Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 1: Chạm mặt




Thanh âm Tiêu Lạc Ngọc tựa như diêm vương kêu gọi, khiến Phượng Nhan cả người ngây dại. Nàng cố nén sợ hãi nói “Ngươi ở đâu? Vì cái gì không xuất hiện?”

“Phượng tiên tử đã mời, Tiêu mỗ sao có thể không xuất hiện chứ.” Tiêu Lạc Ngọc thanh âm từ xa tới gần, Phượng Nhan phát hiện, nguyên bản không có một bóng người, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người.

“Tiên tử, đã lâu không gặp.” Tiêu Lạc Ngọc cười nói.

Phượng Nhan cường ngạnh tự trấn định, rồi sau đó chậm rãi nói “Tiêu bảo chủ… lâu không gặp.”

Tiêu Lạc Ngọc cười nói “Nhờ phúc, coi như vẫn tốt. Chính là tiên tử xuất hiện ở đây, là muốn rời khỏi kinh thành sao?”

Vừa rồi chứng kiến khinh công xuất quỷ nhập thần của Tiêu Lạc Ngọc, Phượng Nhan đã không ôm quyết định chính diện xung đột, huống chi không biết còn có những người khác mai phục hay không.

“Hôm nay chỉ có một mình Tiêu mỗ, cũng không mang theo những người khác.” Tiêu Lạc Ngọc thản nhiên nói. Trong lòng hắn cũng cảm khái hàng vạn hàng ngàn lần, hôm nay chính là ngày cuối cùng cùng Phượng Nhan kết thúc.

Nữ nhân này là người hắn đã từng yêu nhiều năm, cũng là người thương tổn hắn sâu nhất.

Phượng Nhan trong mắt hiện lên một tia sáng, nếu như Tiêu Lạc Ngọc mang theo Hoa Diệc Khê tới, nàng tuyệt đối không có đường sống, nhưng Tiêu Lạc Ngọc một mình đến, vậy rất nhiều biến chuyển.

“Không biết Tiêu bảo chủ có chỉ giáo gì?” Phượng Nhan nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc, ôn nhu nói.

Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên cười nói “Tiêu mỗ đến nay có một chuyện không rõ, hy vọng tiên tử giải đáp.”

Phượng Nhan nói “Tiêu bảo chủ mời cứ nói.” Trong lòng thì tự hỏi Tiêu Lạc Ngọc sẽ hỏi vấn đề gì, tính toán phải như thế nào trả lời.

“Hàn vương thất bại, tiên tử chẳng lẽ cứ như vậy vứt bỏ chủ cũ, rời bỏ Hàn vương?”

“Hàn vương là kẻ bạc tình bạc nghĩa, với hiểu biết của ta với hắn, hơn phân nửa là muốn lợi dụng chúng ta trên đường thay hắn ngăn cản truy binh, cho dù chạy tới trời, cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục qua cầu rút ván.” Phượng Nhan nói.

“Vậy lúc trước tiên tử tại sao lại đầu nhập dưới trướng Hàn vương, nếu như ta đoán không sai, tiên tử hẳn đã từ lâu là người của Hàn vương.”

Phượng Nhan do dự một chút, chậm rãi cân nhắc dùng từ. “Lúc ấy Phượng Tiên các sáng lập hắn cho rất nhiều chỗ dựa, hơn nữa lại là Hoàng thân, vốn hy vọng Hàn vương có thể làm chỗ dựa, không nghĩ tới hắn sẽ kéo ta xuống nước, chờ khi phát hiện đã không cách nào quay đầu lại.”

Phượng Nhan nhíu mày, khóe mắt cũng rỉ ra vài giọt nước mắt. Một bộ hoa lê đẫm mưa, hẳn toàn bộ nam nhân nhìn thấy, đều sẽ có một loại xúc động muốn bảo hộ.

“Hàn vương gạt ta ăn độc dược, ta không có cách nào mới phải nghe lệnh hắn.”

