Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới

Chương 20: Ngày thứ 115




Diệp Phàm đột nhiên đẩy về phía trước, quả bóng nước giống như viên đạn pháo bay qua.

- Bịt tai lại.

Vương Nhân Bàng kêu một tiếng.

- Không sao, tôi đây pháo rụng bên tai cũng không sợ.

Ngư Quốc Chương cười nói, y không bịt tai.

Một tiếng ầm ầm cực lớn vang lên, tức thì cát bụi bay lên, tiếp đó là tiếng choảng một cái, một cái cây đại thụ khoảng ba người ôm không xuể đổ xuống, khoảng mấy chục con chim bay trên không trung.

- Thật là kém cỏi.

Diệp Phàm đưa hai tay làm lễ, hành lễ theo kiểu quân đội, hắn hăm hở.

Mọi người trên sân đều trợn mắt, há hốc mồm. Một lúc sau....

Ba ba ba....

Toàn sân lặng ngắt như tờ trong giây lát thì vang lên tiếng vỗ tay như tiếng sấm. Tiếng vỗ tay liên tiếp như đợt sóng thủy triều mãi không ngớt.

- Thần kỹ, là thần kỹ.

Tống lão vang lên rõ ràng.

- Hôm nay được nhìn thấy cao nhân rồi, không uổng công sống trên đời này.

Ngư Quốc Chương sờ cằm, vẻ mặt như bánh phở.

- Chủ tịch, đây chính là Thái Cực Quyền chính thống sao?

Một người hỏi.

- Đúng vậy, nghe nói là cao nhân lớn nhất của Võ Đang là Trương Vô Trần đại sư truyền lại cho Diệp Phàm, có tên là Thái Cực Quyền âm dương, hai người họ rất hợp duyên nhau. Mà Diệp Phàm từ nhỏ đã theo một vị đạo sĩ luyện võ rồi.

Cung Khai Hà giải thích.

- Diệp Phàm, mau nói xem hiện tượng trời mưa này là như thế nào?

Ngư Quốc Chương không nhịn được nữa, vội chạy lại, kéo Diệp Phàm hỏi.

- Là mưa thôi....

Diệp Phàm cũng thuận miệng nói dóc, lúc này mà không tán gẫu thì để lúc nào.

- Các vị thủ trưởng, hôm nay gọi đồng chí Diệp Phàm tới đây còn có một nhiệm vụ đó là kêu cậu ấy dạy Thái Cực Quyền của Võ Đang.

Đương nhiên, là Thái Cực Quyền đã được đồng chí Diệp Phàm điều chỉnh cho phù hợp với việc tập luyện sức khỏe của chúng ta.

Chẳng những có ích với sức khỏe cơ thể mà còn có thể giúp giãn xương cốt, chống lại bệnh tật.

Chúng ta chỉ cần có quyết tâm chăm chỉ luyện tập hàng ngày nhất định sẽ có ích cho chúng ta.

Cung Khai Hà nói.

- Được, chúng tôi muốn học. Huấn luận viên Diệp, anh nên dạy tỉ mỉ một chút, đừng có để tâm tới chuyện chúng ta là những người già, xương cốt già, chân tay đều già rồi mà gây cản trở cho việc dạy võ là được.

Triệu Bảo Cương vừa nói vừa tạo dáng với Diệp Phàm.

- Đương nhiên là không. Các vị thủ trưởng đều là công thần của nước cộng hòa, Diệp Phàm tôi nhất định sẽ toàn tâm để các vị thủ trưởng đây ai cũng thấy hài lòng.

Diệp Phàm đứng nghiêm, hành lễ quân đội.

Lui về phía sau, Diệp Phàm oán trách:

- Cung Khai Hà, chẳng phải là đã nhắc nhở anh trước rồi sao, thiếu chút nữa thì mất mặt.

- Điều này đối với anh mà nói thì chẳng có chuyện gì là khó làm được cả, cần gì phải nhắc nhở.

