Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 40: Có thai




#15. Lưu vong… 

Nỗi bàng hoàng trước sự xuất hiện của người thịt khổng lồ hủy diệt nơi trú ẩn chưa vơi bớt, thì bè lũ zombie đã tràn tới không hề báo trước.

Lâm Mộc Sâm quát lên: “Đứa nào trực ca này đây hả!”

“Giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm!” – Lưu Nghiễn hô lớn – “Nhắm hướng Đông mà chạy! Tìm chỗ núp! Phòng thủ!!”

Cơn mưa đêm mịt mùng tăm tối, những tia chớp ngẫu nhiên xé toạc không trung chiếu sáng cả trăm dặm, vô vàn zombie lội mưa và bùn lầy tụ tập tới. Từng cái xác sống từ bốn phương tám hướng tự động tiến tới vây quanh nhà máy. Xunh quanh vang lên từng đợt thét gào inh tai, mưa giữa đêm đen giơ tay không thấy năm ngón, tiếng súng liên thanh nổ rát bên tai.

“Đừng chạy về nhà máy!!”

“Cứu tôi!!!!!!”

Trương Dân nói: “Nhóc cưng, con tránh sau lưng ba!”

Mông Phong nâng súng tiểu liên điên cuồng xả đạn như mưa, hét lớn: “Lưu Nghiễn đâu! Lưu Nghiễn em ở chỗ nào rồi!”

Những người có súng đều tự chiến đấu đơn lẻ, Trương Dân quát: “Tập hợp lại! Tránh để lạc đạn ngộ thương người khác!”

Loạt tiếng súng loạn xạ vang dồn, tiếng lựu đạn nổ ầm ầm trong đêm, ngọn lửa hừng hực vừa bốc lên lập tức bị trận mưa ồ ạt dập tắt, giữa đêm khuya không biết đã chết bao nhiêu người, khắp chốn đều là tiếng thét dài thê lương. Mông Phong chừng như tuyệt vọng thét lớn: “Lưu Nghiễn!!!! Mẹ kiếp rốt cuộc trốn xó nào!! Mau biến ra đây cho ông ngay!!!”

Bất thình lình sau lưng va phải một người, Lưu Nghiễn hô lên: “Đây đây! Quả lựu đạn giúp anh thoát thân mới nãy là nhờ em ném đấy nhá!”

Toàn thân Mông Phong như muốn xụi lơ, một tay ôm lấy Lưu Nghiễn, dùng sức day day trán cậu.

Trương Dân hoang mang kêu: “Giờ phải làm sao đây!”

Mông Phong hét: “Vừa đánh vừa rút! Để mọi người tập hợp lại đã!”

Lưu Nghiễn nhét đạn vào súng báo hiệu, một quả pháo sáng bay vút lên cao, zombie đã bớt đi rất nhiều.

Số người còn sống sót dần hướng về phía họ chạy tới, bọn họ nhích lùi từng chút từng chút một, gần đến bình minh sức mưa cũng giảm dần, cây cối, núi đồi chìm ngập trong bóng tối tĩnh mịch, cảnh vật mỗi lúc một rõ nét.

Mông Phong quan sát xung quanh, còn lại đúng mười bảy người, cả bọn đã thoát khỏi vòng vây của lũ zombie.

Lâm Mộc Sâm lao đao kiệt sức, Quyết Minh được bọc trong chiếc áo khoác rằn ri của Trương Dân, dầm trong mưa lạnh đến độ phát run từng hồi.

Ngoại trừ bốn người họ, chỉ còn sót lại mười ba người.

Ánh mắt của Lâm Mộc Sâm trống rỗng mà ngỡ ngàng, hoàn toàn không đoán biết trước, chỉ qua một đêm thôi, quốc gia nhỏ mà gã tốn công gầy dựng đã bị phá hủy triệt để.

“Bây giờ có thể truy cứu trách nhiệm được rồi.” – Lưu Nghiễn mỏi mệt tựa người lên một thân cây ven đường, xụi người trượt xuống.

