Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 42: Cu Mật ra đời




Sau Chử Duy Nhất liên tục suy nghĩ, ký ức ba năm cao trung liên quan tới Tống Khinh Dương của cô thực sự ít lại càng ít. Nam sinh tướng mạo 100 phần kia, cô thực sự không có ấn tượng gì cả.

Đồng học Trịnh Hạo đang nói tình hình bạn học trong lớp mấy năm này, “Mấy năm nay lớp trưởng tổ chức nhiều lần gặp gỡ, cậu chưa từng tham gia, mọi người cũng từng hỏi tình hình của cậu, chỉ có Lam Nguyệt có phương thức liên lạc của cậu.

Chử Duy Nhất chọc vào mặt bàn lạnh lẽo,”Đầu năm nay tớ mới vừa về.’’

“Cậu làm sao có thể ở lại đông bắc lâu như thế? Mùa đông bên đó có phải rất lạnh hay không?’’

“Không lạnh, đều có lò sưởi, không dừng lại ở bên ngoài quá lâu cũng khỏe thôi.’’

“Tớ cũng thật phục cậu rồi, điểm số cậu lúc đó ở bên trong tỉnh hoàn toàn có thể đến trường đại học rất tốt, con gái chạy xa như vậy làm gì chứ.’’

Chử Duy Nhất cười, “Vì mùa đông chỗ đó có lò sưởi, ấm áp như nơi này chúng ta. Hơn nữa miền Bắc Trung Quốc phong cảnh đẹp vô cùng.’’

Hai người nhìn về phía trước, Tống Khinh Dương đang cùng lãnh đạo D trung nói chuyện với nhau, suy cho cùng là học sinh phong vân, lãnh đạo trường học đều rất coi trọng anh.

Chử Duy Nhất thu hồi tầm mắt, uống một ngụm canh La Tống. Tay nghề của đầu bếp đích thật cực kỳ tốt, mùi vị nồng đậm, cô rất thích.

“Sau khi Tống Khinh Dương tốt nghiệp trung học xong đã phải đi Đức học đại học, cậu ta ở nơi đó học xong nghiên cứu sinh mới về nước, đã trở về sớm hơn cậu một năm.’’ Trịnh Hạo một vẻ mặt hiểu biết, “Trước đây lúc đi học thì có rất nhiều cô gái thích cậu ta, không biết bao nhiêu nữ sinh mượn việc đi toilet từ phòng học chúng ta đi qua tới tới lui lui.’’

Chử Duy Nhất hỏi, “Vậy cậu ta có người thích à?’’

Trịnh Hạo nhún vai, “Ai biết chứ! Cái người im hơi lặng tiếng không ổn định như cậu ta thế, cùng cậu ta hai năm cao trung, cũng chỉ sau khi đá cầu mới quen thuộc, cậu ta hình như ngoại trừ học tập, vận động, cũng không có yêu thích khác nữa.’’ 

Chử Duy Nhất gật đầu, một lát, cô lại hỏi, “Tên cậu ta viết như thế nào? Là thanh dương trong nước gội đầu thanh dương ấy sao?’’

Trịnh Hạo bật cười phốc một tiếng không để ý hình tượng, lại nhìn thấy người sau lưng Chử Duy Nhất, anh thu liễm vẻ mặt, “Còn có dầu gội đầu nhãn hiệu này à?’’

“Có chứ, lời quảng cáo nói như thế nào –“ cô dừng một chút, “Tôi tin cậy Thanh Dương, Thanh Dương, nói được thì làm được.’’

Trịnh Hạo cố gắng chịu đựng, “Chử Duy Nhất trí nhớ cậu tốt thật.’’ Nói xong chuyển đề tài câu chuyện, “Tống Khinh Dương, cậu mau nói tên viết như thế nào?’’

Tống Khinh Dương mím môi cười, trong con ngươi màu đen ánh lên hình dáng của cô, vẻ mặt anh nghiêm túc khác thường, “Tống trong triều Tống, khinh trong khinh khoái (nhẹ nhàng), dương trong phi dương, không phải là dầu gội đầu Thanh Dương.’’

Chử Duy Nhất ho khan đứng lên, mặt hơi nóng, hận trên mặt đất không thể có một cái hố có thể cho cô chui vào. Cô hơi khẩn trương, “Cậu có đói bụng không? Thức ăn của D trung so với thời chúng ta thì thật tốt hơn nhiều.’’

Tống Khinh Dương rất bình tĩnh, ngồi ở bên cạnh cô, “Có đề cử nào không?’’

Chử Duy Nhất vì chuyện vừa rồi rất xấu hổ, nghiêm túc đề cử vài thứ. Buổi ăn cơm trưa ngày hôm đó, Trịnh Hạo bị một cuộc điện thoại của bạn gái gọi đi. Chử Duy Nhất cũng chuẩn bị rời đi, Tống Khinh Dương đột nhiên mở miệng, “Chử Duy Nhất, có muốn đến lầu lớp mười hai đi bộ một chút hay không?’’