Cung Khai Hà cười nói:

- Bọn họ tuy là đều đã 70, 80 tuổi rồi

Nhưng mà lúc nước cộng hòa thành lập, bọn họ đều là công thần. Hơn nữa, tới hiện tại thì sức ảnh hưởng của bọn họ cũng không hề nhỏ tí nào.

Vừa rồi tiểu tử anh gặt hái không ít. Đừng có tùy tiện tỏ ra thông minh.

- Hì hì, chẳng phải là được mấy số điện thoại liên hệ rồi sao.

Diệp Phàm cười gượng hai tiếng.

- Điện thoại liên hệ. Cậu nghĩ rằng dễ lấy được số điện thoại của họ sao? Đừng nói là cậu, mà người thân của họ cũng không chắc có được ý. Cậu thật là, để tôi nói cho cậu biết, cậu chỉ có vụng trộm được mà thôi.

Cung Khai Hà hừ một tiếng.

- Cung Khai Hà đúng là hiểu chuyện.

Diệp Phàm cười nói.

- Biết là tốt rồi, thì sao nào. Tôi cũng không không có sai.

Cung Khai Hà liếc nhìn Diệp Phàm, cười nói.

- Đây là điều nên làm mà.

Diệp Phàm giật mình, trong lòng nghĩ tên này bây giờ bắt đầu nói chuyện nhân tình rồi, liệu có phải là muốn tự mình làm gì đó.

- Nên làm, tôi hà tất phải vướng bận những chuyện không đâu?

Cung Khai Hà thiếu chút nữa phẫn nộ.

- Tôi có thể biết được ở đây có người có sức ảnh hưởng, sau này đối với sự phát triển công việc của tôi nhất định có lợi.

Công việc của tôi mà thuận lợi, trong lòng cũng thấy tốt, chẳng phải là có thể giúp anh làm được nhiều chuyện sao. Nếu như tôi làm việc ở tập đoàn Hoành Không không được hài lòng, ngày ngày phải phiền não, nào có thời gian để ý tới chuyện của tổ chức nữa, phải không? Vì thế, sau này anh càng nên tạo cơ hội mới được, chuyện này nhìn rộng ra thì cũng là vì còn việc của tổ chức mà thôi.

Diệp Phàm cười nói.

Cung Khai Hà nhìn trân trân không nói nên lời, lâu sau mới nghẹn lời nói ra một câu:

- Cung Khai Hà tôi thành bảo mẫu của cậu rồi phải không?

- Không thể nói như vậy, anh là lãnh đạo thành công trong hôn nhân nhất. Làm lãnh hiểu được những khó khăn của cấp dưới là chuyện nên làm rồi, lãnh đạo rất có hiệu quả có phải không?

Diệp Phàm cười khan nói:

- Ít thôi.

Cung Khai Hà mặt nghiêm, hừ nói:

- Lần này cậu nợ tôi một nhân tình lớn, hãy ghi nhớ lấy, sau này có cơ hội thì trả tôi.

- Câu này anh còn nói ra được sao?

Diệp Phàm nói lớn.

- Vậy chẳng phải là đại ân tình sao? Diệp Phàm cậu ra mặt thử xem, xem có thể triệu tập bọn họ lại không?

Cung Khai Hà nói.

- Những lời không phải là vô nghĩa sao? Đoán chừng đây là chỉ thị của chủ tịch Đường đấy.

Diệp Phàm thầm nói.

- Không giống nhau sao? Còn nữa, cậu phải lưu tâm một chút, nhanh chóng phối chế ra Sinh Mệnh Tiềm Lực Hoàn.

Việc tiếp đãi chủ tịch là việc đại sự cần làm. Làm tốt thì ấn tượng sẽ tốt. Bằng không, cho dù cậu có làm việc tốt ở tập đoàn Hoành Không nhưng vẫn ở cách lãnh đạo những một ngọn núi.

Bởi vì thủ trưởng cũng không có nhiều thời gian mà lúc nào cũng để ý tới cậu, cậu phải làm ra thành tích, cũng phải thông qua lãnh đạo tỉnh mới có thể báo cáo lên trên được, đúng không?

