Đến Với Tình Cũ

Chương 45




Nữ nhân này, ngang ngạnh chỉ vì một Cố Thất Thiếu xưa nay không hề quen biết?

Long Phi Dạ mặt đầy khó chịu, nhưng vẫn dùng một tay ôm lấy Hàn Vân Tịch, một tay bỏ tấm áo choàng phủ lên trên mặt đất, lúc này mới chậm rãi đặt nàng nằm xuống.

Hàn Vân Tịch đã mỏi mệt cực điểm, một khi chạm đất, giống như đã dính vào giường, không màng tất cả liền nhắm lại mắt, giống như đang ngủ, lại tựa hồ hôn mê!

"Uy!"

"Hàn Vân Tịch!"

Long Phi Dạ đẩy nàng vài lần, nhưng nàng vẫn không có phản ứng gì, lông mày tuấn lãng của hắn bất giác đan lại với nhau, không rảnh lo nhiều như vậy, trước hết phải giúp nàng cầm máu.

Tuy rằng sắc mặt xấu xí, nhưng động tác trên tay Long Phi Dạ lại thật sự rất cẩn thận, thực sự dịu dàng.

Không người biết rằng, Tần Vương điện hạ cao ngạo lãnh khốc nhưng thời điểm chữa thương cho người lại dịu dàng như vậy.

Nếu như Hàn Vân Tịch vẫn còn tỉnh táo, nhất định sẽ hành động giống như một lần bị xoa chân lúc trước, khẩn trương đến nỗi không thể nào hô hấp. Đáng tiếc, lúc này nàng đã bất tỉnh nhân sự.

Vết thương trên cánh tay không hề cạn, quần áo đều bị cuốn đến miệng vết thương, huyết nhục mơ hồ ở bên nhau. Đó là một cảnh tượng đáng sợ, tuy nhiên, loại thương thế này đối Long Phi Dạ mà nói, cũng không tính là gì.

Nhưng, hắn vẫn thật cẩn thận đẩy xiêm y đã bị cuốn vào trong vết thương ra, tựa hồ sợ Hàn Vân Tịch sẽ đau, thường xuyên nhìn nàng vài lần, thấy vẻ mặt nàng vẫn an tĩnh, hắn mới tiếp tục.

Sau khi xử lý xong miệng vết thương, bôi dược rồi băng bó và cầm máu, cuối cùng là hoàn toàn thu phục xong trước khi trời tối.

Vốn là trời đông giá rét, nơi núi sâu rừng già, vừa vào đêm lập tức trở nên lạnh hơn. Long Phi Dạ bắt đầu nóng ruột, chần chờ hồi lâu, vẫn là bế Hàn Vân Tịch lên, để nàng nằm ngủ ở trong lòng ngực hắn.

Mặc dù áo choàng của hắn đã được trải trên mặt đất, chung quy vẫn còn lạnh.

Hàn Vân Tịch vốn đang cuộn tròn trong ôm ấp ấm áp, bỗng nhiên mơ mơ màng màng mở bừng đôi mắt.

Long Phi Dạ cao cao tại thượng nhìn xuống quan sát, giọng điệu lạnh băng đến nỗi không có một tia độ ấm, "Tỉnh?"

Hàn Vân Tịch nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn quanh mình, chỉ cảm thấy đầu rất nặng nề, một phần của hộp sọ co rút trong đau đớn, sau một lúc lâu mới bình thường trở lại, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một khi nàng hiểu được, lập tức giãy giụa muốn thoát, Long Phi Dạ lại đè lại một phen, lạnh giọng, "Yếu nhược thành ra như vậy, còn muốn tìm chết hay sao?"

Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn cánh tay mình một cái, nhẹ nhàng cười cười, "Không muốn."

"Không muốn chết thì ngoan ngoãn nằm yên." Sắc mặt Long Phi Dạ không tốt, chuyển tầm mắt nhìn về bóng tối phía trước.

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, ngay sau đó ho lên thật mạnh.

"Ngươi trúng độc!"

Long Phi Dạ kinh hãi, chưa bao giờ nghĩ đến Hàn Vân Tịch là một cao thủ giải độc cũng sẽ bị trúng độc. Tuy nhiên, bản thân mình lúc trước bị trúng độc cũng từng phun ra máu đen, hắn thực sự xác định đây chính là trúng độc.

Sắc mặt Hàn Vân Tịch vốn đã trắng bệch hiện tại lại trắng thêm vài phần, cả người yếu nhược giống như một tờ giấy mỏng, nếu không phải bị Long Phi Dạ ấn vào trong lòng ngực, phỏng chừng sớm đã bị gió thổi bay.

