Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 35: Cậu bị thương nghiêm trọng




#12. Biến cố…

Mông Phong bước khỏi văn phòng, đẩy cửa nhìn xuống bên dưới, đó là một cầu thang khác, hắn lui về hành lang, khẽ khàng mở cửa sổ, nghiêng người ngóng xuống.

Tòa nhà hành chính và trung tâm huấn luyện có kho vũ khí cách nhau chừng trăm mét đi đường, ở giữa là một sân trống. Trăng lên lơ lửng giữa trời, Mông Phong nương theo ánh trăng có thể thấy rõ cảnh tượng dưới kia.

Mấy chục con zombie đang quanh quẩn vô mục đích trong sân.

Mông Phong nói: “Lưu Nghiễn, phía đối diện là kho vũ khí, có nhìn thấy bên trong được không?”

“Không thấy.” – Lưu Nghiễn đáp – “Sau khi đi vào các anh phải tự lực cánh sinh thôi, cứ cách năm phút em sẽ báo cáo tình hình bên ngoài.”

Trương Dân lên tiếng: “Ở dưới đó toàn là zombie, bọn tôi phải đi qua thế nào mới là vấn đề, đu dây khỉ chăng?”

Mông Phong quét mắt bên dưới, đề nghị: “Cứ xông thẳng qua nhé?”

Trương Dân ngoái đầu ra sau, đảo mắt qua đám đàn em, biểu tình mỗi người đều bất an hoảng hốt.

“Không thể xông bừa được.” – Trương Dân phủ quyết – “Lao ra đó dù muốn dù không cũng buộc phải nổ súng, cậu quên là dưới chân chúng ta còn có trăm con zombie hay sao, nếu chúng nghe được tiếng súng thể nào cũng kéo nhau ùa ra.”

Mông Phong hỏi: “Khẩu AK của anh còn mấy phát?”

Trương Dân móc từ túi vải ra một băng đạn tròn thay vào, đáp: “Đúng hai mươi viên.”

Mông Phong lại nói: “Lưu Nghiễn, chỗ này không còn chuyện của em nữa, chú ý theo dõi nơi khác đi.”

Trên sườn đồi cao, chỗ Lưu Nghiễn dừng chân.

Lưu Nghiễn quay đầu kiểm tra những màn hình khác, ánh mắt lướt qua Quyết Minh, thấy nhóc con đang cúi đầu ngắm ví tiền của mình.

“Gì vậy?” – Lưu Nghiễn chợt hỏi.

“Ảnh chụp.” – Quyết Minh vẫn không ngẩng đầu lên, đáp gọn.

Lưu Nghiễn tiếp: “Ba của nhóc à?”

Quyết Minh cho Lưu Nghiễn xem một chút, trong ảnh là một cậu trai quê mộc mạc, cao gầy ngăm đen, đang đứng trong tiệm chụp ảnh, phông nền là bầu trời và mặt biển hòa quyện một màu chẳng chút đặc sắc.

Lưu Nghiễn: “…”

Quyết Minh: “Dòm lúa ha.”

Lưu Nghiễn: “Đây là tự nhóc nói đó nha… anh không có nói gì hết à.”

Quyết Minh: “Lúa lúa nhưng đẹp trai. Gọi là anh Hai lúa, là ba nói vậy đó.”

Lưu Nghiễn cười muốn lộn ruột: “Ba nhóc chắc chắn muốn phi tang tấm ảnh này lắm đấy.”

“Ừa.” – Quyết Minh gật đầu, giấu tấm ảnh đi – “Khi đó ba còn chưa biết tôi.”

Lưu Nghiễn mỉm cười, thiệt hết biết, hoàn toàn không thể nhận ra Trương Dân bây giờ và cậu học trò thôn quê trong ảnh là cùng một người. Chắc là chụp ở quê trước khi đi lính.

Lưu Nghiễn bấm vào điều khiển của camera để nó xoay tròn, Quyết Minh nhìn lên màn hình nói: “Vướng rồi.”

Lưu Nghiễn đáp: “Ừm, tại đồ ngốc Mông Phong cả, không biết chọn góc cho tốt nữa.”

Bốn chiếc camera ghi lại khắp các ngóc ngách trong kho vũ khí, từ chỗ này có thể nhìn thấy trước kho vũ khí là một khu đất trống rộng lớn, cũng là đường rút quân khi bọn họ lấy đủ súng đạn. Nhưng cho dù camera xoay hết cỡ, vẫn còn một góc chết.

“Đại khái các anh cần bao lâu?” – Lưu nghiễn giữ micro hỏi.

Mông Phong đáp: “Chừng bảy phút.”

Trương Dân thì nói: “Không đến đâu, ba phút là đủ.”