Tiêu Lạc Ngọc nhớ tới chuyện tình kiếp trước, thời điểm hắn bị Phượng Nhan kê đơn trở nên mất hết tính người, trở thành kẻ thù chung của võ lâm. Sau khi sống lại hắn vẫn luôn muốn tìm ra kẻ đứng sau Phượng Nhan rốt cuộc là ai, không nghĩ tới lại bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành hoàng vị.

Hiện giờ đã có thể xác định là Hàn vương, hơn nữa lúc ấy tại Tàng Kiếm sơn trang Hoa Diệc Khê thiếu chút nữa bỏ mình cũng không ít chỉ thị của Hàn vương, cừu hận kiếp này kiếp trước, hắn chung quy phải báo.

Tiêu Lạc Ngọc thở dài, mang theo tiếc hận nhàn nhạt.

Phượng Nhan trong lòng vui vẻ, cho rằng Tiêu Lạc Ngọc mềm lòng, rồi sau đó lại nói “Cả đời này ta vẫn luôn vì người khác mà sống, có lẽ đoạn ngày tại Tiêu gia bảo kia cũng là quãng thời gian ta vui vẻ nhất.”

Tiêu Lạc Ngọc trong lòng cảm khái, năm đó Phượng Nhan vẫn luôn đối với hắn không chút thân cận, ngẫu nhiên có một chút ôn nhu hắn sẽ mừng rỡ như điên. Chính là thời điểm danh hiệu tiên tử này mất đi, thời điểm hắn chân chính nhìn rõ Phượng Nhan, liền sẽ phát hiện nữ nhân này căn bản không phải bộ dáng trong suy nghĩ kia.

Năm đó… tóm lại chỉ là hắn không thấy rõ. Nếu không phải bây giờ có thể làm lại một lần, hắn cũng chỉ có thể ôm hối hận này suốt kiếp. Thực may trời cao không để cho hắn mang theo tiếc nuối rời đi thế giới này, cho hắn một cơ hội làm lại.

“Không nghĩ tới… chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn không chịu nói thật, cũng đúng, như vậy mới chân chính là ngươi.” Tiêu Lạc Ngọc nói. Trong giọng nói dần dần lộ ra sát khí.

Phượng Nhan kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt tràn đầy sát ý của Tiêu Lạc Ngọc.

Nàng trong lòng cả kinh, đột nhiên phía sau Phượng phụ một phen giữ chặt bả vai Phượng Nhan, đem nàng đẩy ra sau, rồi sau đó một chưởng tung ra đấu với Tiêu Lạc Ngọc.

“Phanh” một tiếng, Phượng phụ cả người bắn về phía sau, rồi sau đó một ngụm máu tươi phun ra. Tiêu Lạc Ngọc thân mình thì chỉ hơi hơi động một chút.

Tiêu Lạc Ngọc hiểu được, cho dù Phượng Nhan nói thật, hắn cũng sẽ hạ sát thủ, mặc kệ là vì bản thân hắn, hay là vì Hoa Diệc Khê, Phượng Nhan chung quy không thể sống sót.

Mà cách đó không xa, Hoa Diệc Khê ngồi trong một bãi cỏ, trước người đặt cây cổ cầm, đang gảy đàn. Tiêu Vân cung kính đứng ở phía sau, có chút ngơ ngác nhìn xa xa.

Cách đó không xa, Thanh Thương một tay cầm kiếm, cùng một người giao đấu bất phân thắng bại.

“Thẩm Khanh thật đúng là một hạt giống si tình, Tiêu Lạc Ngọc không phải đã viết thư cho hắn bảo hắn không cần ra mặt sao.” Tử Lạc oán giận.

Hoa Diệc Khê cười nói “Hắn thế nhưng có thể tra được nơi này, cũng coi như khó thấy. Vốn nghĩ tha cho hắn một lần, không nghĩ tới hắn lại tự mình dâng lên tận cửa.”