Nàng là cao thủ giải độc, nếu bị trúng độc trước tiên lập tức có thể giải độc, nhưng, nàng đã đem "trước tiên" kia cho hắn, còn bản thân mình thì đã quên mất.

"Dược...... lấy túi chữa bệnh của ta lại đây." Hàn Vân Tịch không còn sức, nói.

Long Phi Dạ lập tức lấy túi chữa bệnh lại đây, đảo hết tất cả mọi thứ bên trong, trầm giọng hỏi, "Cái nào?"

Cái nào?

Nhìn chai lọ đầy đất, Hàn Vân Tịch đột nhiên thật sự muốn khóc!

Trong túi chữa bệnh căn bản không có giải dược, nàng chỉ là muốn mượn túi chữa bệnh dùng làm bùa yểm hộ trong khi lấy dược từ trong không gian của hệ thống giải độc, gia hỏa này bày hết tất cả dược ra ngoài, nàng làm sao để lấy?

Hỗn đản!

Thiệt tình là không mong muốn sẽ gặp được ngươi!

Hàn Vân Tịch đang muốn khóc mà không có nước mắt, Long Phi Dạ lại tức giận hét vào mặt nàng, "Rốt cuộc là cái nào! Nói mau!"

Trong sự phẫn nộ khó nén kia có một chút nôn nóng, Hàn Vân Tịch nằm ở khuỷu tay hắn nhìn lên khuôn mặt tuấn tú lãnh nghị của hắn, mờ nhạt, đột nhiên không đầu không đuôi, hỏi một câu, "Long Phi Dạ, ngươi dùng ta để làm mồi câu dụ địch, vạn nhất bị trộm đi rồi thì bây giờ làm sao?"

Nếu hắn tới để cứu nàng, nàng sẽ vui sướng nhảy nhót.

Nếu hắn tới là để tìm cá lớn mà nàng đã câu được, nàng muốn thà rằng hắn đừng tới, dù sao thì lúc đó nàng cũng đã cho rằng hắn sẽ không tới.

Trên thế giới này sự tình đáng giận nhất, không gì hơn là cho người ta hy vọng, rồi lại khiến người ta thất vọng!

Long Phi Dạ không nghĩ tới Hàn Vân Tịch sẽ hỏi như thế, hắn nhìn nàng, hơi ngẩn ra, nhưng, rất nhanh đã bình thường trở lại, nhàn nhạt nói, "Sẽ không."

"Sẽ không cái gì?" Hàn Vân Tịch lại hỏi, đôi mắt nhập nhèm bị che bởi một tầng sương mờ, đáng thương và quyến rũ động lòng người.

Long Phi Dạ nhìn nàng, nhìn nhìn một chút cũng không có thương hương tiếc ngọc, đột nhiên tức giận, "Giải dược ở đâu?"

Hàn Vân Tịch hoảng sợ, đáy mắt mông lung lập tức biến mất không thấy, cả người ngay lập tức trở nên tỉnh táo.

Đáng chết!

Nàng vừa mới hỏi vấn đề gì vậy?

"Giải dược đâu?" Long Phi Dạ trầm giọng hỏi lại, đã sắp mất hết bình tĩnh.

"Ngươi để ta suy nghĩ một chút......" Hàn Vân Tịch sợ hãi trả lời, dường như trúng độc không phải là mình, mà là hắn, cho nên vội vã muốn tìm giải dược.

Cái mà nàng gọi là suy nghĩ, đương nhiên là đang khởi động hệ thống giải độc.

Hàn Vân Tịch nghĩ nghĩ, nỗ lực tập trung tinh thần, nếu là bình thường, việc này bất quá chỉ hao phí chút tâm lực mà thôi, nhưng mà, lúc này nàng đã kiệt sức vì thế khiến nàng phải cực kỳ cố hết sức.

Nàng không thể không nhắm mắt lại, Long Phi Dạ nhìn thấy thế thì lại nóng nảy, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta nghĩ...... ta đang suy nghĩ......" Hàn Vân Tịch có nỗi khổ mà không thể nói nên lời.

Long Phi Dạ cau mày, không dám quấy rầy nàng lần nữa. Hàn Vân Tịch suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc tập trung lực chú ý khởi động hệ thống giải độc, đưa mấy bình thuốc viên nhỏ đến trong lòng bàn tay nàng, thuận lợi tàng nhập vào trong tay áo.

Phải biết rằng, đây chính là mấy bình thuốc viên, không phải chỉ có mấy viên, trời mới biết Hàn Vân Tịch đã hao phí bao nhiêu tinh lực, tóm lại, vật vừa đến tay, nàng suýt nữa lại lâm vào hôn mê.