Lưu Nghiễn thầm nhẩm tính trong đầu, sau đó bỏ headphone ra đeo vào cho Quyết Minh, để cho nhóc ngồi vào vị trí của mình, rồi nghiêng người trượt từ từ xuống núi. Cậu băng qua bụi cỏ cao tới thắt lưng, dọc theo tường vây chạy gấp một mạch, nhắm hướng móc cáp bên tường rào Mông Phong để lại lúc nãy, dùng cả tay lẫn chân leo lên, ổn định thân mình trên đầu tường, mới tiếp tục bò về phía camera số bốn.

“Cháu tên gì?” – Lão mập răng vàng đẩy cửa xe, cười hì hì bước xuống – “Bé ngoan, cháu có quan hệ gì với Lưu Nghiễn thế? Sao chú chưa thấy cháu bao giờ?”

Quyết Minh tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào lão mập răng vàng.

Lão mập đi tới chỗ Quyết Minh, một bên chân mày nhướn lên đầy gian giảo, Quyết Minh đứng dậy lùi ra sau từng bước, khóe mắt liếc qua Lưu Nghiễn đang lắc lư sắp trượt té trên bờ tường, không dám lên tiếng.

Lão mập dụ dỗ: “Ấy ấy, chớ sợ, Lưu Nghiễn làm gì với cháu hả? Nó giấu cháu trong phòng à? Lại đây nào, chú sẽ chăm sóc cho cháu, nghe lời chú nào…”

Lưu Nghiễn xoay camera xong, đang định leo xuống tường thì đột nhiên từ xa truyền tới tiếng rống to của lão mập.

Lão mập răng vàng kia ôm chầm lấy Quyết Minh, áp lên sau xe, lúc đó Quyết Minh vẫn chưa phản kháng, chỉ chong mắt dõi về Lưu Nghiễn đằng xa, đợi đến khi Lưu Nghiễn chuẩn bị nhảy xuống bờ tường, Quyết Minh mới dùng sức ngoặm một phát thật lực ngay trên vai lão mập.

Tiếng kêu gào đau đớn vang vọng trời đêm, nguyên bả vai lão mập toàn là máu, Quyết Minh nhanh chóng giật người lùi ra, trốn ở đuôi xe, lão mập lớn họng chửi tục dí theo, Quyết Minh liền chui tọt vào gầm xe.

Lão mập vừa văng tục luôn mồm vừa cúi người thò tay quơ quào, ngặt nỗi không thể chui lọt, tức điên lên đứng dậy chuyển sang mé trái chiếc xe, Quyết Minh không hé răng nhích ngay sang phải, lão mập quát mắng: “Thằng đĩ này…”

Bất thình linh bên huyệt thái dương bị dộng một đấm, đầu óc lão mập nhất thời nổ ầm một tiếng, trời đất đảo lộn, còn chưa kịp phản ứng đã bị túm tóc bật ngửa ra sau.

Lưu Nghiễn kéo tóc lão mập, nhảy vọt lên mui xe, túm đầu của lão, ngắm ngay ót mà đập mạnh lên xe.

Bốp một tiếng, lão mập xụi lơ.

Lưu Nghiễn thở dốc một lúc, bước về chỗ của mình, lạnh lùng ném một câu: “Khiến chết.”

Quyết Minh lụi cụi chui ra từ gầm xe, trong miệng đầy những máu.

“Lau sạch miệng nhóc đi.” – Lưu Nghiễn nói.

Quyết Minh gật đầu, lấy nước súc miệng, phun xuống đất.

Mông Phong hỏi vọng đến: “Ngoài đó có chuyện gì à? Sao thở gấp quá vậy?”

Lưu Nghiễn đáp: “Vận động giữa giờ thôi, bên ngoài kho vũ khí có hai mươi con zombie, anh tính sao đây?”

Mông Phong và Trương Dân mỗi người gác một khẩu AK lên bệ cửa sổ, Mông Phong nói: “Nhoáng cái là xong.” – Dứt lời thì gỡ tai nghe xuống.

“Tôi xử mười hai con ở phía Đông, còn anh xử…” – Mông Phong ngưng lời, bóp cò, phát súng nổ đoàng!

Trương Dân thản nhiên lắp đạn: “Đủ đạn không? Tôi nghi là càng lúc càng nhiều lên.” – Nói xong lập tức nổ súng, kỹ thuật bắn súng vô cùng chuẩn xác, chớp mắt đã bắn bể đầu một con zombie.

Mông Phong cũng nổ súng: “Không đâu, càng lúc càng ít đi.” – Một phát bắn trúng con zombie.

Trương Dân bóp cò, tiếng nổ vang liên thanh.

“Cậu đã kinh động đến bọn nó rồi.” – Trương Dân dời họng súng – “Lũ zombie bên dưới đang mò lên lầu.”

“Cứ giết tiếp.” – Mông Phong thuận miệng bảo – “Tôi đã có cách rồi.”

Trương Dân nheo đôi mắt, tập trung vào chỗ ngắm: “Cách gì?” – Dứt lời liền bóp cò, phát súng xuyên thẳng một lúc hai đầu zombie.