Tiêu Vân sắc mặt trắng nhợt, lại không nói gì thêm, Tử Lạc trong lòng thở dài, với Tiêu Vân hắn vẫn rất có hảo cảm, dù sao cũng là người ngay từ đầu liền đối tốt với Hoa Diệc Khê. Hắn nói “Quên đi, ta cùng Thanh Thương đuổi hắn đi là được.”

Mới vừa nói xong, hai kẻ giao đấu xảy ra biến hóa, cây quạt trong tay Thẩm Khanh đột nhiên bắn ra mấy ngân châm, Thanh Thương đành phải vung kiếm ngăn cản, thừa dịp này Thẩm Khanh thân mình lấy một góc độ quỷ dị xoay người, rồi sau đó vọt tới chỗ Hoa Diệc Khê.

Thanh Thương cũng không truy kích, Tử Lạc rút roi ngăn trước người Hoa Diệc Khê. Thẩm Khanh đứng cách Hoa Diệc Khê một khoảng, phóng hết tốc độ, rồi sau đó ngừng lại, chậm rãi nói “Hoa các chủ.”

“Thẩm công tử cũng biết hành vi lần này, đủ để Thẩm gia rước họa sát thân.” Hoa Diệc Khê cười nói. Thẩm Khanh thảm đạm mỉm cười, rồi sau đó đáp “Ta tất nhiên biết.”

Hắn đương nhiên biết, nhưng hắn không biết nên hay không nên thu tay lại, nếu lúc này buông tha, như vậy hết thảy những việc trước giờ hắn làm là vì cái gì? Hắn đã vì vậy bán đứng Tiêu Vân, nếu không tiếp tục, như vậy hết thảy mọi việc hắn làm không phải đều thành trò cười?

“Hiện giờ chỉ hy vọng Các chủ có thể để ta đi qua, Thẩm Khanh vô cùng cảm kích.” Thẩm Khanh nói. Tử Lạc nhìn Tiêu Vân đã lung lay sắp đổ, cả giận nói “Phượng Nhan luôn lợi dụng ngươi, ngươi cái đồ không biết tốt xấu, người chân tâm với ngươi thì không quý trọng, ngược lại đi để ý nữ nhân như vậy. Phượng Nhan là nghịch tặc, ngươi giúp nàng tự thân cũng đã khó bảo toàn, ngươi cảm kích Các chủ chúng ta có ích lợi gì?”

Thẩm Khanh trầm mặc, rồi sau đó nói “Hoa các chủ cứ như vậy yên tâm Tiêu bảo chủ một mình đuổi theo giết Phượng Nhan?”

“Ngươi có ý gì.” Tử lạc tức giận hỏi. Thẩm Khanh nói “Tiêu bảo chủ trước ái mộ Phượng Nhan mọi người đều biết, đột nhiên thay đổi làm người ta kinh ngạc, hiện giờ Các chủ chẳng lẽ không lo lắng sao?”

“Ngươi…” Tử Lạc còn chưa nói xong, chỉ thấy Tiêu Vân đi lên trước, tát Thẩm Khanh một bạt tai.

Không chỉ là Tử Lạc ngây người, mà ngay cả Hoa Diệc Khê cũng có chút kinh ngạc.

“Ngươi nếu muốn cứu Phượng Nhan có thể cầu công tử, cũng có thể xông vào, nhưng không thể châm ngòi quan hệ Bảo chủ cùng công tử, chuyện giữa ngươi và Phượng Nhan, không cần kéo theo người khác. Bảo chủ chính là không hy vọng để công tử nhìn thấy bộ dáng hắn giết chết Phượng Nhan, không hy vọng công tử cho rằng Bảo chủ là một người không nhớ tình cũ, mới đi một mình.”

-“Ta…” Thẩm Khanh trong lòng chấn động, hắn trầm mặc một khắc, rồi sau đó nói “Tiêu Vân… ta… “

Tiêu Vân bất đắc dĩ cười cười “Phượng tiên tử tài mạo khuynh thành, ngươi thích nàng cũng là thường tình, ta chỉ là một tên tiểu tư bình thường, còn là một nam nhân, có tư cách gì tranh cùng nàng.”