Thấy nàng chậm rãi mở mắt ra, Long Phi Dạ vẫn luôn cường thế, kiên nhẫn có hạn lại không hề thúc giục, quan tâm nhìn nàng, không nói câu nào.

Nhìn thấy hắn như vậy, Hàn Vân Tịch không nhịn được cười, cảm thấy mình vì mệt mỏi nên đã hỏng rồi, đầu óc cũng đã hỏng theo, thực sự xuất hiện ảo giác, ở trong mắt gia hỏa máu lạnh này thực sự nhìn thấy được sự nôn nóng và sắc thái quan tâm.

"Dược...... dược đều giấu ở trong tay áo của ta, một lọ...... một viên." Nàng mệt mỏi nói.

Long Phi Dạ vội vàng tìm dược, thật sự móc ra từ trong tay áo của nàng mấy bình sứ nhỏ, tàng nhập ở trong tay áo là sự tình bình thường, Long Phi Dạ cũng không có nhiều hoài nghi, dựa theo lời nàng nói lấy ra mỗi lọ một viên, tổng cộng có sáu viên.

Long Phi Dạ đưa tay tới bên miệng Hàn Vân Tịch, hắn cũng chưa phát hiện ra giọng nói của mình đã dịu dàng không ít, "Há mồm."

Hàn Vân Tịch choáng váng, cũng không suy nghĩ nhiều liền mở mồm ra, ai ngờ, Long Phi Dạ lại vội vàng bỏ tất cả sáu viên thuốc viên vào trong miệng nàng. Hàn Vân Tịch không sợ dược, nhưng sợ hãi nhất chính là nuốt dược. Khả năng nuốt dược của nàng còn kém hơn so với tiểu hài tử ba tuổi. Mỗi lần uống dược, đều cần phải uống từng viên một, hết sức chăm chú nuốt vào.

Ban đầu không biết, hơn nữa lúc này ngay cả sức lực hô hấp cũng gần như không có, sáu viên thuốc viên

cùng nhau bị đưa vào trong miệng như thế, trong lúc nhất thời làm sao có thể nuốt xuống?

Thuốc viên đã bị mắc kẹt nửa vời ở trong cổ họng, sắc mặt nàng tím lại, đột nhiên ho khan kịch liệt, liên tục nôn khan.

Long Phi Dạ bất ngờ, vội vàng để nàng nằm sấp xuống, vỗ vỗ lưng cho nàng.

Hàn Vân Tịch khó chịu đến nỗi nước mắt đều rơi xuống, phải biết rằng, sáu viên thuốc viên lớn nhỏ này tương đương với sáu viên thuốc bao con nhộng ở thời hiện đại!

Nàng dùng hết sức nôn khan, quả thực là đang dùng sinh mệnh để nôn mửa, một hồi lâu, cuối cùng đã nôn ra sáu viên thuốc khiến nàng gần như nghẹt thở.

Hô......

Sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nước mắt của Hàn Vân Tịch cũng bắt đầu rơi xuống từng hạt một.

Lúc này, một chút sức lực nàng cũng đều không có, cảm giác mình giống như là một quả bóng, đã bị hút khô không khí.

Nàng ghé vào trong khuỷu tay Long Phi Dạ, rũ đầu xuống, rũ mắt xuống, đôi mắt trống rỗng.

Thật sự là rất khó chịu!

Long Phi Dạ, ngươi là tên hỗn đản, ngươi đây là tới cứu người hay là mưu sát người? Ngươi chưa bao giờ cho người bệnh uống thuốc hay sao?

Ai ngờ, đúng lúc này, bên tai lại truyền đến giọng điệu không vui và ghét bỏ của Long Phi Dạ, "Vì sao lại ngốc như thế?"

Hàn Vân Tịch đã kiệt sức, hận không thể dùng ánh mắt để giết gia hỏa này, đáng tiếc, nàng lúc này ngay cả sức lực trừng người cũng không có.

Chỉ có thể nằm như thế, rũ xuống.

Long Phi Dạ chưa từng quan tâm đến bất cứ ai, đặc biệt là nữ nhân, nào biết đâu rằng thân thể nữ nhân lại mảnh mai như thế?

Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Hàn Vân Tịch, thấy nàng không nôn nữa, lúc này mới lại lấy ra sáu viên thuốc viên lần nữa, "Lên, nuốt từng viên một."

Nhưng, Hàn Vân Tịch vẫn không hề nhúc nhích, quá mỏi mệt nên ngay cả sức lực ngẩng đầu cũng đều không có.

Long Phi Dạ nâng đầu nàng lên, "Nếu lại không uống dược, độc phát vong thân, đừng trách bổn vương không cứu ngươi."