Lũ zombie bên ngoài kéo nhau về tòa nhà hành chính, còn đám ở dưới bắt đầu bò lên cầu thang.

Mông Phong phát lệnh: “Các cậu! Lập tức đi đóng chặt mấy cánh cửa ở hai bên hành lang!” – Liền sau đó lại bóp cò, một phát tiếp một phát, hai người đứng trước cửa sổ nả súng hơn mười phát, xử lý sạch sẽ bọn zombie ở cửa hông kho vũ khí.

Đột nhiên vang lên tiếng va đập rầm rầm, một tay đàn em điên cuồng thét to, zombie đã mò lên lầu ba, bắt đầu phá cửa.

Mây đen vắt ngang trời, che đi ánh trăng sáng rọi, bên ngoài bỗng chốc bị bóng tối vùi lấp.

“Không xong rồi.” – Mông Phong cau mày nói.

Trương Dân nheo mắt, nở một nụ cười rất bảnh: “Giao cho…”

“Tôi!” – Trương Dân nói khẽ, bóp mạnh cò súng.

Đoàng đoàng đoàng bốn phát súng nổ lớn , Mông Phong không khỏi reo lên, mỗi phát súng Trương Dân bắn ra liền nghiêng sang một góc rất nhỏ, khẩu AK kia xoay tròn linh hoạt bên cửa sổ, tựa hồ đã trở thành một phần thân thể của anh, hệt như một màn trình diễn nghệ thuật, tung ra bốn phát liền, bảy phát liền, mười phát liền, băng đạn hết sạch.

Sau mười phát súng liên hồi vỏ đạn văng đầy ra đất, không hề trượt lấy một phát nào!

Mông Phong phát lệnh: “Đi!”

Hắn vung tay ném móc câu lên cửa sổ, xoẹt một phát theo lầu ba trượt xuống dưới, Trương Dân cũng lên tiếng: “Đi mau!”

Mấy người trong đội trông theo mà bội phục sát đất, toàn bộ zombie đã bị dẫn dụ lên lầu ba tòa nhà hành chính, mọi người đều theo móc cáp nhảy xuống, lặng lẽ băng qua lối đi hẹp chừng trăm mét, Mông Phong dẫn đầu, Trương Dân đi sau bọc hậu, cùng chạy về hướng kho vũ khí.

Lưu Nghiễn nín thở căng mắt nhìn chằm chặp màn hình, một hàng vật thể hình người màu đỏ cam guồng chân chạy băng băng, trong khi ở tòa nhà hành chính, sân thể thao, khắp chốn đều là lũ zombie nhung nhúc, đang hướng về tiếng súng vang ào tới.

Trương Dân chợt dừng lại, đổi sang khẩu súng lục, một vệt pháo sáng được bắn lên giữa không trung, chiếu sáng cảnh vật trong bán kính một cây số.

Mông Phong: “Tất cả chạy đến lối vào bên hông! Mau lên!”

“Đụng phải khóa chống đạn rồi!!” – Trương Dân khẩn trương – “Phá không được!”

Lưu Nghiễn liền hướng vào micro nhắc nhở: “Tôi có bỏ mấy bình nước cường toan(1) mà chị Phương Tiểu Lôi mới chế vào ba lô của anh đó! Lấy nhanh đi!!”

(1) Nước cường toan: là hỗn hợp của axit nitric đậm đặc và axit clohidric đậm đặc theo tỷ lệ 1HNO3 : 3 HCl, có thể hòa tan vàng và bạch kim. (Dung dịch này có học ở cấp 3 D)

“Cậu cẩn thận thật đấy, Lưu Nghiễn!” – Trương Dân cười nói, đoạn lập tức lục tìm được một cái bình, rồi cúi người đổ vào ổ khóa chờ nó tan chảy. Còn mấy người Mông Phong thì dàn thành vòng phòng ngự vây quanh cửa.

Lưu Nghiễn liên tục nói: “Bây giờ bọn zombie còn chưa chú ý tới các anh nên số lượng xung quanh vẫn còn ít. Bên trái anh có một con kìa Trương Dân, cẩn thận!”

Mông Phong hô lên: “Đừng nổ súng!” – Trong chớp mắt đã xoay người vung dao găm lên, đâm xuyên đầu một con zombie vừa chui ra từ bụi hoa.

Lưu Nghiễn tiếp tục: “Bên phải hướng năm giờ có sáu con zombie đang mò tới! Mông Phong! Trong góc kìa, rời khỏi đó mau!”

Zombie từ sau góc khuất nhào ra, cào ngay vào lưng của một tay đàn em đang ôm súng, tức khắc vang lên tiếng thét đau đớn của người kia, năm sáu người vội xông lên kéo cậu ta lại, Mông Phong lúc này quyết đoán nổ súng, Lưu Nghiễn nghĩ bụng hỏng bét rồi, gấp gáp: “Mỗi lúc một nhiều thêm, vẫn chưa vào được sao?!”