Mông Phong cười khổ mà rằng: “Có ích gì đâu.”

Trương Dân hỏi: “Ai phụ trách tuần tra ban đêm?”

Lâm Mộc Sâm đáp: “Không có ở đây, chắc đã chết rồi.”

Lưu Nghiễn chợt hỏi: “Người khổng lồ kia, mọi người có thấy không?”

Mông Phong nói: “Thì sao?”

Lưu Nghiễn tiếp lời: “Thiết bị giám sát hồng ngoại khi phát hiện zombie có nhiệt độ cơ thể thấp hơn người thường sẽ báo nguy (tức là cơ thể zombie vẫn có nhiệt độ ^^), người khổng lồ kia được tổ hợp từ những cái xác zombie đã chết lần thứ hai, chúng nó đã không còn độ ấm, tựa như tảng đá và cây cối vậy, cho nên không vang lên tín hiệu báo nguy là phải rồi.”

Trương Dân: “Tóm lại nó là thứ quái gì vậy?”

Lưu Nghiễn cười khổ lắc đầu, đoạn cậu hỏi: “Bây giờ tính sao?”

Mười bảy người đồng loạt hướng ánh nhìn về phía Lâm Mộc Sâm.

Lâm Mộc Sâm quét mắt qua bọn đàn em một lượt, rồi nói: “Phải nghĩ cách rời khỏi chỗ này.”

“Chiến lược rút lui thế nào?” – Mông Phong thu cây súng máy lại, cúi đầu kiểm tra số đạn còn lại trên màn hình điện tử.

“Ga ra xe đã bị sập rồi.” – Trương Dân lên tiếng – “Đi kiểu gì?”

Lưu Nghiễn liền bảo: “Tôi cảm thấy vẫn còn người sống sót, mọi người có để ý không, lúc mới phát hiện lũ zombie cũng chẳng đông lắm.”

Mông Phong nheo mắt ngẫm nghĩ một lúc, đoạn gật đầu đồng tình.

“Đoán sơ sơ.” – Mông Phong nói – “Đợt trước chúng ta đến doanh trại, bên trong có gần một vạn con zombie, không thể nào chỉ còn số lượng ít như thế.”

Trương Dân thêm lời: “Chỉ có một trường hợp duy nhất, bọn chúng vẫn chưa tấn công toàn bộ, rạng sáng nay gặp phải chỉ là đợt đầu tiên, cũng gần như diệt sạch rồi, bây giờ còn kịp quay về xem xét, biết đâu chừng vẫn có người còn sống.”

Lâm Mộc Sâm bèn nói: “Vậy thì, các cậu trở về cứu người…”

Mọi người quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Mộc Sâm.

“Gồm những ai?” – Mông Phong lạnh nhạt thốt.

Lâm Mộc Sâm chỉ điểm từng người: “Cậu, cậu, và cậu, vậy đi, mang theo năm người trở lại, ai tự nguyện đi khám thính đâu, bước ra.”

Lưu Nghiễn thừa biết sẽ thế này, nhưng cũng hợp ý của cậu, cậu liền nháy mắt ra hiệu với Mông Phong.

Mông Phong hiểu ý, mở miệng rằng: “Không cần thêm năm người nào nữa, bọn tôi là đủ rồi.”

Lâm Mộc Sâm động viên: “Được, anh tin tưởng khả năng của các cậu, có thể cứu được thì cứu, ngó xem trong nhà máy còn gì sử dụng được không, anh mang theo người lên đường cao tốc tìm xe, khi nào tìm được sẽ quay lại đón các cậu.”

Mông Phong hỏi: “Trên đường cao tốc có xe sao?”

Lâm Mộc Sâm đáp: “Lúc mới chuyển đến nhà máy, anh phát hiện trên giao lộ đường cao tốc đậu ba chiếc container, mà chưa biết có xăng không, khi đó anh sai mấy đứa đi kiểm tra rồi, đều bình thường cả.”