Mà tính mệnh và tài năng lại không giống nhau, đây là việc đích thân tiếp đón thủ trưởng, cậu mà làm tốt thì chẳng phải sẽ lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng thủ trưởng sao.

Việc này đối với cậu thì thật là con đường tốt nhất đó.

Cung Khai Hà nói.

- Được rồi đấy đồng chí Cung Thế Nhân ạ.

Diệp Phàm tức giận hừ nói.

- Ha ha, đó là Hoàng Thế Nhân, cậu gọi sai họ rồi.

Cung Khai Hà cười nói.

- Cung Thế Nhân hiện tại lợi hại hơn nhiều so với ông ta.

Diệp Phàm hừ nói, xoay người, vẻ mặt đứng đắn, hỏi:

- Sếp Cung, tính mệnh và thực tài thật khó làm nổi.

Vấn đề là không tìm được dược liệu. Tôi thật có chút không phải, nhưng mà cấp trên cứ giao chuyện này cho tôi, không làm được thì không xong.

Bởi đây là việc do thủ trưởng giao phó, hơn nữa nếu thật là không hoàn thành được nhiệm vụ này thì cái mặt này của cậu cũng không còn thấy ánh sáng nữa.

Nói ra thì chuyện này có liên quan tới vinh dự của tổ chức chúng ta đúng không? Vì thế, cậu xem xem, ở đâu có loại dược liệu này?

- Ha ha, cậu thật có thể ‘ở gần’ đấy. Người ta thì là tiểu mật ở gần người giàu, còn như cậu đây lại có thể lôi tất cả chuyện của tổ chức vào, xem ra, tôi mà không giúp anh thì tức là tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ phải không?

Thật ra, nước Triều Tiên thời cổ đại đã có sản phẩm nhân sâm là nổi tiếng nhất, sâm Triều Tiên đang nổi tiếng khắp thế giới.

So với sâm Trường Bạch Sơn của chúng ta thì sâm Tham Vương của họ nổi tiếng hơn nhiều. Ở Hàn Quốc có gia tộc họ Phác nhờ sản xuất nhân sâm mà trở nên nổi tiếng.

Gọi là sâm Phác Tham Vương, gia tộc của họ làm sâm Tham Vương đã có hơn một nghìn năm lịch sử rồi. Vào đời nhà Đường, hoàng đế Đường Huyền Tông thường xuyên nhắc tới ‘yêu sâm’ mà nước Triều Tiên thường cống nạp lên.

Cung Khai Hà nói.

- Yêu sâm. Nghe tên này dường như không phải là sản phẩm tốt.

Diệp Phàm nói.

- Tên gọi là yêu sâm, đương nhiên không phải của yêu quái thành tinh. Mà thật ra loại sâm hoang dã này nghe nói diện mạo rất yêu lệ, không khác gì mấy yêu quái trong Tây Du Ký cả.

Hơn nữa, thấy bảo lúc đầu mới ngắt nó thì rất coi trọng, người đào sâm phải có kinh nghiệm đã phát hiện ra loại yêu sâm này phải dùng dây thừng đặc biệt buộc vào cây sâm mới lôi củ sâm ra khỏi mặt đất.

Bằng không, chỉ có đào mà không dùng dây buộc thì tự nó sẽ biến mất vô tận, sẽ không thể đào nổi nó.

Cung Khai Hà nói.

- Nhân sâm còn có thể chạy được, ha ha ha, chuyện lạ. Cung Khai Hà, không biết có thể tin nổi anh không?

Diệp Phàm cười.

- Đương nhiên không tin nổi điều này rồi, cho dù sâm hoang dã yêu dị như thế nào thì nó cũng chỉ là nhân sâm thôi, khó có thể thành yêu ma quỷ quái được, như vậy thì sao mà nuốt nổi sâm.

Loại này đoán chừng là dùng cho tâm lí của người trong hoàn cảnh đặc biệt. Nếu nói là nó có thể biến mất, thực khiến người ta khó tin nổi.