Ai ngờ, đầu nhỏ của Hàn Vân Tịch lại mềm như bông chậm rãi trượt xuống từ trong tay hắn, lúc này, Long Phi Dạ mới ý thức được tình thế nghiêm trọng, nữ nhân này đã suy yếu đến mức đáng sợ!

Trong lòng Long Phi Dạ hiện lên một cảm giác sợ hãi mà ngay cả bản thân hắn cũng đều xa lạ, trong sự vội vã, lập tức vận chân khí và rót nhập một chưởng vào sau lưng của Hàn Vân Tịch.

Nhưng ai biết, sau khi rót vào một chưởng chân khí này, Hàn Vân Tịch liền phun ra ba ngụm máu đen.

Lúc này, Long Phi Dạ mới ý thức được mình đã sai lầm, nữ nhân này vốn là trúng độc, nếu rót nhập chân khí, sẽ tăng tốc độ tuần hoàn máu, điều đó không thể nghi ngờ chính là tăng tốc độ độc phát!

Hắn từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, chưa từng mắc sai lầm trong hốt hoảng như thế, lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trước khi đưa vào chân khí cho nàng, trước hết cần phải giải độc trong cơ thể nàng.

Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút bực bội, chung quy lại là Long Phi Dạ vẫn cần phải có tính nhẫn nại, cầm một viên dược để đưa vào trong miệng Hàn Vân Tịch, chỉ là, rất nhanh hắn lại dừng lại, sợ sức lực của mình quá lớn, nữ nhân này sẽ lại nôn ra.

Không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể đặt viên thuốc ở trong lòng bàn tay, đưa tới gần bên miệng nàng, "Ngươi tự ăn đi, từng viên một."

Một chưởng chân khí kia, khiến độc tố ở trong cơ thể Hàn Vân Tịch xoắn loạn không thể kiểm soát, đồng thời cũng đánh thức tinh thần của nàng.

Nàng nhìn dược trong lòng bàn tay Long Phi Dạ, chậm rãi ngẩng đầu, thấy thế, Long Phi Dạ lập tức thật cẩn thận tới đỡ nàng lên.

Giải dược, giải dược cứu mạng nàng nha.

Hàn Vân Tịch thật ra còn lo lắng hơn so với Long Phi Dạ, chỉ là, vừa mới rồi thật sự đã bị dọa, không dám lại để Long Phi Dạ giúp nàng ăn dược.

Nàng miễn cưỡng chống đỡ, nghiêng đầu, gần sát tay hắn, thở ra ở trong lòng bàn tay hắn, mềm mại kéo dài, thoải mái nói không nên lời.

Tiếp theo, Hàn Vân Tịch vươn lưỡi ra và nhẹ nhàng cuốn đi một viên thuốc viên, đầu lưỡi mềm mại lơ đãng quét đến trong lòng bàn tay Long Phi Dạ.

Long Phi Dạ không nhịn được, thể xác và tinh thần đều rung động, chỉ cảm thấy có một sự tê dại ngay lập tức truyền từ lòng bàn tay tới khắp toàn thân.

Hàn Vân Tịch miễn cưỡng nuốt một viên dược, lại thò đầu qua, lưỡi mềm mại lại một lần cuốn tới lòng bàn tay Long Phi Dạ, thân thể Long Phi Dạ bất giác căng thẳng, có một loại cảm giác mất khống chế không từ nào có thể diễn tả.

Thời điểm Hàn Vân Tịch lần thứ ba cuốn thuốc viên đi, Long Phi Dạ gần như đã sụp đổ hoàn toàn, đây quả thực chính là tra tấn, nhưng, đáng chết là hắn lại có chút mê hoặc bởi cảm giác này.

Tiểu yêu tinh này thật sự quấy rầy người!

Nếu cứ tiếp tục như thế, tất cả băng hàn mà hắn luôn tự hào nhiều năm qua nhất định sẽ sụp đổ, rốt cuộc, hắn không nhịn được nữa, thu hồi lòng bàn tay, trầm giọng nói, "Ta giúp ngươi ăn."

Hàn Vân Tịch nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

"Từng viên một, ngươi tự mình ăn đi." Long Phi Dạ nhẫn nại nói, nói xong, cũng mặc kệ Hàn Vân Tịch có nguyện ý hay không, bá đạo cầm thuốc viên nhét vào đôi môi đang đóng chặt của nàng.

Hàn Vân Tịch nhìn thấy gân xanh trên trán hắn hiện ra, cho rằng gia hỏa không có tính nhẫn nại này lại tức giận, cũng không dám cự tuyệt, ngoan ngoãn ăn dược.

Một viên lại một viên, cuối cùng cũng thuận lợi ăn hết sáu viên thuốc viên......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.