Mông Phong gật đầu, Trương Dân nhìn sang Quyết Minh, rồi lại nhìn Lâm Mộc Sâm, Lưu Nghiễn lập tức thay anh ra quyết định: “Quyết Minh cũng theo chúng tôi đi.”

Trương Dân cõng Quyết Minh lên, anh đưa khẩu AK cho nhóc cầm. Mông Phong dùng một tay cặp khẩu súng máy, ngó hệt như người máy chiến đấu, tay còn lại nắm lấy Lưu Nghiễn, bốn người cùng tiến lên rìa quốc lộ, bước dài bước ngắn chậm rãi mà đi.

“Còn bao nhiêu phát?” – Trương Dân hỏi.

Mông Phong: “Bốn trăm sáu chục phát, số đạn đều ở trong nhà máy, khi về phải nạp vào.”

Trương Dân lại nói: “Vậy chúng ta đi luôn à? Không đợi họ hả? Nếu lỡ họ không đến thì tính sao?”

Mông Phong dò ý: “Lưu Nghiễn?”

Suốt dọc đường đi Lưu Nghiễn cũng không nói chuyện, mãi lúc này mới lấy lại tinh thần, lớ ngớ hỏi: “Sao?”

Nước từ trên dốc cao cuốn theo bùn đất trôi xuống, Mông Phong kéo cậu nhích sang mép đường để tránh bị trượt chân, rồi hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy? Chuyện người khổng lồ à?”

Lưu Nghiễn gật đầu, nói: “Lâm Mộc Sâm sẽ đi tìm chúng ta thôi, toàn bộ tài sản của gã vẫn còn trong nhà máy cơ mà.”

Quyết Minh hắt hơi một cái, nhóc cọ cọ nước mũi lên cổ Trương Dân.

Trương Dân lên tiếng: “Tôi phải về tìm hộp thuốc, loại bệnh vặt như cảm cúm nếu để phát sốt thì mệt đây.”

Cả bọn men theo đường quốc lộ đi suốt một tiếng, trên người Quyết Minh đắp chiếc áo khoác của Trương Dân, nhóc con mơ màng ngủ gà gật.

Lưu Nghiễn và Mông Phong tay nắm tay đứng trước đống đổ nát của nhà máy, trời đã sáng bảnh, mặt đất rải đầy xác zombie cháy đen, nhà xưởng bị lựu đạn oanh tạc thành đống hổ lốn, dãy ký túc xiêu xiêu vẹo vẹo.

Trương Dân thả Quyết Minh xuống, để cho nhóc đứng dưới hiên tránh mưa, sau đó anh đi xung quanh tuần tra một vòng, xác định chắc chắn không còn nguy hiểm nào.

“Có ai ở đây không?” – Lưu Nghiễn cao giọng hô.

Bất chợt tiếng súng đùng đoàng vang lên, Mông Phong nhắm sau lưng Lưu Nghiễn nổ súng, bắn một con zombie nát bem.

Lưu Nghiễn gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, đoạn sải bước vào bên trong.

Mông Phong : “Em đi đâu?”

Lưu Nghiễn nói: “Đi lấy đồ của em, anh không cần lên đâu.”

Mông Phong vẫn để trần nửa người trên lấm lem bùn đất, hắn đứng ở sân trong, một hồi sau, Lưu Nghiễn từ trên lầu ném xuống một chiếc áo khoác cho Mông Phong mặc vào, cậu gom sổ tay và thùng dụng cụ đi xuống lầu.

“Tôi ra bờ sông coi thử.” – Mông Phong bảo – “Trương Dân, anh trông chừng chỗ này nhé.”

Lưu Nghiễn cầm theo thùng dụng cụ vội vàng đi tới nhà bếp, bỗng chốc đứng sựng lại.

“Trời ơi…” – Hốc mắt cậu đỏ lên, sống mũi cay xè.