“Mở ra rồi!” – Trương Dân kêu lên – “Mau vào đi!!”

Thời khắc tay đàn em kia vừa bị thương, giống như một hồi chuông báo động vang vọng khắp quân doanh, toàn bộ lũ zombie xoay người, theo bản năng xông thẳng về phía bọn họ. Mông Phong và Trương Dân trấn thủ ngoài cửa, điên cuồng xả súng, từng phát bắn toác đầu bọn zombie đang ào lên, đám đàn em cuống quýt trốn vào kho vũ khí, Mông Phong bắn yểm trợ, Trương Dân chặn cửa, từ trong ba lô móc ra một ổ khóa bằng sắt, móc vào bên hông cửa bóp cạch một tiếng, khóa chặt lại.

Lũ zombie ào tới đập phá cánh cửa, đám người Mông Phong đều tiến vào kho vũ khí nên tạm thời an toàn.

Lưu Nghiễn thở phào một hơi.

“Hiện tại tất cả zombie đều tập trung ngoài cửa, sau khi các anh lấy được vũ khí có thể dùng cách dương Đông kích Tây thêm một lần.” – Lưu Nghiễn hỏi dồn – “Nghe được không? Mông Phong? Tình huống bên trong ra sao hả?”

“Nghe rồi.” – Mông Phong ấn tai nghe, tay còn lại ghì chặt súng, thanh âm bình tĩnh tản mác trong kho vũ khí trống trải u tối – “Chỗ này hoàn toàn phong bế, chắc là không có zombie.”

“Đề cao cảnh giác.” – Lưu Nghiễn mệt mỏi bảo – “Em sẽ giám thị hướng đi bên ngoài cho các anh, cho ngụm nước với.”

Quyết Minh liền đưa bình nước cho cậu, Lưu Nghiễn hỏi: “Lão mập chưa tỉnh nữa à?”

Quyết Minh ló người nhìn ra, rồi lắc lắc đầu.

Lưu Nghiễn nếm thấy mùi máu tươi trong bình nước, đoán là vừa nãy Quyết Minh dùng để súc miệng, cậu vừa nghĩ tới chuyện trong nước có máu của lão mập là đã cảm thấy dờn dợn trong họng.

Quyết Minh: “Anh vậy mà cũng biết đánh nhau cơ đấy.”

Lưu Nghiễn: “Biết chút thôi, chưa bằng nổi một bàn tay của ba nhóc và Mông Phong đâu.” – Nói xong thì vặn lại nắp bình, cậu bất chợt dừng động tác, hỏi: “Trong miệng nhóc còn dính máu không?”

Quyết Minh lắc đầu, chợt vành tai Lưu Nghiễn khẽ giật, Quyết Minh cũng nghe thấy động, bỗng nhiên nói: “Có người tới.”

Lưu Nghiễn vội ra hiệu đừng lên tiếng, cậu chụp lấy cái nỏ đơn giản ở trên mui xe, chỉa chỉa vào chỗ ngồi ý bảo Quyết Minh ngồi tại chỗ, còn cậu thì lách mình lẻn ra đuôi xe.

Có ba con zombie chui ra từ rừng cây, trên người mặc quần áo của nông dân ở thị trấn lân cận, thời tiết nóng bức mấy ngày liền khiến thân thể chúng đã hư thối gần nửa, lắc la lắc lư mò tới chỗ hạ trại tạm thời của bọn Lưu Nghiễn.

Cùng lúc đó, trong kho vũ khí:

Ngón tay Trương Dân lần lên một công tắc, toàn bộ lối vào và hành lang trong đều sáng lên, bóng đèn vàng chiếu sáng hết thảy không gian trong kho vũ khí.

Trương Dân giải thích: “Có bình ắc quy riêng để cung cấp cho hệ thống điện, phòng ngừa bị đánh bom khi cắt điện.”

Phần trên mình muốn xen vào một tí: mạng lưới điện cho quân đội (và bệnh viện) luôn phải đảm bảo không bị cắt điện, tránh gián đoạn sự làm việc của các thiết bị theo dõi quân sự và phòng không, quân đội luôn có đường dây điện riêng tách biệt với dây điện cho các công trình bình thường, và luôn có nguồn điện dự phòng.

Mông Phong phát lệnh: “Được rồi, mọi người gom hết số súng ống đi.”

Mông Phong kéo đầu mút micro: “Lưu Nghiễn, nghe rõ không? Tình hình ngoài kia sao rồi? Kho vũ khí được xây dưới tầng hầm, gồm có hai tầng, có lẽ chúng ta phải đổi một lối thoát rộng hơn, nêu rõ hướng đi từ cửa chính kho vũ khí và lối thoát hiểm ở phía Tây đi.”