Hoa Diệc Khê lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Khanh một cái, y vốn không thích cùng người thân cận, chính là gần đây bởi vì đám người Tiêu Lạc Ngọc cẩn thận che chở dần dần mới bắt đầu trở nên ôn hòa một ít. Nhưng Tiêu Lạc Ngọc vừa đi, y tự nhiên lại biến trở về dáng vẻ trước kia thần y không thích để ý tới người khác.

“Nếu không phải Tiêu Vân yêu cầu, ta cũng không chờ ở chỗ này. Ngươi nếu muốn đi thì đi đi! Ta sẽ thỉnh cầu Sở vương không liên lụy gia tộc của ngươi.” Nếu không phải bởi vì liên quan đến Tiêu Vân, Hoa Diệc Khê cũng sẽ không mở miệng.

“Đa tạ Hoa các chủ.” Thẩm Khanh nghe được Hoa Diệc Khê nói thần sắc có chút phức tạp nhìn Tiêu Vân, rồi sau đó xoay người rời đi.

Hắn cũng không biết mình là nghĩ như thế nào, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể tiếp tục như vậy.

Ngay tại một khắc Thẩm Khanh bị Hoa Diệc Khê ngăn lại này, Phượng mẫu đã chết dưới tay Tiêu Lạc Ngọc, Phượng Nhan được Phượng phụ bảo hộ vô phương vô hướng chạy loạn trong rừng chạy.

Hai người trên người đều có nhiều thương thích, nhưng không không dám dừng lại một giây nào. Tiêu Lạc Ngọc ngay cả vũ khí cũng không dùng, đã làm cho bọn họ không có lực chống đỡ. Phượng Nhan trong lòng càng lúc càng kinh ngạc, không nghĩ tới Tiêu Lạc Ngọc võ công sẽ tiến bộ đến mức này.

Đột nhiên trước mắt sáng ngời, hai người đã chạy khỏi rừng cây, xuất hiện tại một khe núi. Phía trước là một vách đá dựng đứng.

“Không có đường.” Phượng Nhan kinh hoảng. Phượng phụ sớm đã không chịu nổi thương thế trên người, nhịn không được lại phun ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó có chút suy yếu ngồi trên mặt đất.

“Phải làm sao đây? Làm sao bây giờ?” Phượng Nhan hô “Ngươi nhanh nghĩ biện pháp a!” Phượng phụ cười khổ, lúc này còn có biện pháp gì, Tiêu Lạc Ngọc không tra tấn bọn họ mà là cho bọn hắn một cái chết thống khoái, coi như là kết cục không tồi.

Tiêu Lạc Ngọc chậm rãi từ trong rừng đi ra, nhìn như nện bước rất chậm, nhưng lại rất nhanh liền tới cách hai người không xa.

Phượng phụ nhắm hai mắt lại, hơi có ý tứ giải thoát. Tiêu Lạc Ngọc cũng không thèm để ý, bàn tay nhẹ nhàng vung lên, trong không khí dao động tựa hồ có chút biến đổi, sau đó chỉ thấy trước ngực Phượng phụ đột nhiên móp vào. Rồi sau đó Phượng phụ chậm rãi ngã về phía sau, thực nhanh không còn cử động.

Tiêu Lạc Ngọc ánh mắt chuyển hướng Phượng Nhan, Phượng Nhan khóc ròng hét “Ngươi đừng… cầu ngươi đừng, ta làm trâu làm ngựa cũng được. Đừng giết ta, ta không muốn chết.”

Nàng còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, còn có giấc mộng tranh bá võ lâm. Không nghĩ cứ như vậy chết tại nơi hoang giao dã ngoại.

Tiêu Lạc Ngọc không chút do dự vung tay, rồi sau đó một chưởng nhắm tới Phượng Nhan. Thế nhưng một chưởng này lại đánh vào chỗ trống, Thẩm Khanh đột nhiên xuất hiện, ôm Phượng Nhan lăn một vòng, tránh thoát chưởng phong của Tiêu Lạc Ngọc.