Chử Duy Nhất vô cùng kinh ngạc lại khống chế không được mà trả lời, “Được thôi.’’

Khóe miệng Tống Khinh Dương giương lên một độ cong nhỏ, “Đi thôi.’’

Bởi vì kỷ niệm ngày thành lập trường, trường học nghỉ, nhưng mà không ít học sinh hôm nay còn đến trường học, trong sân trường dòng người thoi đưa, ba năm cao trung tuy rằng gian khổ, nhưng cũng là giai đoạn phong phú nhất.

Năm tháng quay vòng, lầu dạy học ở trong mưa gió dần dần xưa cũ.

Cách bố trí của trường học, ban khoa học tự nhiên vẫn luôn ở tầng chót nhất. Khi đó người ban khoa học xã hội còn từng kháng nghị, trường học trọng lý khinh văn, chuyện gì tốt đều ưu tiên cho ban khoa học tự nhiên. Kỳ thực Chử Duy Nhất càng thích trên lầu, phóng tầm mắt nhìn chính là phía chân trời mênh mông vô biên.

Cô hình như thấy phòng học ban mười tám, “Đó là phòng học trước kia của các cậu à?’’

Tống Khinh Dương nhìn sang, “Không phải, gian phòng học bên cạnh kia.’’

Chử Duy Nhất lại hỏi, “Cậu có phải  cũng thật lâu chưa về lại?’’

Tống Khinh Dương im lặng một lát, “Tháng bảy năm ấy tốt nghiệp trung học, kết thúc tuyển chọn trường cao đẳng, tớ từng đến, trường học dán thông báo trường mọi người trúng tuyển.’’ Anh thấy tên của cô, thấy điểm của cô, thấy trường của cô.

Cô thất thần trong chốc lát.

Cô vẫn chưa có tới.

Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, cô nhìn một cái là Lý hiệu trưởng gọi tới.

“Duy Nhất, em ở đâu?’’

“Em gặp được bạn học lúc trước, ở chỗ lầu lớp mười hai đi bộ một lát.’’

“Được rồi, buổi tối em trực tiếp đi khách sạn Đông Duyệt, năm giờ qua đây, không nên tới trễ, em báo tên ở bàn phía trước là được.’’

Chử Duy Nhất đau đầu, “Chú à, cháu có thể không đi không?’’ Cô đại khái đoán được là chuyện gì rồi.

“Phải đi.’’

Cúp điện thoại, Chử Duy Nhất thở dài một hơi. Quyết định trở lại thành phố D này có đúng không? 

Cô nhìn rồi nhìn Tống Khinh Dương, “Tớ còn có việc. Đi trước nhé.’’

Tống Khinh Dương gật đầu, “Chử Duy Nhất – “

Chử Duy Nhất nghiêng đầu nhìn anh, chờ đoạn sau của anh.

“Kiểu nước gội đầu cậu nói dùng tốt không?’’

Chử Duy Nhất bất ngờ không kịp đề phòng, “Mình cũng chưa từng dùng, nhưng mà, tên dầu gội đầu rất êm tai.’’ Cô vẫy tay nhanh chóng rời khỏi.

Tống Khinh Dương đứng ở đằng kia, con mắt sâu thẳm nổi lên gợn sóng nhè nhẹ.

Chử Duy Nhất vội vàng chạy đến khách sạn, tóc hơi tán loạn. Hai mươi sáu tuổi cô còn chưa nói qua yêu đương, trực tiếp bước vào xem mắt. Cô không thích cách thức này, nhưng không có cách nào từ chối.

Bạn có thể không thích sắp đặt như thế, nhưng bạn phải tôn trọng đối phương, chí ít không thể tới trễ.

Lý hiệu trưởng, là con nuôi của bà nội, hoàn toàn không có quan hệ với cô trên huyết thống. Nhưng mà đối với cô thật sự như với con gái mình. Chử Duy Nhất lấy đáy lòng cảm kích ông.

Lúc cô học sơ trung tình cảm của cha mẹ Chử Duy Nhất tan vỡ, người một nhà đằm thắm phân tán rời rạc. Cha Chử mẹ Chử vì Chử Duy Nhất bằng mặt không bằng lòng mà sống hai năm cho đến Chử Duy Nhất kết thúc trung khảo, cái nhà ấy liền giải tán.

Chử Duy Nhất nhớ kỹ một bài văn từng xem ở trong tạp chí trước đây, cha mẹ nhân vật chính trong bài văn sắp ly hôn, ở trước ly hôn, nhân vật chính để cho cha mẹ kiên trì mỗi ngày ôm một cái, kỳ tích là, cứ như vậy, cuối cùng cha mẹ nhân vật chính không ly hôn.

Chử Duy Nhất cũng đã thử rồi, nhưng mà vẫn thất bại.

Đối tượng hẹn hò lần này của cô là con trai bạn học của Lý hiệu trưởng, nghề nghiệp luật sư. Người cao lớn sạch sẽ, nho nhã lễ độ:’’Chào cô, Vu Thần.’’