Quyết Minh cất tiếng: “Ngay bên ngoài cửa chính… có zombie.”

“Quyết Minh?!!” – Mông Phong và Trương Dân đồng thanh hét lên.

Trương Dân: “Sao con lại ở đây hả?!”

Mông Phong: “Lưu Nghiễn đâu?! Lưu nghiễn đang ở chỗ nào!! Đã xảy ra chuyện gì rồi?!!”

Chỗ hạ trại:

Quyết Minh: “A… anh ấy đang…”

Lưu Nghiễn núp sau đuôi xe, làm một động tác nới lưng quần, đồng thời giương nỏ nhắm vào con zombie đang chậm chạp đi tới.

Quyết Minh tiếp: “Đang đi tiểu. Kỳ ghê, bọn zombie này sao mà… nhiều quá.”

Mông Phong hỏi dồn: “Có bao nhiêu con? Ở hướng nào?”

Quyết Minh đếm: “Một, hai, ba, bốn…”

Mông Phong: “…”

Trương Dân: “…”

Mông Phong tức khí quát: “Lưu Nghiễn đâu rồi! Còn chưa xả nước xong nữa à!!”

Quyết Minh: “Có một con chạy sang bên kia, lại có hai con khác tới, mới nãy đếm tới đâu rồi ta?”

Một con zombie lảo đảo tiếp cận Quyết Minh, vút một tiếng, chiếc nĩa như mũi tên lao bắn khỏi nỏ, tức khắc xuyên thẳng qua đầu con zombie kia, chùm máu hư thối sền sệt phụt ra, văng vãi đầy cần cổ của Quyết Minh.

Quyết Minh còn đương tiếp tục: “…Bảy, tám…” – Vừa lẩm nhẩm đếm vừa sờ sờ lên cổ, bàn tay dính đầy cả máu, nhóc nhìn phớt qua bàn tay của mình, sẵn tiện chùi lên chiếc quần dài đang mặc trên người.

“Tổng cộng có mười chín con.” – Quyết Minh báo cáo – “Lại tới thêm một nùi nữa.”

Đột nhiên sau lưng Mông Phong vang lên một tiếng thét dài, Quyết Minh nghe thấy, cảm giác không phải là giọng của Trương Dân, bèn hỏi: “Ba ơi?”

Tiếng súng nổ rát kịch liệt, Mông Phong và Trương Dân mỗi người đồng thời vác lên một cây súng trường bắn liên thanh vài phát, khiến con zombie núp sau giá vũ khí nát bem như cái sàng lỗ chỗ.

“Đằng kia cũng có!!” – Mông Phong hét lớn.

Tiếng súng vang không ngớt, Trương Dân nghiêng người bật nhảy, vóc dáng thon dài lướt ngang qua sàn nhà, khẩu súng trong tay chỉa thẳng về giá vũ khí bắn phá liên hồi, vật nặng rơi xuống đất đánh rầm, mắt cá chân của zombie bị bắn nát, nó ngã xoài ra đất. Trương Dân bồi thêm một phát, nổ toác đầu của nó.

Bốn phía rơi vào tĩnh lặng, Mông Phong áp lưng vào vách tường từ từ di chuyển qua lại, cuối cùng mới thu súng: “An toàn rồi.”

“An toàn.” – Trương Dân điệu nghệ dùng ngón tay xoay khẩu súng một vòng rồi thu về, cười bảo: “Ba là cây đậu súng máy mà (2), cực mạnh đó nha, con đừng sợ.”

Quyết Minh thắc mắc: “Dạ, vậy ảnh là gì?”

Trương Dân đáp: “Mông Phong ấy à, giống quả bí mặt xụ (3).”

(2), (3) Cây đậu súng máy, bí mặt xụ: ai chơi “Plant vs zombie” thì chẳng lạ lẫm gì mấy cây đậu biết bắn súng và quả bí bự biết nhảy này nữa ha, dành cho ai chưa biết ^^: plants vs zombie 

Mông Phong mặt lạnh te cắt ngang: “Đừng có giỡn nữa, Lưu Nghiễn đâu?”

Trong thoáng chốc, Lưu Nghiễn kéo căng dây nỏ sắt, lại cầm nỏ nhắm bắn, giải quyết sạch sẽ ba con zombie, đánh lăn chúng xuống dưới núi, sau đó cậu ngồi về vị trí, đeo lại micro, thấp giọng: “Mông Phong, em vừa phát hiện một chuyện.”

Mông Phong hỏi: “Chuyện gì?”

Lưu Nghiễn lại nói: “Người bên anh có ai bị thương không?”

Mông Phong quét mắt nhìn qua, có hai tay đàn em bị thương, một đứa bị thương trên bả vai, một đứa thì bị ở đùi, còn chưa trúng chỗ trí mạng, dưới ngọn đèn vàng vọt không nhìn ra sắc mặt thế nào. Bốn con zombie bị bắn tả tơi nằm lăn lốc giữa đất, đều mặc quân phục rằn ri dã chiến, chắc hẳn khi dịch zombie bùng nổ thì họ đã trốn vào kho vũ khí để chống cự cầm hơi.

