó miễn cưỡng nói “Vậy, có thể hay không suy xét đến ta? Nếu ta nói ta chờ ngươi? Ta biết ngươi không phải người phân tâm, sẽ không có lỗi với thê tử của mình, ta đây có thể chờ đợi, một năm hay là hai năm, chờ đến khi ngươi hưu nàng, hoặc là ngày nào đó nàng chết.”

Vân Tiêu thở dài “Hà cớ phải thế? Nếu như… nếu như ta chết trước rồi?”

“Vậy cùng ngươi, cũng không thể để một mình ngươi đi hoàng tuyền, khi đó cũng không thể được táng cùng một chỗ?” Thẩm Khanh nhẹ giọng nói “Sau khi chết vị trí cũng có thể cho ta chứ?” Hắn đem thực hạp đưa cho Vân Tiêu “Ngươi vui vẻ là được.”

Ngày Vân Tiêu thành thân định vào lập xuân sang năm, Thẩm Khanh vẫn như cũ mỗi ngày mang đồ tới, chính là so với trước, hắn giờ là tự mình đưa tới. Vân Tiêu mấy lần đều nói không cần, Thẩm Khanh chỉ nói “Ta chỉ là hy vọng gặp ngươi nhiều hơn một khắc, một khắc là đủ.”

Ngày thành thân càng ngày càng gần, Vân Tiêu cả người đều công việc lu bù lên, Tiêu gia bảo cũng đưa tới không ít đồ. Thẩm Khanh phần lớn thời gian đều là giúp Vân Tiêu chuẩn bị đồ vật, ngẫu nhiên cũng sẽ vội một chút chuyện thành thân.

Ngày hôm đó Thẩm Khanh mang theo thực hạp trở lại quán rượu, tiểu nhị bưng rượu tới cho hắn, Thẩm Khanh uống một hơi, tiểu nhị nói “Công tử, ngươi chỉ uống rượu như vậy thân thể sẽ không chịu nổi.”

Thẩm Khanh đáp “Không sao.”

Nếu là không có cuộc hôn nhân kia, hắn hẳn sẽ rất vui vẻ. Nhưng hiện giờ, không cách nào có thể vui vẻ. Tiểu nhị mang một ít thức ăn cùng điểm tâm nói “Công tử dù thế nào cũng phải ăn một ít.”

Thẩm Khanh cười cười, vươn tay gắp vài miếng, rồi sau đó nói “Ta đi nghỉ ngơi một chút, có việc liền gọi ta.” Chờ đứng dậy đi vài bước, Thẩm Khanh chỉ cảm thấy dạ dày một trận quay cuồng. Nhịn không được đem đồ vừa rồi ăn đều nôn hết ra.

“Công tử, ngươi không sao chứ?” Vội vàng nói “Hay là gọi đại phu đi.”

Thẩm Khanh cười cười “Tâm bệnh cần tâm dược, gọi những người đó đến có ích lợi gì. Làm cho mình thêm phiền não thôi.”

“Nhưng…” tiểu nhị còn muốn nói gì, Thẩm Khanh phất phất tay “Ngươi thu dọn một chút.” Cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, xoay người rời đi. Tiểu nhị lắc đầu, Thẩm Khanh hẳn là còn không phát hiện, mấy ngày này hắn thật gầy quá, cả người đều trở nên phi thường kém, tuy rằng mỗi ngày đều mỉm cười, nhưng có thể cảm giác được trong lòng chất chứa bi thương.

Tựa hồ cả người đang chậm rãi bị khoét rỗng.

Tiểu nhị lắc đầu, hết thảy hẳn là liên quan đến Vân công tử đối diện, nhưng hắn chỉ là một hạ nhân, không có cơ hội nói gì.

Lập xuân rốt cục đến, toàn bộ phường vải vui sướng, nơi nơi đều là sắc đỏ chữ hỉ cùng đèn lồng, Lý viên ngoại cười cũng phá lệ xán lạn, nhìn từng rương từng rương sính lễ, hắn cũng vội vàng sai hạ nhân đưa đi rất nhiều của hồi môn.

Thẩm Khanh đứng ở trước cửa quán rượu, nhìn Tiêu Vân một thân hồng y đứng trước cửa đón khách, nhìn hắn cưỡi ngựa đi đón Lý tiểu thư.

“Công tử, tuy rằng lập xuân nhưng trời vẫn rất lạnh, không bằng trở về đi!” Tiểu nhị lên tiếng khuyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.