Nhưng mà có những chuyện trên đời này chúng ta chưa được thấy bao giờ thì cũng không thể nói là không có khả năng xảy ra, đúng không?

Ví như, nếu người dùng sâm phát hiện ra một gốc cây yêu sâm, lúc đang đào sâm mà bị một cao thủ dùng nội khí lấy trộm đi.

Như vậy thì rất có thể là Yêu sâm có khả năng chạy mất đấy. Truyện cứ như vậy mà truyền đi cho tới tận sau này.

Cung Khai Hà nói.

- Có lẽ là như thế, nhưng mà gia tộc họ Phác ở Đạo Châu ấy lẽ nào không có loại tốt?

Diệp Phàm hỏi.

- Nghe nói trong nhà y nuôi Yêu sâm, đã sống tới một nghìn năm rồi.

Cung Khai Hà nói.

- Yêu sâm hơn một nghìn năm, nhất định là bổ vật rồi.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, cái này thì phải coi anh làm rồi.

Cung Khai Hà ngẫm nghĩ nhìn Diệp Phàm.

- Đoán chừng rất khó khăn, người ta đã nuôi hơn một nghìn năm rồi cơ mà. Đã trở thành đồ của tổ tiên để lại.

Nhà họ Phác đã dựa vào kinh doanh nhân sâm là chủ yếu, đương nhiên là sản phẩm này đã có thương hiệu của Phác gia, anh có trả bao nhiêu tiền thì họ cũng không bán.

Đây chính là miếng cơm ăn của người ta đấy. Còn nữa, mấy năm nay Phác gia kinh doanh nhân sâm hẳn cũng tích được không ít tài sản.

Hơn nữa cây yêu sâm này được giữ gìn lâu như vậy mà không bị lấy đi mất thì Phác gia cũng không hề đơn giản chút nào, trong nhà họ nhất định có cao thủ làm bảo vệ.

Diệp Phàm phân tích.

- Đúng thế, tiền họ không thiếu, cao thủ cũng không ít, anh có thể mang cái gì tới để buộc Phác gia phải động lòng mà đưa ra yêu sâm. Ha ha, đồng chí tiểu Diệp, khá là khó khăn đấy.

Cung Khai Hà cười nói.

- Anh Cung biết không, xem ra lúc đầu chủ tịch Đường có ý bảo anh cố ý tới Phác gia, bọn họ có thiếu cái gì sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Cái này tôi cũng không rõ, lúc trước khi cấp trên có ý yêu cầu anh cống hiến sinh mệnh và năng lực, tôi liền đi nghe ngóng tin tức về nó.

Có điều, nếu muốn tặng lên trên thì về cơ bản là không thể. Những chuyện phía dưới đều do anh, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành xong.

Cung Khai Hà nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:

- Diệp Phàm, đừng có chỉ nghĩ là đưa ra sinh mệnh và tài năng mà coi nó là chuyện nhỏ con. Kì thực thì cậu phải nhìn nó ở góc độ chính trị mà giải quyết nó mới được. Anh nghĩ xem, nếu thành công, anh có thể đưa ra chuyện này, khi đó những ai phục anh ở sau lưng sẽ phải giật mình, một khi hỏi tới chuyện này sẽ tự biết anh là người phối hợp chế tạo ra.

Năng lượng của lão này hôm nay cũng nhiều. đương nhiên, việc này anh cũng phải giữ bí mật, không được nói ra.

Bởi vì, việc nói ra này đối với anh khá phiền phức. Cái loại này không thể phối chế ra nhiều được.

Thế nên chỉ đưa ra số lượng nhất định các đồng chí, nếu một khi nói ra thì người khác không có, khi đó tự nhiên trong lòng sẽ sinh tức giận với anh, đúng không?

Bây giờ già rôi, đáng sợ nhất chính là bệnh tật. Có người đánh vỡ đầu người khác thì cũng phải thưởng chứ đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.