Mấy tay đàn em bị cào phải kiểu gì cũng không còn cơ sống sót, nhưng Mông Phong không định xử bọn họ tại chỗ, đều do Lâm Mộc Sâm khăng khăng cho người đi theo, cuối cùng lại để hắn phải thu dọn mớ hỗn loạn này.

Mông Phong đáp: “Em đừng quản bên này.”

Lưu Nghiễn giải thích: “Em biết vì sao bọn zombie rất mẫn cảm với người sống. Thính giác và thị giác của chúng kém hơn người thường rất nhiều, nhưng khứu giác đối với mùi máu lại thính vô cùng. Mới nãy em phát hiện ba con… mà thôi quên đi, đã giải quyết xong rồi.”

Mông Phong vừa nghe Lưu Nghiễn nói vừa thúc giục mấy tay đàn em làm việc, Lưu Nghiễn tiếp lời: “Nếu các anh có người bị thương, không chừng sẽ dụ đến rất nhiều zombie. Tất thảy bọn zombie trong doanh trại sẽ ồ ạt xúm đến kho vũ khí đấy.”

Mông Phong và Trương Dân đồng thời dừng lại động tác, tầm mắt hướng đến chỗ hai tay đàn em bị thương, miệng vết thương của họ còn chưa khép miệng, máu từ đó liên tục nhỏ giọt lỏng tỏng.

“Cửa hông bị chặn.”

“Cửa chính cũng bị chặn nốt.”

Thanh âm của Lưu Nghiễn thấp thỏm không yên, cậu đứng lên, rời mắt khỏi màn hình giám thị, dõi về doanh trại nơi chân núi phía xa.

Rạng sáng 4h50, ngày 22 tháng 8 năm 2012, thời khắc tăm tối nhất trước bình minh.

Lưu Nghiễn cầm súng báo hiệu chậm rãi nả một phát, ngọn pháo sáng xanh biếc lao vút giữa không trung, bay thẳng về mặt phía Đông của kho vũ khí dưới quân doanh.

Đầu người chen chúc đông nghìn nghịt, hơn vạn con zombie vây kín mít từ trong ra ngoài công trình kiến trúc cao hai tầng.

Pháo sáng lọt thỏm giữa biển zombie đen đặc, rồi tắt ngóm.

Mười tay đàn em hai người một thùng, khuân theo năm thùng lớn đi về cửa chính, ngoài cửa vang lên thanh âm dồn dập hết đợt này tới đợt khác, phá cửa, gõ cửa, húc đánh, cửa sắt dày được đúc từ thép bị ép đến độ móp vào trong, bọn zombie bên ngoài bất mãn gào rống như triều dâng, vang dội từng hồi.

Mông Phong hỏi: “Bao nhiêu con?”

Lưu Nghiễn đáp: “Nhắm chừng khoảng một vạn con, vây kín từ kho vũ khí kéo ra tận sân thể thao.”

Mông Phong cúi đầu thử điều chỉnh một khẩu Gatling(4), hắn gác khẩu súc ngang cánh tay, tùy ý mà rằng: “Được rồi, em cảm thấy anh có thể phá vòng vây được không?”

(4) Gatling: có mô hình tỉ lệ 1:1 thôi, xài tạm he ^^~

Ảnh

Là loại súng máy có sáu nòng xoay với tốc độ bắn cao (trên 3000 viên/ phút) và sức công phá mạnh.

Thông tin chi tiết: đây

Lưu Nghiễn liền rằng: “Không mấy khả năng. Anh đã mua bảo hiểm cho mình chưa đấy?”

Mông Phong chỉ nói: “Nếu anh còn sống trở về thì em tính sao?”

Trương Dân và Mông Phong mỗi người vác lên một khẩu Gatling nặng trịch, trên người còn quấn đầy băng đạn.

Lưu Nghiễn bèn đáp: “Chúc các anh may mắn, em và Quyết Minh sẽ chờ mọi người trở về.”

Mông Phong ra hiệu cho Trương Dân, Trương Dân cười cười hiểu ý, một phát súng nổ ầm, viên đạn bay thẳng vào mép tường sát cửa thoát hiểm của kho vũ khí, công tắc báo động bị bắn tan nát!

Khoảnh khắc tiếng còi báo động réo dài khắp kho vũ khí, cánh cửa thép chậm rãi hé mở, Mông Phong thét to, đồng thời sải bước chạy dồn, hai khẩu súng máy đì đoàng đinh tai nhức óc, đạn hướng thẳng ra ngoài bắn quét xối xả!