Thôi Tiểu Khôn bị một cây thép cắm xuyên qua ngực, mắt trợn trừng, cơ thể treo giữa không trung, từ phía đầu gối đổ xuống đã bị zombie gặm cắn nát bét.

Lưu Nghiễn gắng kìm nén những giọt nước mắt chực rơi, bước tới vuốt lại đôi mắt còn mở lớn của Thôi Tiểu Khôn.

Trương Dân hỏi: “Là bạn của cậu à?”

Lưu Nghiễn gật đầu: “Bạn cùng phòng, cùng nhau chạy nạn từ hồi đầu.”

Trương Dân thở dài.

Lưu nghiễn phân công: “Anh đi về phía Đông, tôi theo phía Tây tìm kiếm, năm phút nữa gặp nhau tại chỗ này.”

Trương Dân gật đầu đáp: “Được.”

Lưu Nghiễn đặt thùng dụng cụ bên chân Quyết Minh, dặn dò nhóc đừng chạy lung tung, rồi mới xoay người vòng qua đống đổ nát bắt đầu tìm kiếm người sống sót.

“Có ai không!!!!” – Lưu Nghiễn kêu lên.

Bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, Lưu Nghiễn gấp rút chạy về dãy nhà phía Nam, một con zombie đang áp vào trên cửa, vói tay vào trong phòng bếp cào cấu loạn xạ, bên trong vẳng ra tiếng mắng chửi của thím Vu: “Cút đi! Cút đi!!”

Lưu Nghiễn hô to: “Trốn về phía sau!!” – Dứt lời tức khắc nổ súng, một phát chỉ thiên, con zombie kia liền nhào đánh về phía cậu, Lưu Nghiễn cũng không tránh né, xả liên tiếp bốn phát súng, một phát cuối cùng bắn rớt đầu của nó, cái xác không đầu lảo đảo ngã sấp xuống trước mặt Lưu Nghiễn.

Lưu Nghiễn tiến tới đẩy cửa ra: “Thím Vu? Còn ai trong đó không? Giờ an toàn rồi, có thể đi ra hết.”

Bên trong lại truyền đến tiếng thét.

“Coi chừng!!!!!”

Lưu Nghiễn quay phắt lại, một con zombie núp sau hành lang bổ nhào vào cậu, cậu cấp tốc tựa lưng vào cửa bóp cò, trong thời khắc chớp nhoáng, từ trên lầu rớt xuống một cái tủ sắt, đánh rầm một tiếng, nện thẳng lên người con zombie.

Lưu Nghiễn lau lau mồ hôi, cầm súng dõi mắt lên cao, trên lầu ba lấp ló một cái chậu hoa khác.

Lưu Nghiễn vội quát: “Khoan—-!”

Quyết Minh ló đầu ra, dò hỏi: “Đã chết chưa?”

Lưu Nghiễn: “…”

“Con chạy lên trên làm gì vậy hả?” – Trương Dân nghe tiếng súng liền vội vàng lao tới, anh ngẩng đầu kêu lên.

“Tìm đồ.” – Quyết Minh đáp, nhóc con vừa tìm được đồ của mình nên định đi xuống.

Cửa phòng bếp hé mở, hiện ra thím Vu hùng hổ như gà mẹ bảo vệ con và hai cô gái đứng trốn ở trong – chính là Tạ Phong Hoa và Đinh Lan. Cùng với ba người đàn ông bị thương.

“Ra đây hết đi.” – Trương Dân nói, tiện thể bắn nát đầu con zombie bị đè dưới tủ quần áo, anh giang rộng hai tay đón Quyết Minh nhảy xuống, rồi ôm nhóc ngồi vào chỗ của mình.

Lưu Nghiễn hỏi: “Còn ai sống sót không?”

Trương Dân đáp: “Không, vật tư ở hai dãy nhà Nam và Bắc gần như còn nguyên, còn dãy phía Đông, nhà xưởng và ga ra đã bị phá hủy hết rồi. Đợi Mông Phong quay về tụ tập.”