“Chào anh, Chử Duy Nhất.’’

“Lý Mạo thường nhắc cô với tôi.’’

Chử Duy Nhất cười cười, “Cậu ấy nhất định không nói lời khen tôi.’’

“Cậu ta nói cô từ nhỏ liền trêu chọc người yêu thích, thành tích tốt, lại ngoan ngoãn.’’ Vu Thần kể ra.

Hai người trò chuyện rất nhiều, từ tiểu học đến đại học, còn có chút chuyện xấu.

Chử Duy Nhất vuốt dọc theo chén, xúc cảm trắng mịn trong ngón tay, cô lễ phép cười.

Sau khi tiệc tối kết thúc, Vu Thần đưa cô về.

“Cám ơn anh.’’ Chử Duy Nhất xuống xe.

“Cô chừng nào thì có thời gian, ở thành đông  đã mở một quán ăn chuyên món Đông Bắc.’’

“Mấy ngày nữa tôi phải đi thành phố S một chuyến, có lẽ một tháng chưa thể về.’’ Chử Duy Nhất âm thầm hít một hơi, rốt cuộc uyển chuyển từ chối anh ta.

Vu Thần nhìn ánh mắt của cô, trong lòng Chử Duy Nhất thấp thỏm, cuối cùng anh thân sĩ nói ra, “Vậy được, chờ cô trỡ về có thời gian tôi lại mời cô.’’

Chử Duy Nhất về đến nhà, rửa mặt xong, bắt đầu thu dọn hành lý, thu dọn túi thì mới phát hiện ngày hôm nay nhận được danh thiếp, cô nhanh chóng nhìn một lần, bạn học D trung khắp mọi ngành nghề.

Trong danh thiếp kẹp một tờ giấy, nét chữ phóng khoáng, trên đó viết – Tống Khinh Dương, còn có con số. Cái này cô cầm lúc nào.

Nghe Trịnh Hạo lúc đó nói, Tống Khinh Dương nhậm chức tại một công ty truyền thông gia đình.

Trước khi sắp đi ngủ, Chử Duy Nhất nhận được một cú điện thoại.

“Chử Duy Nhất, cậu lại làm cái gì? Người này cậu không hài lòng? Luật sư thu nhập cao, tướng mạo đủ tốt, gia thế trong sạch, cậu còn có cái gì không hài lòng?’’ Người ở đầu kia điện thoại bực bội rống lên.

Chử Duy Nhất vội vàng đem điện thoại di động cách xa lỗ tai mình.

“Cậu chẳng lẽ thật muốn gả cho tớ! Tớ cho cậu biết, làm anh em còn được, làm vợ tớ cậu cắt đứt ý muốn này càng sớm càng tốt!’’

Chử Duy Nhất ho khan, “Lý Mạo, Cậu suy nghĩ nhiều rồi.’’

“Bây giờ tớ không thể suy nghĩ nhiều sao? Ai bảo bọn họ cho chúng ta đính hôn từ bé, ba tớ cũng để cho ta đi – ‘’ cũng bảo cậu ta theo đuổi Chử Duy Nhất, cậu có thể không vội sao? Lời Lý Mạo còn chưa dứt. Nghĩ hắn hiện tại đang là thanh niên tốt đẹp 26 tuổi, lại đã làm bà mối rồi. “Chử Duy Nhất, cậu nói với tớ rốt cuộc cậu thích dạng gì? Tớ tìm cho cậu.’’

Chử Duy Nhất thở dài một hơi, “Ở chỗ chú tớ sẽ nói cho. Cậu tìm bạn gái nhanh lên, chú ấy cũng sẽ không thúc giục cậu.’’

“Cậu quản tốt chính mình đi, nói về kỷ niệm ngày thành lập trường, cậu cũng không gặp được người thích hợp?’’

Chử Duy Nhất cười cười, “Không có.’’ Cô vẻ mặt đau khổ, “Lý Mạo, mấy ngày nữa tớ muốn đi Thượng Hải, muốn đi nửa tháng, cậu có thời gian qua đây giúp tớ chăm sóc cây của tớ, còn có cá nhỏ của tớ nữa.’’

“Cậu có thể tìm người bạn trai nhanh lên hay không, như thế cậu không có ở đây cũng có người giúp cậu giữ gìn đồ đạc của cậu.’’ Lý Mạo bất mãn oán trách, “Cậu qua đường chú ý an toàn, không nên nói chuyện với người xa lạ, cũng không nên ăn đồ của người lạ.’’

Cúp điện thoại, Chử Duy Nhất ngồi ở trên ghế salon hơi sửng sốt.

Bóng đêm an bình, cô nhắm mắt lại, ngày hôm nay một chút tâm tình viết bản thảo cũng không có.

Dù sao vẫn nên xuất hiện trong lúc không lưu tâm là tốt nhất. Chử Duy Nhất chưa từng nghĩ tới chuyện này, cô đã quen một mình rồi.

Có thể, giống như tên của cô, Nhất, một người cô đơn.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.