Hai người tiến dần ra ngoài kho vũ khí, tiếng súng điên cuồng quanh quẩn giữa trời đêm, trái tim Lưu Nghiễn như muốn nhảy tọt lên cổ họng, dưới tiếng súng nổ rát và mưa đạn đầy trời đã không còn cách nào cất tiếng nói chuyện được nữa.

Lưu Nghiễn lại nhét vào súng một viên đạn tín hiệu màu tím, ánh lửa khói soi rọi cả bầu trời đêm, chiếu sáng vào Trương Dân và Mông Phong đang dựa lưng vào nhau ở bên dưới, vừa từ từ bước đi vừa liên tục bắn phá, hai bên đường rải chồng chất những cái xác nát đầu, cánh tay cẳng chân theo nhịp bắn bay múa điên loạn.

Mấy tay đàn em khuân thùng bám đuổi, đạn vừa hết, Trương Dân bỏ súng máy, lấy ra hai khẩu súng nòng nhỏ. Đoàng! Đoàng! Đoàng! Anh bắt đầu bắn tỉa!

“Các anh sắp đột phá vòng vây rồi! Đi về sân thể thao phía Tây! Chỗ đó có ít zombie nhất!” – Lưu Nghiễn gào lớn.

Mông Phong buông luôn khẩu Gatling, quát lên: “Bắt đầu chạy!!” – Dứt lời thì xoay người lăn một vòng, tung ra một quả lựu đạn.

Tiếng nổ ầm vang, sóng xung kích như thể hất tung cả bọn, Mông Phong đứng đầu trân mình chịu trận, lúc khom người bị một mảnh đạn cắt qua bên mặt xước một vết, Trương Dân thét lớn: “Mau đi!!”

Lũ zombie ồ ạt xông tới, mọi người nhắm về mé Đông của sân thể thao chạy vắt giò lên cổ, khoảng cách một ngàn mét rất ngắn, nhưng khi mười hai người phải vác theo năm thùng vũ khí chạy trối chết mà sau lưng còn có cả vạn con zombie dí sát nút, Mông Phong tưởng như không còn đoạn đường nào dài hơn thế nữa.

Trương Dân tiếp tục hô lớn: “Mau lên! Mọi người nhằm phía đạn tín hiệu mà chạy tới!!”

Mông Phong cầm hai quả mìn đĩa(5), vung tay ném ra, cạnh sắc lẻm của mìn đĩa chém đứt cổ của một con zombie đang điên cuồng nhào tới, rồi găm cứng vào cột xà đơn, không ngừng “tích – tích – tích” chớp sáng đỏ.

(5) Mìn đĩa: nôm na hiểu là mìn có vỏ được gắn vào một cái đĩa thép^^’

Lưu Nghiễn và Mông Phong đồng thời chỉa lên trời nả súng báo hiệu, pháo sáng màu đỏ và xanh biếc tạo nên quầng sáng chói mắt bay lên giao nhau giữa trời đêm, rốt cuộc cũng dần tiếp cận được tường rào, Trương Dân ném dây cáp móc câu ra, mọi người hì hục khuân thùng đến bên chân tường.

Trương Dân lại quát lên: “Năm người các cậu leo lên trước đi, rồi móc thùng treo lên!!”

Zombie như sóng triều lấp đầy cả sân huấn luyện, quả mìn đĩa Mông Phong vừa ném khi chạy trốn bắt nổ, ầm ầm quét tung lũ zombie lên trời, khắp chốn đều là thi thể bay tứ tung, thùng vũ khí được vận chuyển dần lên đầu tường.

Làn sóng zombie cuối cùng vừa tiếp cận, Mông Phong phụ trách cản hậu giương cao súng, bỗng nhiên hắn phát hiện một gương mặt hơi chút quen thuộc.

Hắn có cảm giác như đã thấy qua con zombie kia ở đâu đó, nó nâng lên bàn tay hư thối đen bẩn, trên tay còn mang một chiếc nhẫn kim cương.

Tiêu Vũ? Rốt cuộc Mông Phong cũng nhớ ra, bọn họ đã theo quân đội đến chỗ này tị nạn, có không ít zombie trước mắt khoác lên người quần áo sinh viên, chẳng lẽ… chẳng lẽ phải… giết nó?!

“Đừng mất tập trung!” – Trương Dân hô lên.

Mông Phong phản ứng chóng vánh, nổ súng!

Hai phát bắn ra trúng ngay hai chân Tiêu Vũ, con zombie kia loạng choạng hơn mười bước nữa mới đổ gục xuống, lại tiếp tục dùng khuỷu tay chống đất mà lết tới.

“Đón này!” – Trương Dân hét, từ trên đầu tường ném xuống một thứ. Mông Phong chụp lấy tên lửa mini đặt lên vai, loay hoay tìm vòng ngắm bắn.

“Ông đây ghét nhất là phải học sử dụng vũ khí tân tiến…” – Mông Phong bất mãn làu bàu, tay thì mò mẫm bừa trên thân tên lửa, cuối cùng mới tìm được chốt sáng.