Mông Phong dừng lại ở bờ sông rửa mặt, dòng nước từ đỉnh núi cuồn cuộn chảy xuôi, mang theo cành cây gãy, lá vụn trôi đi. Bỗng hắn dường như cảm nhận được điều gì, đột nhiên ngẩng đầu.

Giữa cánh đồng phía xa, có hai cái xác ướt đẫm, một cái xác đang nằm, cái xác còn lại trong tư thế quỳ.

Mông Phong chợt hô lên: “Ai đó?”

Mông Phong nhanh chóng mang theo khẩu súng máy, lội qua sông đến bờ bên kia.

Mây đen vần vũ, giữa đất trời hư ảo, Phương Tiểu Lôi lặng lẽ nằm giữa cánh đồng rộng lớn, mở to đôi mắt trống rỗng, một con zombie khác đè lên thân thể của cô, không hề nhúc nhích.

Mông Phong nhìn trân nghẹn lời: “Chị Phương Tiểu Lôi?!!”

Mông Phong cầm súng khẽ đẩy ra cái xác đang áp lên người cô, zombie lật ngửa người ra, đích thị là Tiêu Vũ đã bị gãy hai chân, một cây dao găm cắm vào đầu của anh ta.

Mà trên cổ, trên vai Phương Tiểu Lôi be bét máu, cô nằm đó không ngừng co giật từng hồi.

Đôi môi cô giật giật, vươn một tay ra, đặt vào bàn tay to lớn của Mông Phong hai chiếc nhẫn, rồi nắm lấy họng súng của hắn, run giọng thều thào.

“Nổ… nổ súng…”

Một tiếng súng đanh gọn vẳng xa.

Trong dãy ký túc xá, Trương Dân nâng súng bắn một phát đạn tín hiệu, dưới bầu trời xám xịt hiện ra từng tia sáng xanh lục chói mắt.

Quyết Minh đang ở bên cạnh uống thuốc, Lưu Nghiễn bèn hỏi: “Nhóc về lấy gì vậy?”

Quyết Minh móc trong áo khoác ra cho cậu xem – một chiếc huy chương, rồi một cái nắp chai (ai nhớ cái nắp chai trà xanh không ), và một tấm vải in hình biểu tượng game plants vs zombies.

Bên ngoài đậu lại bốn chiếc container, như Lưu Nghiễn dự đoán, Lâm Mộc Sâm đã quay trở về.

“Sao rồi?” – Lâm Mộc Sâm mang theo người bước xuống.

Lưu Nghiễn nói: “An toàn, các anh có thể chuyển đồ đạc rồi.”

“Chúng ta sẽ rút về hướng nào?” – Mông Phong mặc áo quân phục cũng không cài nút, cứ để phanh ngực, hắn hạ súng máy xuống, quay quay cánh tay nhức mỏi.

Lâm Mộc Sâm không đáp, hỏi ngược lại: “Chỗ này còn ai sống sót không?”

Lưu Nghiễn bèn đáp: “Tính thêm cả mấy người sau lưng anh nữa, cả thảy là hai mươi ba người.”

Lâm Mộc Sâm để cho đàn em đi vận chuyển đồ đạc, đi lòng vòng xem xét một lượt, rồi quay vào sân trong ngồi xuống chiếu, trải bản đồ ra.

“Phía đông có thành phố S, thành phố Z và tỉnh F.” – Lâm Mộc Sâm nói – “Nghe bảo là chỗ bùng nổ dịch zombie đầu tiên trên cả nước, chắc chắn các cậu không muốn về đó rồi.”

“Miễn đi.” – Mông Phong cáu kỉnh gắt.

Chả có ai mong muốn quay về đối mặt những thành phố địa ngục kia cả.

“Không đi những khu vực dịch bệnh trọng điểm.” – Trương Dân lên tiếng – “Tôi đề nghị đến phía Bắc.”