“Ngươi không phải đối thủ của ta, tránh ra!” Tiêu Lạc Ngọc nói “Vì Tiêu Vân ta sẽ không giết ngươi, ngươi rời đi ta sẽ coi như chuyện này chưa phát sinh.”

“Đa tạ hảo ý của ngươi, nhưng ta sẽ không đi.” Thẩm Khanh đứng dậy nói. Tiêu Lạc Ngọc trầm mặc, rồi sau đó nói “Chuyện cho tới bây giờ vẫn lựa chọn Phượng Nhan sao? Cũng tốt, nếu như vậy ta sẽ không thủ hạ lưu tình.”

Thẩm Khanh sao có thể là đối thủ của Tiêu Lạc Ngọc, vài cái đã bị bức đến bờ vực, Phượng Nhan nhìn hai người đang giao đấu, cắn răng một cái chạy vào trong rừng.

Lúc này đúng là thời cơ tốt để thoát thân, chờ đến khi Thẩm Khanh bị Tiêu Lạc Ngọc đả bại nàng đã không còn dấu vết. Thẩm Khanh thấy Phượng Nhan rời đi trong mắt hiện lên một tia hiểu ra còn có một tia giải thoát.

Hắn biết Phượng Nhan là người như vậy, nhưng chung quy không bỏ xuống được, hiện giờ sống chết trước mắt lại tựa hồ tỉnh ngộ. Có thể chết dưới tay Tiêu Lạc Ngọc, cũng không tính sống uổng kiếp này. Chỉ là lúc này hắn đột nhiên nghĩ tới Tiêu Vân.

Không biết Tiêu Vân có thương tâm hay không, kiếp này là không có khả năng, chỉ mong kiếp sau….

Tiêu Lạc Ngọc một chưởng chụp xuống, Thẩm Khanh cả người đều hướng về vực thẳm rơi xuống. Tiêu Lạc Ngọc một chưởng này đã thu hồi phần lớn nội lực, nhưng bởi vì Thẩm Khanh đứng ở bờ vực, vẫn bị một chưởng này đánh rớt.

Chính lúc này một bóng người đột nhiên xuất hiện, rồi sau đó giữ chặt Thẩm Khanh dùng sức đẩy hắn lên.

“Tiêu Vân.” Tiêu Lạc Ngọc cùng Thẩm Khanh cả kinh gọi. Tiêu Vân bởi vì đẩy Thẩm Khanh, chính mình rơi xuống phía dưới, thực nhanh liền biến mất trong vực thẳm, không thấy tung tích.

“Tiêu Vân!!.” Thẩm Khanh bị đẩy lên bờ vực rống to, nhưng đã không thấy bóng dáng Tiêu Vân nữa.

Tiêu Lạc Ngọc sắc mặt xanh mét, rồi sau đó lấy ra một cái tên lệnh ném trên không trung. Không đến một khắc, chung quanh xuất hiện rất nhiều hắc y nhân.

“Các ngươi xuống đáy vực tìm kiếm Tiêu Vân.”

“Vâng!” Hắc y nhân tán đi. Tiêu Lạc Ngọc nhìn Thẩm Khanh đã ngây người, thản nhiên nói “Phượng Nhan nhất định phải chết, mạng của ngươi là Tiêu Vân cứu, ta hy vọng ngươi sẽ quý trọng. Ta làm như vậy cũng coi như xứng đáng Phượng Nhan, nếu nàng rơi vào trong tay Thái tử cùng Sở vương, ngươi cảm thấy kết cục của một tên nghịch tặc sẽ như thế nào?”

Thái tử cùng Sở vương cũng không phải người mê muội sắc đẹp, Phượng Nhan rơi vào tay bọn họ, rất có thể sẽ bị ban cho tướng sĩ, đến lúc đó tự nhiên là sống không bằng chết.

Hoàn chương 80


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.