Màn hình hồng quang hiện lên, phát ra tiếng vang của vòng ngắm cấp tốc điện tử, Mông Phong lại lần mò lựa chọn tọa độ, sau rốt bấm nút, một quả tên lửa mini gầm rít phóng đi, đâm trúng thanh sườn của két nước trên cao.

“Bồi thêm một quả nữa!” – Trương Dân cao giọng cười bảo, anh quỳ một gối trên đỉnh tường, phóng ra một quả tên lửa khác, két nước ầm ầm nghiêng ngả bổ nhào xuống, nện thẳng xuống bầy zombie ở phía dưới, nước tràn như lũ cuốn.

Mông Phong cất tiếng: “Chuyển xong hết chưa?”

Mông Phong trèo lên đầu tường, đứng vững trên đó dóng mắt xuống phía dưới xa xa, bên ngoài tường rào, mọi người đều đã muốn kiệt sức, nằm sóng xoài thở hồng hộc không ngớt.

Trương Dân cười nói: “Mới nãy đáng lẽ phải bắn sập kho vũ khí, nếu không chừng lần sau tay họ Lâm lại bảo anh em ta đi nữa.”

Mông Phong bảo: “Tường xung quanh đó cũng bị đánh sập theo luôn ấy chứ, rất nguy hiểm.”

Lưu Nghiễn chạy vội vài bước rồi dừng lại ở sườn núi, còn Quyết Minh vẫn cắm đầu lao thẳng một mạch xuống dưới, bổ nhào vào người Trương Dân đương be bét máu, rồi cứ thế vùi mặt vào lồng ngực anh.

Mông Phong có chút mong đợi trông về Lưu Nghiễn đứng đằng xa kia, hắn cho rằng cậu cũng sẽ thể hiện đôi tí gọi là.

Ấy vậy mà Lưu Nghiễn lại vờ như không, thản nhiên xoay người: “Nhớ gom cả camera về nữa đấy, vật tư đang khan hiếm mà, bye ~” – Dứt lời thì tự mình quay trở về xe Jeep.

Mông Phong thiệt muốn chửi thề, đành miễn cưỡng trèo lại lên tường nhổ camera xuống.

Ba chiếc Jeep thư thả xuống núi, một chiếc chứa đầy người bị thương, để cho Mông Phong lái xe, lão mập răng vàng vừa ăn mấy cú trời giáng của Lưu Nghiễn đang còn chết ngất, bị ném ở dãy ghế sau.

Một chiếc khác toàn những người chưa bị thương, Lưu Nghiễn lái xe mang Quyết Minh theo, sau xe chở đầy thiết bị dụng cụ.

Còn chiếc cuối cùng thì chất đầy vũ khí, Trương Dân lái xe áp tải. Tuy có người bị thương, nhưng không một ai mở miệng hỏi phải xử lý thế nào.

Mông Phong trông ra sắc trời hưng hửng sáng, trong lòng hắn hiểu rõ, tuyệt đối không thể ném họ lại chỗ này hoặc thẳng tay bắn chết.

Nếu chuyện như vậy bày ra trước mắt những người có mặt hôm nay, lỡ đâu đến khi lũ zombie bao vây, chỉ cần có ai bị cắn thì người đó sẽ buông xuôi thôi không chống cự nữa, đến cơ hội sống sót cũng chẳng chịu nắm bắt, lấy chi đến việc đoàn kết chiến đấu? Có khi vừa xông trận lại phản chiến, hùa theo lũ zombie đối phó người một nhà. Liệu có ai tự nguyện hy sinh thân mình bảo vệ cho chiến hữu, đến khi thoát hiểm rồi lại ăn một súng banh óc chứ?

Mông Phong càng không mong muốn bản thân mình hoặc Lưu Nghiễn, một ngày nào đó bất thình lình bị trúng đạn từ sau lưng.

Lưu Nghiễn cầm bộ đàm hỏi: “Sao chỉ còn ba cái máy giám sát?”

Mông Phong đáp: “Có một cái bị hư rồi, kẹt vào lưới sắt, em đã đụng chạm gì đến nó à?”

Chiếc camera cuối cùng đó nghiêng nghiêng hướng về trung ương doanh trại, đèn tín hiệu màu đỏ không ngừng chớp lóe.

Mặt Trời lấp ló vươn vai, bầy zombie mất mục tiêu tấn công, lại bắt đầu lượn lờ tản mát xung quanh, một vệt sáng lờ mờ phủ kín đường chân trời.

Trong trung tâm doanh trại, vừa rồi sau đợt bắn phá và ném mìn của Mông Phong đã tàn sát lũ zombie, trong đống thi thể chồng chất đó bất chợt lóe ra một tia sáng màu xanh lam khác thường.

.

.

.

End #12.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.