Lâm Mộc Sâm lại nói: “Đi lên đường cao tốc hướng Bắc là ra khỏi tỉnh, nửa tháng trước toàn bộ con đường tới đó đã bị phong tỏa, anh cũng vừa sai người đi xem xét tình hình, toàn là zombie.”

Mọi người đều trầm mặc.

Lâm Mộc Sâm tiếp: “Anh quyết định đi về phía Tây, băng qua dãy núi Nam Lĩnh thì rẽ hướng Tây Bắc.”

Mông Phong ngắt lời: “Nhưng cái đám sứt sẹo kia ào từ phía Tây tới.”

Lâm Mộc Sâm lý giải: “Bọn nó đi theo mé phía Đông, mục tiêu không phải chúng ta, hơn nữa đã rời khỏi rồi.”

Lưu Nghiễn trước sau vẫn chưa ý kiến, Trương Dân liền bảo: “Nếu đi về phía Tây, dọc đường nhất định đụng phải zombie.”

“Đi bất cứ hướng nào cũng có zombie thôi.” – Lâm Mộc Sâm nói – “Kiểu gì mà chẳng phải mạo hiểm?”

Lưu Nghiễn lúc này mới cất tiếng: “Tôi đồng ý đi về phía Tây Bắc, nếu có thể, tôi muốn đến doanh trại lính lấy lại một thứ.”

Mông Phong gật đầu, Lâm Mộc Sâm giao việc: “Chia sáu người một đội, cắt lượt canh giữ trên nóc container, mang theo cả súng, nếu có zombie nhảy ra chặn đường thì diệt gọn, chỉ cần có xe là đi được tất, bây giờ tất cả đi chuyển đồ, kể cả đàn bà con gái cũng thế! Đúng nửa tiếng sau xuất phát!”

Mọi người lập tức tản ra, sáu chiếc xe container nối đuôi nhau đậu dọc đường quốc lộ, họ khuân tất thảy những vật tư có thể sử dụng được lên xe, Lưu Nghiễn nhẩm tính sơ số xăng dự trữ, cũng đủ cho cả đoàn xe đi được gần năm ngàn cây số.

Đám đàn em ôm bột mì, gạo và đồ hộp bỏ lên xe, nhét vào sâu bên trong thùng container, thêm cả những thùng thuốc lá và dược phẩm, lúc này Lưu Nghiễn mới vỡ lẽ rằng Lâm Mộc Sâm tích trữ được nhiều đến vậy.

Nửa tiếng sau, đồ đạc đã chuyển ổn thỏa, một tay đàn em vô ý va phải thanh thép gãy nên bị trầy da, miệng vết thương lại chuyển sang màu tím đen.

Lâm Mộc Sâm không nói không rằng, xem như chưa phát hiện, vẫn để mặc cho tay đàn em kia làm việc bình thường, mãi đến lúc gần đi mới bảo cậu ta xuống xe, cầm ba bịch bánh quy và ba chai nước khoáng đặt ở ven đường, rồi gã phát lệnh: “Xuất phát thôi.”

Tay đàn em bị vứt bỏ ngơ ngác đứng đực giữa đường, nhìn theo đoàn container khởi hành, băng băng rời khỏi nhà máy hóa chất hoang tàn.

Một kẻ bủn xỉn như Lâm Mộc Sâm mà cũng lãng phí đồ ăn, có điều trước mặt nhiều người như vậy, tay đàn em kia luôn hăng hái tất tả vận chuyển đồ đạc, không cách nào nã một phát súng tiễn cậu ta đi chầu ông bà được, đành làm thế mới thỏa đáng.

Bốn người Mông Phong ngồi vào chiếc container sau cùng, trên đường ổ gà lổ chổ khiến chiếc xe khẽ xóc nảy.

Lưu Nghiễn hướng về cuối thùng xe hỏi vọng tới: “Nhà triết học, cô còn đó không?”

Tạ Phong Hoa nhỏ giọng an ủi Đinh Lan đang nức nở không thôi, cô vuốt nhẹ mái tóc rối, dõi mắt ra chỗ Lưu Nghiễn.

“Cậu nhà văn kia đâu?” – Lưu Nghiễn hỏi tiếp – “Bỗng dưng tôi muốn nghe kể chuyện, cậu ta còn sống không?”

Tạ Phong Hoa đáp: “Từ mười hôm trước đã rời đi rồi, trong hành lý của cậu ta có một tập thơ, một cái gối đầu. Suốt dọc đường đi bất cứ lúc nào cũng có thể ngả lưng nằm mơ mộng.”

Lưu Nghiễn nói: “Ừ, lần sau nếu có gặp được người nào biết kể chuyện, chắc nên mời người đó ở lại.”

Ngày 26 tháng 8 năm 2012,

Sau khi chúng tôi vừa ổn định chỗ ở thì gặp phải đợt tấn công đầu tiên của lũ zombie. Xuất hiện một con quái vật cực to chẳng ai hay biết chui ra từ xó nào, tôi và Mông Phong đều gọi nó là người thịt khổng lồ, mà Quyết Minh thì kêu zombie kia là “Quân đoàn tai họa”. Bởi vì nó, chúng tôi lại buộc phải bước lên cuộc hành trình lưu vong.

Tôi cần có một người chuyên về sinh học làm cố vấn, nhưng sư tỷ Phương đã chết rồi, người nhà của chị, thân thích, bạn bè tất thảy đều bỏ mạng trong cơn đại nạn này; có lẽ mong muốn gặp lại Tiêu Vũ là niềm tin duy nhất giúp chị tiếp tục sống sót. Mông Phong bảo rằng sư huynh Tiêu vẫn nhớ rõ chị, xem ra đây là kết cục mà chị cam lòng đón nhận.

Hy vọng kiếp sau cả hai người vẫn ở bên nhau.

Lũ zombie đã phá hủy nhà máy ở Dụ trấn, chúng tôi cùng với những người ít ỏi còn sót lại tiến về phía Tây Bắc, suốt dọc đường Trương Dân và Mông Phong dựng súng trên nóc container, diệt sạch từng nhóm nhỏ zombie ngẫu nhiên ló dạng ven đường.

Bọn chúng vượt núi lội sông, phần lớn đều tản mác ở ngoại ô, không đi lên quốc lộ, thật sự là cái may trong cái rủi.

Buổi chiều cùng ngày, tôi đến mé Tây Bắc của doanh trại khép kín thuộc quân khu Hoa Nam số 2, thu lại chiếc camera số 3 đã bỏ sót trong đợt hành động trước.

Hồi trước khi thiết kế máy giám thị hồng ngoại, Thôi Tiểu Khôn học bên tự động hóa đã thêm vào một con chip ắc quy tách biệt với máy, bây giờ Thôi Tiểu Khôn đã đi rồi, nhưng phát minh của cậu vẫn còn phát huy tác dụng, trong con chip này lưu lại những sự việc trong vòng năm tiếng sau khi chúng tôi rời khỏi doanh trại. Biết đâu có thể giúp chúng tôi hiểu rõ ngọn nguồn.

Mong rằng linh hồn Thôi Tiểu Khôn có thể yên nghỉ.

Mông Phong quay sang nói với Lưu Nghiễn đang cắm cúi viết nhật ký: “Chị Phương Tiểu Lôi trước khi chết có gửi cho anh một thứ, đưa cho em lưu lại làm kỷ niệm.”

Hắn vươn tay duỗi ra trước mặt Lưu Nghiễn, trong lòng bàn tay có hai chiếc nhẫn kim cương lấp lánh sáng.

Lưu Nghiễn lặng lẽ cầm lấy chiếc nhỏ hơn, rồi vùi chiếc nhẫn còn lại vào bàn tay Mông Phong.

.

.

.

End #15.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.